Nếu đã quyết định kể hết mọi chuyện cho Tô Kiền Nhi, Yến Trục Quang và Vân Mật Tuyết cũng không giữ nàng lại làm gì. Hai người đã hứa với chưởng môn sẽ đưa Tô Kiền Nhi đến Kiều gia, nên tất nhiên sẽ không nuốt lời.
Trước khi rời đi, Yến Trục Quang còn cẩn thận dặn dò:
“Những chuyện này liên quan đến Phong Hoa Tiên Tông. Chúng ta nói với Tô sư muội không phải vì muốn giấu diếm, nhưng mong sư muội đừng tiết lộ ra ngoài.”
Tô Kiền Nhi mỉm cười, giọng pha chút mỉa mai:
“So với tông môn, người không muốn tiết lộ nhất chắc là ta. Yến sư tỷ thật sự lo xa rồi.”
Yến Trục Quang khẽ gật đầu:
“Vậy thì tốt. Cứ xem như hôm nay chưa từng nghe qua chuyện này.”
Sau khi mọi chuyện được thống nhất, ba người lập tức rời khỏi Phong Hoa Tiên Tông, hướng về Kiều thị chủ gia.
Trên đường đi, Yến Trục Quang nhận ra đây là lần đầu tiên mình đến Kiều thị chủ gia. Trong ba người, chỉ có Vân Mật Tuyết từng đến đây tham dự đan hội, nên nàng là người duy nhất thông thạo đường đi.
Cả ba ngự kiếm phi hành, nhưng để chăm sóc cho Tô Kiền Nhi – người mới học ngự kiếm, tốc độ được giảm đáng kể. Phải mất năm ngày, họ mới đến được địa giới Kiều thị chủ gia.
Vân Mật Tuyết và Yến Trục Quang, một người đã đạt Nguyên Anh kỳ, người kia Kim Đan kỳ, nên việc giữ nhịp bay chậm không hề khó khăn. Còn Tô Kiền Nhi, dù vẻ ngoài mong manh, bên trong lại rất kiên cường. Dù biết thực lực mình kém xa hai người kia, nàng vẫn không muốn trở thành gánh nặng, nên cố gắng dùng toàn lực để theo kịp.
Mặc cho Vân Mật Tuyết khuyên nhủ nên nghỉ ngơi, Tô Kiền Nhi vẫn cố chấp ép bản thân sử dụng hết linh lực còn lại. Thấy nàng không chịu dừng lại, hai người cũng đành để mặc, không ép buộc. Kết quả, khi đến nơi, Tô Kiền Nhi gần như kiệt sức, suýt ngã gục.
Lúc này, Yến Trục Quang mới lên tiếng:
“Tô sư muội, giờ đã đến gần Kiều gia, không cần tự làm khổ mình thêm nữa. Trước khi vào Kiều gia, sư muội nên nghỉ ngơi một chút. Nếu cứ để tinh thần kiệt quệ thế này, làm sao đủ sức điều tra mọi chuyện?”
Dù lòng tự tôn lớn đến đâu, Tô Kiền Nhi cũng không thể phủ nhận sự thật. Nàng gật đầu đồng ý, quyết định nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Ba người tạm dừng chân tại Đan Thánh Thành gần đó, thuê một tiểu viện nhỏ để tu dưỡng. Trong lúc Tô Kiền Nhi tập trung hồi phục, Vân Mật Tuyết và Yến Trục Quang ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Thực tế, việc hai người họ rời đi không hẳn chỉ để thu thập tin tức, mà còn như một cách ngầm thông báo với các thế lực xung quanh rằng họ đã đến. Dù không muốn gây chú ý, cả Yến Trục Quang lẫn Vân Mật Tuyết đều là những nhân vật có sức hút lớn. Sự xuất hiện của cả hai cùng lúc chỉ càng làm xung quanh thêm xôn xao.
