Chu Trạch là một người rất giỏi kiềm chế, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
Lý Ký tiếp tục duy trì tốc độ phun vào nhả ra, mỗi giây mỗi phút đều cố gắng ngậm đến chỗ sâu nhất. Du͙© vọиɠ rất nhanh tích lũy tại chóp đỉnh, Chu Trạch đưa tay ra, sắc mặt bình tĩnh chặn lại động tác của Lý Ký, đem tính khí từ miệng thanh niên rút ra.
Lý Ký giương mắt thở hổn hển, theo bản năng liếʍ môi một cái.
Chu Thuần rất thích nhìn y bị làm cho rối tinh rối mù, bình thường những lúc này sẽ tùy ý bắn lên mặt y. Nhưng Chu Thuần không biết. Một tháng này, Chu Trạch thường xuyên sử dụng y lại thủy chung duy trì dáng dấp bình tĩnh, rất ít phát tiết du͙© vọиɠ, rất ít ý loạn tình mê.
Một tháng qua, Chu Trạch không chân cắm vào thao y, cũng không có bắn trên người y, chỉ có thỉnh thoảng mấy lần bắn vào miệng y.
Chu Trạch rút khăn giấy lau chùi tính khí vẫn cứng rắm như cũ, sửa sang lại quần áo, tiện tay đem khăn giấy vo tròn nhét vào miệng Lý Ký.
Lý Ký trên mặt đỏ ửng còn hít thở chưa thông, cục giấy ướŧ áŧ căng chặt vành môi đỏ thẫm, lại bị ấn vào sâu hơn. Chu Trạch giơ chân lên, đạp một cái lên đầu gối y: "Không cho phép bắn, có biết không?"
Lý Ký mím chặt môi, gật đầu một cái, trong lòng có chút thấp thỏm. Chu Trạch bình thường sẽ không nhắc tới vấn đề "Không được bắn", đây vốn là quy củ của Chu Thuần, Lý Ký từ trước đến giờ sẽ không tuân theo. Nhưng y đã bị cưỡng chế chịu đựng gần hai mươi ngày, dù là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ xuống phục vụ bằng miệng cho Chu Trạch cũng có thể làm cho y hưng phấn dị thường, một cái đạp tùy tiện này càng cho y thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đưa tới cao triều.
Hôm nay hiển nhiên sẽ rất khó chống cự.
"Xoay người lại." Chu Trạch lần nữa đá vào bắp đùi y, tỏ ý kêu y xoay người, "Tay đừng động, nằm sấp lại."
Một động tác mang theo mệnh lệnh. Lý Ký duy trì hai tay nắm sau lưng, đầu gối xoay lại, đưa lưng về phía Chu Trạch. Vì giữ trọng tâm, y đầy tiên đem chân ra sau, khuất phục nằm xuống, dùng gò má cùng bả vai làm điểm tựa sau đó mới nâng mông lên thật cao. Eo y lõm xuống thành một độ cung nhàn nhạt, cả thân người kéo dài trên mặt đất tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
"Tôi còn chưa nói xong em đã đem cái mông vểnh lên rồi, không kịp chờ đợi sao?" Chu Trạch đưa tay đùa bỡn thân thể dưới đất, thấp giọng trách mắng, "Mau tách chân ra! Tôi muốn nhìn thấy âm hành dâʍ đãиɠ của em."
Lý Ký một năm nay bị dạy dỗ cho vô cùng nhạy cảm, mặc dù Chu Trạch tiếp nhận y chưa đến một tháng, nhưng Chu Trạch cũng như Chu Thuần, hai huynh đệ họ phong cách rất giống nhau, huống chi Lý Ký vốn ban đầu là người bên cạnh Chu Trạch, bây giờ đổi thành thân phận nô ɭệ, bên người Chu Trạch lại càng cảm thấy xấu hổ. Nghe Chu Trạch nói xong câu vừa rồi, Lý Ký không nhịn được muốn bắn ra.
Y khó nhịn hít thở sâu, tách hai chân ra hết sức, đè thấp eo. Không có tay trợ giúp, động tác của y có chút khó khăn, vất vả lắm mới làm xong, qυყ đầυ va chạm trên nền đất lạnh lẽo càng trở nên mẫn cảm hơn. Tư thế trước mắt càng hạ tiện, toàn thân tận lực hạ xuống, chỉ có mông vểnh cao lên, đem chỗ tư mật hoàn toàn bại lộ trước mắt Chu Trạch.
Chu Trạch hạ tay không ngừng, tùy ý vỗ vào thân thể trước mặt, hai viên thịt tròn bị vỗ run lên một cái, côn ŧᏂịŧ phía dưới cũng thẳng đứng run rẩy theo, chóp đỉnh mẫn cảm lê nhẹ trên mặt đất, rất nhanh lưu lại một vệt nhỏ ướŧ áŧ trên sàn nhà.
Bàn tay sau lưng đi giữa hai chân dò xét một cái, Lý Ký bất ngờ không kịp đề phòng, phát ra một tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi, lập tức liền bị kéo lại trừng phạt.
