Yến Trục Quang vừa nghĩ đến, xem ra là hệ thống muốn ép buộc nàng tỏ thái độ.
Nếu có gì không tốt, chỉ sợ hệ thống...
Yến Trục Quang thay đổi suy nghĩ, thái độ liền mềm đi: "Ta chỉ là muốn xác định một chút, ngươi nói vị bạch nguyệt quang kia là thực sự tốt như vậy sao?"
Hệ thống vừa nghe, nhìn nàng có vẻ bị hấp dẫn: "Ký chủ vừa rồi cũng thấy được mà, ngươi còn từ chối?"
Yến Trục Quang nói: "Vì sao nàng lại chết?"
Hệ thống yếu ớt nói: "Trúng độc Sóc Băng Phi Tuyết, một loại thuốc độc khiến cơ thể chậm rãi trở nên cứng đờ, biến thành một cái tượng băng điêu khắc, cuối cùng toàn bộ từ từ hóa thành bông tuyết bay đi."
Thật không hổ là bạch nguyệt quang, chết thê thảm mà cũng có thể đẹp đẽ như vậy.
"Người như nàng, như thế nào sẽ bị người hận đến mức dùng cách này để gϊếŧ chết nàng?" Tuy nói cảnh tượng trước khi chết tất nhiên là cực đẹp, nhưng quá trình chậm rãi trở nên cứng đờ, không biết có bao nhiêu đau khổ.
Đây là hận đến mức nào mới có thể dùng loại thủ đoạn này đối phó nàng?
Một người như vậy, ai nỡ lòng a.
Hơn nữa: "Độc ở thế giới này lợi hại như vậy sao?"
Hệ thống chột dạ nói: "Tra ra thân phận hung thủ là nhiệm vụ của ký chủ, cái này trong sách không viết."
Bằng không cũng sẽ không có cái hệ thống như nó tồn tại.
"Còn về độc dược kia, có lẽ tác giả cố ý tạo ra để hình tượng của bạch nguyệt quang càng thêm giống tiên nữ."
Tu chân giới có loại độc dược này cũng thật kỳ quái.
Tới gần khu vực tạp dịch đệ tử, tốc độ Yến Trục Quang chậm lại, lâm vào trầm tư.
"Ký chủ", hệ thống nhỏ giọng nói: "Ngươi cảm thấy thế nào? Tiếp nhận nhiệm vụ không?"
"Ta nói ngươi, nếu ký chủ không tiếp nhận nhiệm vụ chủ tuyến thì không thể hoàn toàn trói buộc với hệ thống, không đủ quyền hạn, tin tức nhận được sẽ bị hạn chế rất nhiều."
"Ta tiết lộ nhiều việc cho ký chủ như vậy đã tính là vi phạm quy định. Nếu ký chủ không cùng ta trói buộc, khi trở về ta sẽ phải chịu trừng phạt."
"Ký chủ ngươi không thấy ta đáng thương sao? QAQ"
Hệ thống bắt đầu than thở, trên mặt Yến Trục Quang lộ ra dao động nhưng trong lòng thầm nghĩ...
Trở về? Xem ra có người điều khiển hệ thống.
Hệ thống không ngừng cố gắng: "Ký chủ, ta rất hữu dụng, sau khi trói buộc, ngươi còn có thể xem được chức năng bản đồ nhỏ, chức năng kiểm tra mức độ hảo cảm v.v..., còn có thật nhiều thật nhiều bảo bối, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể đạt được nga ~"
"Vốn dĩ có gia nhập Nhất Miểu Tông, hoàn thành dẫn khí nhập thể v.v... nhiệm vụ phụ, ngươi xem ngươi đều bỏ lỡ, rất đáng tiếc a."
Yến Trục Quang hỏi: "Nếu bây giờ ta nhận nhiệm vụ chủ tuyến, những nhiệm vụ phụ có tính là đã hoàn thành không?"
"Hả?" Hệ thống ngẩn người: "Về mặt lý thuyết... Hình như là có thể."
"Chỉ là trên lý thuyết?" Yến Trục Quang nhướng mày.
"Tuyệt đối có thể, bảo đảm có thể!"