Hai bóng dáng nữ tử, một hồng y, một bạch y, một người khoác lên mình vẻ rực rỡ kiêu sa, người kia lại trầm tĩnh thanh tao. Một bên như ngọn lửa bừng cháy, bên còn lại lạnh lùng như sương tuyết. Dù phong thái trái ngược, cả hai lại hòa hợp một cách kỳ lạ, cao thấp ngang nhau, khí chất dung hòa, tựa như một thể thống nhất mà chẳng ai có thể chen chân vào.
Yến Trục Quang ngó nghiêng xung quanh, rồi khẽ cảm thán:
“Quả không hổ danh là đại gia đan đạo, Đan Thánh thành đúng là xứng tầm danh tiếng Kiều gia. Nhìn đường phố mà xem, đâu đâu cũng là đan đường, hiệu thuốc. Chỉ nhìn cách bày trí của những cửa tiệm này, thêm cả mùi hương đan dược thoảng qua, đã hơn hẳn Đan Dã thành trước đây.”
Trong giới luyện đan, mùi hương đan dược không chỉ là yếu tố phụ mà còn là thước đo phẩm chất quan trọng. Đâu thể nào đợi đến khi ăn vào mới biết chất lượng thật sự của đan dược? Như thế thì còn tác dụng gì?
Theo lý thuyết, mùi hương cũng là một phần dược hiệu. Nếu để tỏa hương quá nhiều, phẩm chất đan dược ắt sẽ bị giảm sút. Vì vậy, các luyện đan sư thường áp dụng kỹ thuật đặc biệt để khóa mùi hương khi đan được luyện thành, tránh để thất thoát.
Nhưng trên những con phố của Đan Thánh thành, mùi hương đan dược lan tỏa khắp nơi. Đây không chỉ đơn thuần là sự sơ sót trong luyện chế, mà đã trở thành một chiêu thức thu hút khách hàng.
Người xưa nói: “Rượu thơm không sợ ngõ sâu”, nhưng để hương rượu đủ thơm, bản thân nó phải thực sự chất lượng.
Với người tu chân, đan dược không chỉ là nhu yếu phẩm, mà còn là yếu tố sống còn trong con đường tu hành.
Nhưng đan dược tốt thường bị chiếm làm của riêng. Một số người tu chân khi tìm được nơi bán đan dược chất lượng cao thường giấu kín, không những không giới thiệu mà thậm chí còn tiêu diệt những ai biết đến, hòng độc chiếm nguồn cung.
Nếu cứ như vậy, đan đường chẳng phải sẽ kiệt sức vì mất đi lượng khách mới sao? Trong thế giới tu chân đầy rẫy nguy hiểm, chẳng ai dám chắc ngày mai mình còn sống để duy trì danh tiếng. Vì vậy, một số đan đường đã khởi xướng việc tỏa hương đan dược ra ngoài, như một cách ngầm phô diễn thực lực.
Họ sử dụng bí thuật, giữ cho mùi hương vừa đủ lan tỏa mà không hao tổn quá nhiều tài nguyên. Nhưng cũng có không ít kẻ giả mạo, thổi phồng danh tiếng, khiến người mua dễ rơi vào cảnh tiền mất tật mang.
Vân Mật Tuyết và Yến Trục Quang sóng vai trên đường lớn, mặc kệ những ánh mắt ngưỡng mộ hoặc tò mò dừng lại trên họ. Vừa đi, họ vừa trò chuyện nhỏ nhẹ.
Vân Mật Tuyết lên tiếng:
“Trục Quang, chẳng lẽ ngươi cũng có hiểu biết về luyện đan?”
Việc Yến Trục Quang cố ý nhắc đến đan hương cùng sự so sánh giữa Đan Thánh thành và Đan Dã thành khiến Vân Mật Tuyết không khỏi thắc mắc. Chắc nàn cũng từng tìm hiểu qua đan đạo?
Người tu chân, dù có khả năng phân biệt mùi hương đan dược, cũng chỉ giới hạn trong vài loại mà họ thường sử dụng. Những tình huống phức tạp khi mùi hương đan dược hòa trộn như ở đây, nếu không tự mình kiểm tra từng cửa tiệm, e rằng chỉ có những luyện đan sư lão luyện mới có thể phân biệt rõ ràng ngay lập tức.
