Cô Gia Sư Nhỏ Bé Của Anh

Chương 5

Anh trở lại công ty. Một đống việc ngổn ngang cần giải quyết không cho phép anh ở nhà thêm nữa. Tạm thời gác cô sang một bên. Anh phải tập trung vào công việc.

Cô thư kí gõ cửa nói có một vị khách muốn gặp anh. Anh nhớ lại người hôm qua tới nhà mình. Khách hàng của anh ư? Anh không bao giờ tiếp khách hàng ở nhà cả. Tất cả các đối tác của anh đều biết điều đó. Có tiếng gõ cửa. Anh bước ra mở cửa mà không biết rằng đằng sau cánh cửa đó, cuộc sống của anh sẽ bị xáo trộn. Người phụ nữ đứng trước mặt khiến anh sửng sốt, kinh ngạc và giận dữ.

-Cô…-anh khó khăn lắm mới thốt nên lời.- Cô làm gì ở đây?

-Hoàng Bình.- Mỹ Anh nói.- Em đã trở về.

-Cô trở về thì có ích gì. Chẳng phải cô đã bỏ bố con tôi đi đó sao? Chẳng phải cô không chịu được cảnh nghèo khổ, bệnh tật của Tiểu Ly.

-Không phải thế đâu. Em xin anh Hoàng Bình. Tất cả chỉ vì túng quẫn quá. Cùng đường em mới nghĩ đến việc ra đi. Em chưa bao giờ muốn bỏ rơi anh và con. Em chỉ muốn tìm được một công việc thích hợp để có thể khiến cuộc sống khá hơn thôi. Hoàng Bình.- Mỹ Anh níu tay anh.

-Đừng gọi tên tôi. Tôi hận cô. Tôi ghê tởm cách cô gọi tên tôi. Đi ra khỏi đây. Đây là công ty tôi. Hãy bước ra khỏi đây.- anh nói rồi đến bên chiếc điện thoại gọi cô thư kí.

-Thưa anh.- cô thư kí tới sau vài phút.

-Đưa cô này ra ngoài cho tôi.

-Vâng.- cô thư kí nói rồi quay lại phía cô.- Mời chị.

-Anh…anh nỡ đối xử với em vậy sao?- Mỹ Anh nước mắt giàn giụa.

-Đừng để tôi phải gọi bảo vệ. Tiễn khách.- cô thư kí lập tức làm theo bởi vì chưa bao giờ cô thấy anh giận đến thế. Dù anh là người lạnh lùng nhưng chưa bao giờ anh nổi nóng hay to tiếng đến mức này.

Mỹ Anh gạt nước mắt bước ra khỏi công ty anh. Cô không ngờ anh lại đối xử với cô như vậy. Trước kia, anh chưa bao giờ như vậy. Ánh mắt anh sắc lạnh như ngàn mũi dao cứa vào trái tim cô.

Bình về nhà, anh không muốn ở lại công ty thêm một phút giây nào nữa, cuộc chạm chán không mấy vui vẻ khiến anh cũng không vui. Anh bảo cô thư kí gửi mail cho anh. Bà Năm đang dưới bếp ngạc nhiên khi thấy anh về.

-Sao cậu lại về giờ này?

-Tôi muốn nghỉ sớm. Tiểu Ly và cô Linh đâu rồi?- anh hỏi.

-Hai cô cháu đang ở trên phòng. Tiểu Ly vẫn đang học mà.

-Vậy sao? Tôi quên mất. Thôi, tôi về phòng đây.

Anh chợt lo sợ. Hôm qua, Mỹ Anh đã tới đây, anh lo sợ, cô đã gặp Mỹ Anh. Cô có biết Mỹ Anh? Không. Hai người họ chưa bao giờ gặp nhau mà, anh tự cười chính mình. Nhưng anh vẫn lo sợ, nếu cô gặp lại Mỹ Anh, anh lo cho cô, anh tự cười mình nghĩ vẩn vơ nhưng rồi lại cảm thấy một cuộc chiến sắp nổ ra. Mọi chuyện cứ phức tạp lên vậy chứ? Càng nghĩ anh càng thấy giận? Làm sao cô ta dám vác mặt đến xin anh tha thứ sau tất cả những gì cô ta đã làm, đã gây ra cho anh? Cái bộ mặt trơ trẽn của cô ta khiến anh thấy ghê tởm? Anh sang phòng Tiểu Ly, cô đang dạy học cho con bé. Anh gõ cửa. Từ tối hôm qua anh đã không gặp cô cho đến bây giờ.