Hệ thống xoa xoa tay: "Kia, ký chủ..."
Yến Trục Quang lại nói: "Có thể đổi phần thưởng từ nhiệm vụ phụ thành thứ ta muốn sao?"
"Phần thưởng đều là bảo bối tăng linh căn, là đồ tốt đối với ký chủ a."
Yến Trục Quang lại hỏi một lần: "Có thể đổi thành thứ ta muốn sao?"
"Có thể có thể, ký chủ nghĩ muốn cái gì, ta đều có thể giúp ngươi đổi!"
"Có cái gì bảo đảm là sau khi ta trói buộc cùng với ngươi thì ngươi sẽ không nuốt lời?"
"Ta hiện tại liền đem nó viết vào cơ sở dữ liệu, trừ bỏ quyền hạn cao cấp nhất, ai cũng không thay đổi được."
Cho nên ký chủ, ngươi đáp ứng liền đi, hu hu! . Hãy tìm đọc trang chính ở — TRÙ Mtruуện.m e —
Khó mà gặp được một ký chủ có khả năng làm việc tốt như vậy, nói thật, một chút nó cũng không muốn cởi trói.
Những ký chủ trước kia nó gặp qua có cái nào có năng lực như nàng? Hệ thống còn chưa kịp trói buộc đã đem nhiệm vụ ban đầu hoàn thành gần hết.
Nó có một loại dự cảm, nếu ký chủ làm nhiệm vụ lần này, tuyệt đối sẽ thành công. Chỉ cần cùng ký chủ trói buộc, nó cũng có thể nhờ vào công lao ký chủ, sau đó nó liền có thể được thăng chức tăng lương, đi lêи đỉиɦ cao cuộc sống hệ thống, nghĩ lại đều cảm thấy tốt đẹp.
Yến Trục Quang thực vừa lòng thái độ của hệ thống. Ngô, xem ra đã dạy dỗ hệ thống này gần xong rồi, có thể cho nó cái mứt táo.
Trong sự chờ đợi của hệ thống, Yến Trục Quang đang muốn đáp ứng, đột nhiên có một âm thanh bất ngờ vang lên đánh gãy Yến Trục Quang cùng hệ thống giao lưu.
"Yến Trục Quang! Ngươi chết chỗ nào vậy, như thế nào hiện tại mới trở về?"
Hệ thống thực tức giận, rõ ràng ký chủ sắp đáp ứng rồi, như thế nào có người phá đám? Lỡ như ký chủ không đồng ý thì làm sao bây giờ?
Nó tức giận rà quét thông tin của người vừa tới, thuận tiện rà quét luôn khu vực xung quanh một hồi, sau đó ngữ khí liền trở nên có chút cứng đờ: "Ách... Ký chủ, ngươi sắp gặp xui xẻo."
Hướng Yến Trục Quang la to chính là một nữ tử, không, là một tiểu cô nương, đại khái chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi. Nàng nhìn thấy Yến Trục Quang, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút ghen ghét cùng ác độc, tiếp theo lại biến thành vui sướиɠ khi người gặp họa.
Nàng lớn lên không tính là xinh đẹp, chỉ có thể nói có chút thanh tú, nhìn cũng tạm được. Nhưng bây giờ nàng biểu hiện ra sắc mặt vặn vẹo, người liền trở nên có chút... Xấu.
Yến Trục Quang thập phần kiên nhẫn với nữ tử, đặc biệt là với cô nương xinh đẹp, tốt bụng. Nhưng nữ tử đứng trước mặt nàng vừa không xinh đẹp cũng không có vẻ gì là tốt bụng, lại tỏ thái độ như thế này với nàng, Yến Trục Quang cũng không phải thần thánh.
Ánh mắt như vậy, nàng đời trước từng gặp được nhiều, nên phản ứng như thế nào Yến Trục Quang cũng rất thành thạo.
Nàng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, liền trực tiếp lướt qua nàng ta rồi đi luôn.
"Ngươi --"
Thanh tú cô nương chỉ cảm thấy bản thân bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Ngươi đắc ý cái gì? Ngươi linh căn còn không bằng ta đâu! Còn không phải là có chút nhan sắc, tu chân giới có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn ngươi!"