Yến Trục Quang khẽ gật đầu, mỉm cười nói với Vân Mật Tuyết:
“Đại sư tỷ quên mất linh căn của ta rồi sao? Mặc dù không phải Hỏa-Mộc song linh căn như đa số luyện đan sư, nhưng ta lại trời sinh nhạy cảm với một số loại đan dược.”
Vân Mật Tuyết bật cười, trêu đùa:
“Trục Quang đúng là cái gì cũng biết. Không biết đầu óc ngươi làm sao mà tài giỏi như vậy?”
Yến Trục Quang chỉ cười nhẹ, không thể nói rằng những kiến thức đó đến từ đời trước, đành coi như lảng tránh.
Thực tế, Yến Trục Quang có nghiên cứu kha khá về đan dược, nhưng phần lớn là các loại độc đan. Nhưng những kiến thức này cũng đủ để nàng suy luận và hiểu rõ các loại đan dược thông thường khác. Nếu cần luyện chế, đối với nàng cũng không phải việc khó.
Trước khi cải tạo đặc tính linh căn, nàng còn gặp khó khăn trong việc luyện chế đan dược chất lượng cao. Bây giờ nếu có thời gian, việc thử nghiệm một vài loại đan dược không phải là bất khả thi. Hiện tại thì nàng không có ý định luyện chế mà chỉ tìm hiểu.
Yến Trục Quang hít sâu, rồi chỉ vào một tiệm đan lớn trước mặt:
“Cửa tiệm này có vẻ không tệ. Đan dược ở đây nhiều chủng loại, phẩm chất có vẻ cao. Hay chúng ta vào thử xem?”
Vân Mật Tuyết đồng ý mà không phản đối. Hai người tiến về phía tiệm đan.
Tiệm đan rất náo nhiệt, người đến người đi không ngớt. Khi bước vào, họ nhìn thấy khắp nơi là các tu sĩ, đang qua lại giữa những quầy dược lớn, hỏi han và lấy thuốc.
Điều kỳ lạ là, dù đông đúc, không gian trong tiệm lại không ồn ào. Việc mua đan dược là chuyện riêng tư, trừ một số loại thông dụng, không ai lại lớn tiếng hỏi về nhu cầu của mình trước đám đông.
Vì thế, chỉ nghe thấy tiếng nói nhỏ của người mua và tiếng đáp nhẹ nhàng từ các tiểu nhị, cùng một vài nhóm khách thì thầm bàn luận.
Yến Trục Quang và Vân Mật Tuyết bước đến một quầy ít khách hơn. Nàng nhìn vị tiểu nhị đang rảnh rỗi, mỉm cười nói:
“Tiểu ca, phiền lấy cho chúng ta ba bình Hồi Linh Đan thượng phẩm hoàng cấp và ba bình thượng phẩm huyền cấp.”
Tiểu nhị thoáng ngẩn người, rồi ngay lập tức tươi cười niềm nở hơn thường ngày, cúi chào đáp:
“Dạ vâng! Hai vị tiên tử chờ một chút!”
Hồi Linh Đan không phải loại đan dược hiếm, quầy chính cũng có sẵn. Nhưng loại huyền cấp lại không được trưng bày nhiều vì nhu cầu cao, nên tiểu nhị phải vào kho trong để lấy.
Trong khi chờ đợi, hai người tranh thủ nghe ngóng những cuộc trò chuyện của các tu sĩ trong tiệm.
“Cửa tiệm này thuộc sản nghiệp của Kiều gia đúng không?”
“Chuyện này cần gì phải hỏi? Cả Đan Thánh thành này, còn có đan đường nào vượt qua được Kiều gia về trình độ luyện đan sư?”
“Kiều gia đó chẳng phải... chuyện ở Đan Dã thành thế nào rồi?”
