Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)

Chương 2: Phật chỉ cần người vui vẻ

Giống như lời mở đầu của hàng ngàn hàng vạn câu chuyện xưa, nhân vật chính của chúng ta là một người xuyên việt.

Giống như lời mở đầu của hàng ngàn hàng vạn câu chuyện xưa, nhân vật chính của chúng ta là một người xuyên việt.

Đời này, cậu tên Shiraishi Shū.

Đời trước, hắn tên Bạch Thiên.

Dẫu không phải hòa thượng, lại cùng Phật giáo có duyên.

Bởi ngày bé từng gặp sự cố, lại có cha mẹ họ hàng đều tin Phật, Bạch Thiên tất nhiên sẽ tiếp xúc với một số lý luận tư tưởng của nhà Phật.

Nhưng là một thiếu niên lớn lên dưới lá cờ đỏ, cậu tất nhiên sẽ không tin vào mấy chuyện thần phật yêu ma vô căn cứ khoa học ấy.

Mặc dù Bạch Thiên rất tôn trọng những tín điều khuyên người ta hướng thiện và ghi nhớ nhân quả báo ứng của Phật giáo, còn tự nguyện đi làm người tốt, việc tốt...

Song cậu tuyệt đối không tin rằng Phật hay Tây Phương cực lạc có tồn tại...

Cho đến khi kẻ vô thần ấy xuyên việt...

Và tận mắt chứng kiến cảnh một "đứa trẻ" đẩy một người qua đường vô tội gặp tai nạn giao thông.

Mọi người ở hiện trường hoảng loạn gọi cảnh sát, gọi xe cứu thương, song không có một ai nhìn thấy gương mặt tái nhợt và nụ cười độc ác của "đứa trẻ" đó.

Khi ấy, chẳng sợ ý niệm "thần không tồn tại" đã ăn sâu bén rễ đến đâu cũng bị lung lay!

Nơi này là thế giới song song, nơi này không phải địa cầu!

Hiển nhiên ở một nơi yêu ma quỷ quái tồn tại như chỗ này hẳn cũng sẽ có chư thiên thần phật.

Dù không có cũng chẳng sao.

Đời này, cậu là một đứa trẻ mồ côi được trụ trì nhặt về nuôi. Từ nhỏ đến lớn, Shiraishi Shū đã luôn được bồi dưỡng để đi theo con đường hòa thượng.

Tuy ngôi chùa của cậu đã lụn bại, nhưng Shiraishi Shū vẫn được lão trụ trì bản lĩnh hơn người truyền dạy cho vô số kinh văn phật pháp ẩn chứa lực lượng siêu phàm thoát tục.

Khi Shiraishi Shū tức giận đến tột cùng, một nguồn năng lượng vô cùng ấm áp lần đầu tiên xuất hiện trong cơ thể cậu, giúp cậu có thể trực tiếp siêu độ con quỷ nhỏ kia.

Địa ngục trống rỗng, ác quỷ bồi hồi nơi trần thế. Nếu không có Phật, vậy ta sẽ thờ phụng "Phật trong lòng" chính mình, dùng khả năng của bản thân để cứu vớt thế nhân thoát khỏi biển khổ, ấy chính là công đức vô biên.

Hẳn đây chính là lý do khiến cậu xuyên việt!

Shiraishi Shū ngộ.

Từ đó, cậu đã nhận đồng thân phận và trách nhiệm "lấy phàm thân, cứu thế nhân" của mình!

Rốt cuộc hòa thượng ở Nhật không cần kiêng món mặn, cũng không phải tránh nữ sắc, không có giới luật thanh quy, càng không cần quy y...

Dù có uống rượu ăn thịt, cưới vợ sinh con, chơi Rock and Roll, pha rượu, hút thuốc, rút cần... cũng không thành vấn đề. Chỉ cần chăm chỉ lễ bái Phật Đà thì hắn vẫn được xem là một hòa thượng đứng đắn.

Từ điểm này mà nói, tuy đều là nơi tiếp thu "Phật giáo" từ hải ngoại, song Phật giáo Nhật Bản vẫn có những nét đặc sắc không lẫn vào đâu được.

Tỷ như một hòa thượng Nhật chuyên chơi nhạc metal nổi tiếng ở kiếp trước từng nói:

“Phật không cần ngươi quy y, Phật chỉ cần ngươi vui vẻ.”

Rất có thiền ý.

Cho nên, hòa thượng tại Nhật Bản có thể xem là một công việc giống như biết bao công việc khác, hơn nữa lại còn được kiêm chức...

Vì thế, Shiraishi Shū mới thành thật tiếp thu chuyện mình trở thành hòa thượng thay vì tính toán đến việc hoàn tục để đi làm công kiếm sống.

Chỉ có một vấn đề, hệ thống đâu?

Bình thường người xuyên việt nào cũng sẽ mang theo một hệ thống trong người mà?

Đặc biệt là khi xuyên qua những nghề nghiệp đặc thù như thế này.

Trong truyện thường viết, mỗ tổ chức bí ẩn nào đó sẽ phân phối hệ thống cho từng người để giúp người xuyên việt thích ứng thân phận mới, chỉ khi nào từ chức mới bị mạt sát mà...

Shiraishi Shū thực sự muốn có một cái hệ thống.

Dù đó là hệ thống "Hòa Thượng Mạnh Nhất", hệ thống "Ngôi Chùa Vô Địch", hệ thống "Trụ Trì Vô Đối", hệ thống "Phương Trượng Vô Thượng"... đều được.

Có gì dùng lấy.

Nhưng không có! Một cái cũng không có!

Hai năm đã trôi qua kể từ khi Shiraishi Shū xuyên đến đây.

Năm nhất, học tập, tu luyện...