Yến Trục Quang dừng bước chân, ngoái đầu nhìn lại, nhợt nhạt cong cong môi, làm thanh tú cô nương trong chớp mắt có hơi thất thần. Môi nàng khẽ mở phát ra giọng nói khiến tâm hồn người nghe mềm mại: "Nhưng ngươi không đẹp bằng ta nha."
Sau khi phản ứng lại lời nàng vừa nói có nghĩa gì, thanh tú cô nương tức giận đến đôi mắt đều đỏ: "Yến Trục Quang, ngươi đắc ý không được bao lâu đâu!"
Yến Trục Quang mặc kệ nàng, rời đi thẳng.
Nếu nói thân là bạch nguyệt quang, Vân Mật Tuyết đẹp đến nhu hòa, đẹp đến không hề có sức chống cự thì Yến Trục Quang chính là hoàn toàn tương phản. Nàng cũng là cực xinh đẹp, chỉ là nàng đẹp một cách lộ liễu, đẹp loá mắt, đẹp đến mức khiến cho linh hồn của người khác đều phải rung động.
Bởi vì gương mặt này, nàng không thiếu bị người ghen ghét hận thù, mưu hại, đồn đãi, ám sát, cái gì công kích đối nàng mà nói đều cũng chỉ là chuyện thường ngày. Thủ đoạn của tiểu cô nương vừa rồi chỉ sợ còn không bằng da lông.
Đương nhiên, những việc đao to búa lớn đó đều là chuyện đời trước.
Đời này... Nàng chỉ là một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, tuy rằng hệ thống điều chỉnh ngoại hình hiện tại của nàng thành bộ dáng đời trước để lấy lòng nàng, nhưng nàng hiện tại còn chưa có nảy nở đâu.
Số lượng mỹ nhân tiểu cô nương này từng gặp chỉ sợ là đếm trên đầu ngón tay, bằng không cũng không đến nỗi đi ghen ghét gương mặt non nớt của nàng.
Bởi vì có người khác ở đây, Yến Trục Quang lại mở ra chức năng tâm niệm giao lưu, hệ thống nghe được tiếng lòng của nàng, không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Ký chủ a, ngươi có phải hay không đối với mỹ mạo của bản thân có sự hiểu lầm?
Nếu không phải vì thèm nhỏ dãi dung nhan hồn thể của ký chủ, nó cũng trực tiếp đem một cái tàn hồn kéo tới làm ký chủ mà không hề điều tra bất cứ thứ gì. Cũng sẽ không mất công đem cái thể xác này sửa chữa thành bộ dáng vốn dĩ của ký chủ, đó là nó dùng tiền riêng a.
Tuy rằng xót, nhưng đối với nhan khống* nặng như hệ thống mà nói thì đúng nghĩa là tiền nào của nấy. Sớm chiều ở chung với nó chính là mỹ mạo như vậy!
(*Nhan khống: chỉ những người cuồng nhan sắc, coi trọng cái đẹp)
Lặng lẽ xem thường mắt thẩm mỹ của ký chủ một chút, hệ thống lại lo lắng nói: "Ký chủ, đã xảy ra chuyện không hay..."
"Còn không phải là linh điền sao?"
Hệ thống có chút kinh ngạc, "Ký chủ ngươi biết rồi a?"
"Trò trẻ con."
Thật ngượng ngùng a, hệ thống như ta lại không bằng tiểu hài tử. Hệ thống ngẫm lại chính mình gần nhất có phải hay không bởi vì ký chủ quá tích cực, mà quên mất chức trách mà một hệ thống cần phải có.
Rõ ràng nó cần nhắc ký chủ những chuyện như thế này, mà không phải làm ký chủ chính mình định liệu trước, nga, kia không đáng ngại.
Hệ thống có chút hoài nghi chính mình có phải hay không thật sự vô dụng. Nghĩ lại chính mình đã làm được những gì, giống như trừ việc cung cấp vài tin tức cho ký chủ, còn lại không có cái nào quan trọng.
Nó giống như không có ưu điểm gì hấp dẫn để ký chủ đồng ý trói buộc a.