Chuyện phân gia Kiều thị bị ma tu tiêu diệt từng gây chấn động lớn trong Tu chân giới. Dù đã qua hơn một năm, dư âm vẫn chưa lắng xuống là bao. Nếu có tin tức mới xuất hiện, chắc chắn sẽ lại bùng lên ồn ào hơn trước.
“Nghe nói, một nhánh dòng chính của Kiều gia từ chủ gia tách ra đã tiếp quản nơi đó tạm thời. Xem chừng họ muốn dựng lên một phân gia mới và lập căn cứ gần Đan Dã thành.”
“Cũng đúng thôi, Đan Dã thành vốn là miếng bánh lớn. Dòng chính của Kiều gia còn chưa ăn đủ, làm sao có thể đến lượt các nhánh phân gia khác. Những kẻ trước đây nhảy nhót, giờ chẳng phải tay trắng rỗng không sao?”
“Nếu hỏi tôi, liệu có phải chuyện ở Đan Dã thành thực sự là do ma tu gây ra—”
Người vừa nói chưa kịp dứt lời đã bị ai đó trừng mắt nhắc nhở. Nhìn quanh tiệm đan, kẻ ấy nuốt lời và im lặng.
“Mọi người nghĩ xem, chuyện giữa Phong Hoa Tiên Tông và Kiều gia có liên quan gì đến thế lực ma tu không?”
“Mấy thế lực lớn đó, ai mà biết được chuyện bên trong?”
“Nếu chỉ có một thế lực thì dễ nói. Nhưng nếu có đến hai, ba thế lực cùng lúc, chẳng phải sẽ chèn ép đến mức chúng ta tiên tu không còn chỗ đứng sao? Chính đạo tiên tu liệu còn giữ được chút thể diện nào?”
“Hơn một năm rồi, chẳng lẽ vẫn chưa có gì sáng tỏ?”
“Ai bảo là không có tin tức?” Một giọng nói khác chen vào, nhưng người nói ẩn mình rất kỹ, khiến mọi người không biết xuất phát từ đâu. “Nghe nói dạo gần đây, Kiều gia đã bắt được vài tộc nhân bị U Ma bám vào người.”
Yến Trục Quang liếc nhìn Vân Mật Tuyết. Chẳng lẽ đây là hành động của chưởng môn?
“U Ma à?” Hai chữ này khiến không ít người kinh hoảng. “Ma tu thực sự quá lộng hành, lại dám sử dụng cả U Ma.”
“Chẳng phải nói các thế lực lớn đều có biện pháp phòng chống U Ma sao? Làm sao vẫn có người bị bám vào?”
“Có lẽ bọn chúng lợi dụng thời điểm Kiều gia hoảng loạn sau vụ phân gia bị tiêu diệt, nhân cơ hội chen vào.”
“Vậy U Ma có liên quan gì đến vụ tiêu diệt phân gia Kiều gia không?”
“Sao lại không liên quan? U Ma tuy không mạnh về chiến đấu, nhưng lại rất giỏi thu thập và truyền đạt thông tin. Nếu chúng để lộ tin tức ra ngoài, chẳng phải tiên tu chúng ta sẽ bị phơi bày hoàn toàn trước mắt ma tu?”
“Thật đáng sợ! Nếu U Ma bám vào chúng ta thì sao?”
Câu hỏi ấy khiến nhiều người bật cười.
“Ha ha ha, ngươi nghĩ mình quan trọng đến thế sao? Ngay cả bị bám vào cũng chẳng đáng để chúng làm vậy. Những kẻ nhỏ bé như chúng ta, chỉ cần không dây dưa vào cuộc tranh đấu của các thế lực lớn, trời cũng không ép chúng ta đến đường cùng đâu.”
“Tiên tử, đây là Hồi Linh Đan của ngài, tổng cộng 300 hạ phẩm.”
Tiểu nhị cung kính dâng lên sáu bình đan dược.
Yến Trục Quang nhận lấy một cách tự nhiên, trả ba khối linh thạch trung phẩm mà không hỏi lại về tiền thừa, rồi nắm tay Vân Mật Tuyết rời khỏi tiệm.