Năm hai, học tập, tu luyện, tiếp thu nhiệm vụ, kiếm tiền...

Shiraishi Shū đã có chút danh tiếng.

Nhưng hệ thống vẫn biệt tăm biệt tích.

Cậu đành hết hy vọng.

Quả nhiên cầu thần cầu phật không bằng cầu chính mình, chăm chỉ học tập tấn tới, nỗ lực luyện công tu hành, đừng mơ há miệng chờ sung mới là điều đúng đắn.

Shiraishi Shū thổn thức nghĩ.

Cậu bước xuống chuyến tàu điện ngầm khuya cuối cùng để trở về chùa, cũng là ngôi nhà thứ hai của mình.

Quận Shibuya, Tokyo.

Đây là khu vực phồn hoa nhất Tokyo, được xưng danh là "Khu phố không ngủ", dù đã quá mười hai giờ đêm thì nơi này đèn đuốc vẫn sáng trưng như ban ngày.

Mãi đến khi Shiraishi Shū đi qua mấy cái quảng trường, âm thanh tấp nập của người qua kẻ lại mới lắng xuống.

Đập vào mắt cậu là là một khu rừng lớn nổi bật giữa "Bất Dạ Thành".

Thật khó để tưởng tượng rằng ở trung tâm thành phố Tokyo, một nơi tấc đất tấc vàng lại có một mảnh rừng lên đến 70 héc-ta như thế.

Nằm sâu trong khu rừng này chính là Thần xã lớn nhất Tokyo - nơi được nhiều người tới viếng thăm nhất - Đền Meiji Jingu.

Dưới ánh nến lung linh trong những chiếc đèn l*иg, cầu đá dẫn tới đó hiện lên như một dải lụa đầy mộng ảo.

Cậu hâm mộ chạm vào chiếc cầu đá rồi mới bước xuống một con đường mòn vô cùng hẻo lánh.

Con đường được trải bằng đá cuội, trên mặt đất đầy lá rụng, tạo ra tiếng sột xoạt mỗi khi cậu bước lên.

Ven đường không có đèn, bóng cây lại che mất ánh trăng khiến xung quanh tối om, dù duỗi tay ra cũng khó nhìn thấy năm đầu ngón tay của mình.

Thỉnh thoảng, tiếng côn cùng và chim chóc lại vang lên... nhưng quá thu, nó cũng sẽ biến mất.

Ở cuối con đường mòn hẹp quanh co là ánh đèn mơ hồ soi sáng một ngôi chùa gỗ đã hoang tàn.

Màu sơn đỏ và trắng đan xen lấp lánh dưới ánh sáng mong mảnh tỏa ra từ trụ đèn đá, cùng tấm bảng "Chùa Linh Minh".

Miếu đường chỉ cung phụng một tòa tượng Phật, đó là Đức Thích Ca Mâu Ni, tức Phật Tổ.

Dưới ánh nến, lớp sơn vàng trên người và tấm áo cà sa trông vô cùng ảm đạm, thậm chí đã có vài chỗ bị bong tróc, ngay cả màu đỏ của những thanh trụ chống bằng gỗ cũng bạc màu.

Bù lại, gian miếu thờ trông vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp, cơ hồ không nhiễm bụi trần.

Đằng sau gian thờ là một căn nhà gỗ đơn sơ.

Nhà gỗ được chia làm hai gian. Một gian là nơi cho tăng lữ sinh sống, một gian là Tàng Kinh Các, bên trong chứa đầy kinh thư.

Khó có thể tưởng tượng một ngôi chùa miếu đã suy sụp đến mức này lại sở hữu một gian phòng như vậy.

Cũng giống như rất nhiều điều Shiraishi Shū cảm thấy khó hiểu khác.

Ví dụ như tại sao cạnh Đền Meiji - thần xã lớn nhất Tokyo - lại tồn tại một ngôi chùa nhỏ gần như không có ai tới thăm?

Tính ra, ở đây chỉ còn hai tăng nhân là một người trụ trì đã lớn tuổi và cậu, một chú tiểu còn chưa tới tuổi quy y.

Mặc dù đã cố gắng hỏi trụ trì nhiều lần, vấn đề này của Shiraishi Shū đều bị ngài lấy lệ cho qua.

Điều đó càng làm cậu tin tưởng rằng ngôi chùa này từng trải qua rất nhiều cố sự...

Thật là một điều vô nghĩa, cậu tự giễu!

Shiraishi Shū tu hành chính là chân kinh!

Nhờ đó mà chỉ với hai năm, cậu liền có thể mở ra thiên nhãn, xuyên thấu âm dương, pháp lực cũng trở nên thâm hậu, dễ dàng độ hóa lệ quỷ.

Một gian miếu tầm thường há có thể cất chứa những chân kinh như vậy?

Điều đó khiến cậu càng trở nên kính sợ và tôn kính trụ trì hơn.

Shiraishi Shū rửa qua mặt rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng để tránh quấy rầy tới giấc ngủ của trụ trì.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người. Giọng nói hiền từ già nua của ngài vang lên trong bóng tối.

"Con về rồi à?"

"Vâng, thưa thầy."

"Trở về là tốt rồi, nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Trong cái yên tĩnh của đêm, Shiraishi Shū cởi giầy, nằm xuống giường.

Trụ trì đã già, giấc ngủ không sâu, chỉ cần gặp tiếng động nhẹ liền bị đánh thức.

500,000 yên quả nhiên còn thiếu rất nhiều.

Cậu nhất định phải nỗ lực kiếm tiền để dùng nó xây thêm một phòng ngủ nhỏ.

Như vậy nếu cậu có phải về muộn thì sẽ không lo quấy rầy trụ trì nghỉ ngơi, bản thân cũng sẽ có một không gian riêng tư...