-Tôi không làm phiền chứ?- anh hỏi.

-Con chào cha.- Tiểu Ly ngó ra từ sau lưng cô.

-Hôm nay Tiểu Ly học tốt chứ?

-Vâng.- cô trả lời. Giọng nói của cô lạnh lùng khiến anh rùng mình.

-Cô cho Tiểu Ly nghỉ sớm được chứ. Tôi có chuyện muốn nói với cô. Tôi đợi cô trong phòng.- anh nói và đi ra ngoài.

-Hôm nay chúng ta đành nghỉ sớm vậy? Em nhớ đọc lại bài hôm nay nhé.- cô vuốt tóc Tiểu Ly trìu mến.

-Vâng. Hình như cha em lại đang nổi giận rồi?- cô bé nói nhỏ.

-Không sao đâu. Cha không giận em đâu. Chị phải đi gặp cha em đây.

Cô bước vào phòng. Anh đang đứng quay lưng lại phía cô, nhìn ra bên ngoài. Anh thật cao lớn, như bóng cây cổ thụ.

-Anh muốn tìm tôi.- cô cất tiếng nói khiến anh quay lại.

-Phải.- anh lại gần cô. Cô lùi lại nhìn anh đề phòng. Cô không muốn đề phòng anh, không chút nào, nhưng cô phải tự bảo vệ mình… khỏi anh.

-Có chuyện gì vậy?- cô hỏi.

-Xin lỗi em. Chuyện hôm qua, tôi xin lỗi.- anh dừng lại ở vị trí gần cô.

-Chuyện đó, tôi quên rồi. Dẫu sao hôm qua anh cũng bị ốm, không tỉnh táo.

-Ý em là vì ốm nên đầu óc tôi không bình thường.

-Không phải. Không tỉnh táo chứ không phải không bình thường.

-Như nhau cả thôi.

-Nếu anh chỉ định nói chuyện đó thì tôi xin phép.- cô toan đi khỏi phòng nhưng anh lôi cô lại.

Gắn môi mình lên môi cô, anh quên đi mọi chuyện xung quanh. Mặc cho cô vùng vẫy, mặc cho cô muốn thoát khỏi đây, anh giữ chặt cô trong vòng tay mình. Rồi sự kháng cự trong cô cũng yếu dần, rồi vỡ nát. Cô hiểu mình không thể chống lại anh, không thể cưỡng lại đôi môi anh. Hôm qua, cô cố chạy thật nhanh về phòng, cảm thấy không đứng vững trên đôi chân của mình nữa. Cô thôi không vùng vẫy, để yên cho anh môi anh xâm chiếm môi mình. Anh ghì chặt lấy cô, sung sướиɠ tận hưởng chiến thắng của mình.

Nhưng tiếng gõ cửa đúng lúc lại phá hỏng giây phút ngọt ngào của hai người. Anh gầm gừ trong cổ họng bực bội rồi đành miễn cưỡng buông cô ra. Anh giật cửa cho bõ tức. Tiểu Ly- may quá- anh nghĩ, suýt nữa thì anh đã nguyền rủa kẻ cản đường.

-Con gái, có chuyện gì vậy?- anh nhẹ nhàng hỏi.

-Trả chị Linh lại cho con. Cha gọi chị ấy sang làm gì mà lâu thế.- cô bé dứt khoát.

-Không được. Cha đang có chuyện cần nói với chị Linh của con. Không thể trả chị ấy cho con bây giờ được.- anh đáp lại một cách nghiêm nghị.

Anh không muốn để cô đi bây giờ, chưa phải lúc. Tốt nhất con bé nên chờ đợi- anh nghĩ thế.

-Không được. Con muốn chị ấy cơ.- cô bé dậm chân phụng phịu.