Hệ thống không khỏi tự kỷ.
Yến Trục Quang vẫn luôn cảm thấy cái thứ gọi là hệ thống này cả ngày có vấn đề về thần kinh. Nó đột nhiên ngừng nói, Yến Trục Quang cũng không cảm thấy có gì không được.
Nàng chậm rì rì đi đến chỗ linh điền, nơi này đã có không ít tạp dịch đệ tử tụ tập lại.
Một cô nương mắt hạnh xấp xỉ tuổi nàng, nhìn thấy nàng mắt hơi sáng lên, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai chú ý tới liền lén lút chạy hướng đến Yến Trục Quang, giữ chặt tay nàng nhỏ giọng hỏi: "Trục Nhi, ngươi chạy đi đâu, có chuyện lớn rồi, người phụ trách còn đang tìm ngươi."
Yến Trục Quang cũng không thích người khác kêu nàng là Trục Nhi, nghe có vẻ ngu ngốc. Nàng sửa lại biết bao nhiêu lần, chỉ là tiểu cô nương này luôn không nghe.
"Cũng không cần lúc nào cũng phải trông coi linh điền, ta chỉ là đi ra ngoài giải sầu, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Ai nha", mắt hạnh tiểu cô nương thấy giải thích bằng miệng không đủ rõ ràng, nàng kéo Yến Trục Quang đến bên cạnh, chỉ vào một mảnh linh điền nhỏ ở giữa: "Ngươi xem."
Lúc này đã gần đến thời gian thu hoạch linh cốc. Linh cốc ở những mảnh linh điền khác đều đứng thành mảng lớn, gió thổi nhẹ qua còn tạo thành làn sóng, mà mắt hạnh tiểu cô nương chỉ mảnh linh điền kia, tất cả linh cốc đều nằm bẹp ở trên mặt đất.
Linh cốc là một loại linh thực cực kỳ yếu ớt, hiện giờ còn chưa lớn đã biến thành như thế này, dù cho miễn cưỡng khôi phục nhưng linh khí trong đó cũng đã tiêu tán.
Mà mảnh linh điền kia, là linh điền Yến Trục Quang đang phụ trách.
Tạp dịch đệ tử chỉ là người trông coi linh điền, không có tư cách hưởng dụng dù chỉ là một hạt linh cốc. Hiện giờ nguyên một mảnh linh điền đều bị hư, tạp dịch đệ tử phụ trách linh điền bị trục xuất khỏi Nhất Miểu Tông là còn nhẹ, nặng thì chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng không còn.
"Trục Nhi, vậy phải làm sao bây giờ a?" Mắt hạnh tiểu cô nương đều gấp đến sắp khóc.
Nhiều linh điền đến thế nhưng chỉ có mỗi linh điền của nàng bị như vậy, nói không có người phá cũng không ai tin. Chỉ là, quản sự phụ trách tạp dịch đệ tử mỗi ngày công việc bận rộn, đâu quan tâm một tạp dịch đệ tử bị hãm hại hay không, đa số là trực tiếp xử trí.
Mọi người ở đây nhìn Yến Trục Quang, trong mắt đều là thương hại.
Yến Trục Quang mày cũng chưa nhăn một chút, ngược lại khiến một số người thất vọng. Nàng nhìn xung quanh một lần, ánh mắt dừng lại trên người một vị trung niên nam tử.
Sau đó nàng tách khỏi mắt hạnh cô nương đang lôi kéo tay nàng, đi hướng đến vị trung niên nam tử kia.
"Quản sự đại nhân."
Trung niên nam tử chính là quản sự phụ trách đám tạp dịch đệ tử này, hắn nhìn ánh mắt không phân biệt ra cảm xúc của Yến Trục Quang.
Yến Trục Quang chưa từng biện giải, nàng chỉ nói: "Quản sự đại nhân, phương pháp của ta hiện tại dùng trên linh cốc chưa chín khác cũng không muộn, ngài có muốn ta làm thử không?"
Thấy nàng như vậy, các tạp dịch đệ tử khác đều ngốc, nàng đang nói cái gì thế?