"Không phải nói cách âm không tốt sao?" Chu Trạch tùy ý nắm lấy âm nang Lý Ký chơi đùa, "Chịu đựng, không được kêu."
Lý Ký cưỡng ép mình tỉnh táo, nhắm mắt, khăn giấy trong miệng bị nước bọt thấm ướt, niêm dịch dinh dính làm người khó chịu, y không nhịn được muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra, lại sợ động lưỡi một cái liền không đè ép được tiếng rêи ɾỉ.
Ngón tay Chu Trạch rất dài, đầu ngón tay đánh đàn dương cầm lưu lại vết chai nhỏ, hơi dùng lực nắm, hai quả cầu thịt liền không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ tựa như co rúc, hai mông thịt trước mắt cũng khó nhịn mà thắt lại, hiển nhiên đã đến cực hạn.
Chu Trạch đưa một tay khác vỗ mạnh vào bắp đùi Lý Ký: " Thả lỏng mông, đồ dâʍ đãиɠ như em, đừng mong được thoải mái."
Trên đùi đau đớn dời đi sự chú ý, Lý Ký hít thở sâu, bên ngoài trời mưa cũng không ngăn được y cả người mồ hôi đầm đìa. Y nuốt nước bọt, nhưng khăn giấy hút gần hết nước bọt làm cổ họng hết sức khô khốc, vừa nóng lại vừa nhột.
Không đợi y hoàn toàn bình phục lại, Chu Trạch lại tiếp tục động tác ở tay, lần này không chỉ là âm nang, ngón tay linh hoạt còn an ủi đến toàn bộ côn ŧᏂịŧ. Kɧoáı ©ảʍ ngày càng nhiều hơn, một tầng lại một tầng đi chồng chất nhau giống như thủy triều mênh mông không dứt.
Lý Ký cắn chặt hàm răng, hết sức chịu đựng, kɧoáı ©ảʍ tăng vọt nhưng y liều mạng trốn tránh, cơ bụng gần như căng chặt đến đau nhức. Y rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khuôn mặt thanh tú chật vật hướng về người phía sau, đầy khẩn ý phát ra tiếng nói mơ hồ: "Chủ, chủ nhân, không được nữa..."
"Tôi cho em nói chuyện sao?" Chu Trạch lạnh mặt, hạ tay nắm chặt một cái, "Còn dám mở miệng kêu nữa tôi liền cho em ra ngoài."
Lý Ký không thể làm gì khác hơn là im miệng, phát ra tiếng khóc thút thít từ mũi. Chu Trạch dừng lại động tác trong tay, ung dung thong thả ở trên đùi y lau sạch đầu ngón tay dính niêm dịch trong suốt: "Tôi biết Chu Thuần từ trước đến giờ không quản nghiêm ham muốn của em, nhưng tôi sẽ không như vậy, em đừng mong sẽ thoải mái."
Chu Trạch dùng mũi chân gảy gảy âm hành Lý Ký làm côn ŧᏂịŧ lập tức kích động nhảy lên.
Chu Trạch: "Trước tiên nói về hôm nay một chút rồi tôi cho em đến."
"Nhưng mà kéo dài cấm dục một thời gian cũng là một loại trừng phạt không tồi."
Lý Ký trong lòng cả kinh, thật vất vả mới nuốt xuống lời khẩn cầu vừa định bật ra. Chu Trạch suy tính chốc lát: "Nhưng lần này tôi cho em lựa chọn, kéo dài cấm dục một tuần hoặc là hai mươi lần đánh bằng dây nịt da."
Dây nịt da đánh không nặng không nhẹ, hai mươi cái có thể chỉ tạo thành vài vết sưng đỏ đôi chút, cũng có thể làm y không ngồi ghế được mấy ngày.
"Đem đồ trong miệng phun ra." Chu Trạch lại lần nữa đưa tay vuốt ve vùng da dưới eo y, chậm rãi thăm dò về phía trước vân vê viên thịt trước ngực đã đứng thẳng lên, từ tốn vừa gảy vừa nói "Nói cho tôi lựa chọn của em."
Lý Ký khó khăn dùng đầu lưỡi đẩy cục giấy nhả ra, thật là khóc không ra nước mắt. Lần này Chu Trạch đánh tuyệt đối sẽ không nương tay, hai lựa chọn, cái nào y cũng không muốn.
"Tôi không thường cho nô ɭệ tự lựa chọn." Người phía sau thúc giục, "Nếu em không chọn được, chúng ta đường ai nấy đi."
"Dây nịt da." Bộ dạng Lý Ký sợ hãi cả kinh bật thốt lên, rồi lập tức hạ thấp giọng. Đau một trận vẫn tốt hơn so với nhẫn nhịn thật lâu, "Xin chủ nhân dùng roi trừng phạt em."
Nghe được câu trả lời như trong dự liệu, Chu Trạch cấu một cái lên đầṳ ѵú mềm mại rồi thu tay về, cúi đầu cởi khuy áo, giày da chạm vào bắp chân Lý Ký: "Ngậm dây nịt da đến đây cho tôi."