Ở bên trong, cô cố nén cười khi nghe hai cha con nói chuyện với nhau. Tiểu Ly thật đáo để, hơn nữa, con bé đã quen được chiều chuộng, nếu không nghe lời nó thì thật khổ. Hơn nữa, căn bệnh của Tiểu Ly không cho phép con bé bị sốc hay giận dữ.

-Sao cha lại giành với con?- cô bé nói vòng tay ôm lấy cổ anh.- Con biết cha thương con nhất mà. Gọi chị Linh cho con đi.

-Được rồi, được rồi. Cha sẽ trả lại chị Linh cho con. Chờ đấy nhóc con. Con về phòng của con trước đi- anh nói rồi đi vào trong.

-Có lẽ tôi nên sang với con bé.- cô nói, vẫn cố không cười.

-Nhưng…

-Anh đã hứa với con bé rồi mà.- cô bước đi nhưng anh đứng chắn trước mặt.

-Em sẽ quay lại đây chứ?- anh hỏi.

-Tôi…- cô nhìn anh bối rối.

-Sang xem con bé cần gì rồi quay lại đây.- anh ra lệnh.

-Nhưng anh phải tránh ra cho tôi đi chứ.

Anh miễn cưỡng đứng sang một bên. Nghe tiếng bước chân của cô đi xa khỏi căn phòng. Anh ngồi phịch xuống giường thở dài. Anh thấy cả người nóng ran lên. Lâu lắm rồi anh không có cảm giác này…là gì nhỉ?

Hạnh phúc chăng? Có phải anh đang hạnh phúc. Và trên môi anh bất chợt nở một nụ cười. Anh muốn cô ở bên anh.

Muốn được có cô trong vòng tay anh. Cô đã cho anh thấy những điều khác lạ ở một người phụ nữ. Cô mang lại cho anh cảm giác muốn được yêu thương. Phải. Anh đã yêu cô mất rồi. Hai nụ hôn và anh nhận ra mình yêu cô, nghe có vẻ hơi nực cười.

Nhưng ai mà biết được số phận chứ. Biết bao lần anh nhìn cô đứng lặng lẽ ngắm nhìn những hạt mưa hoặc những bông hoa cẩm chướng. Biết bao lần anh nhìn cô mỉm cười với Tiểu Ly. Những lúc như thế, anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, đặt một nụ hôn lên đôi môi bướng bỉnh của cô. Anh khao khát được có cô trong vòng tay biết bao nhưng bấy lâu nay, anh luôn cố gắng gạt đi cái cảm giác đó, ước muốn đó.

Lòng thù hận của anh đã khiến anh cố tình gạt bỏ hạnh phúc. Hôm nay, khi nhìn thấy Mỹ Anh đứng trước cánh cửa phòng anh. Anh mới cảm thấy lo sợ, một nỗi lo vu vơ, nhưng anh vẫn sợ. Anh hiểu Mỹ Anh, cô ta là con người nhẫn tâm và toan tính. Anh nhận ra con người thật của cô ta khi cô ta bỏ đi.

Còn cô, dù cô có mạnh mẽ và kiên cường đến đâu thì cô cũng vẫn chỉ là một chú cừu non, một bông hồng thủy tinh mong manh nhưng lại có sức mạnh ghê gớm, cô đã nắm trong tay trái tim anh mất rồi.

Chết tiệt thật đấy! Quỷ tha ma bắt cô đi, ai bảo cô tự dưng bước vào cuộc sống của anh, làm mọi chuyện rối tung lên rồi. Anh chợt nhớ đến lần nói chuyện của hai người hôm trước, cô đã nói rằng cô yêu một người. Trước hết, anh phải tìm hiểu về gã đó đã.

Anh thấy tức cười, bao năm qua anh hận những người phụ nữ xung quanh anh, cho họ chỉ là cỏ rác, kẻ mưu mô lợi dụng, bây giờ anh lại đang lo sợ vì đánh mất một người phụ nữ. Một cô gái bình thường, một cô gia sư nhỏ bé không có gì đặc biệt lại có thể lay động trái tim tưởng như đã chết của anh.

Tiểu Ly gọi cô sang phòng nó có chuyện gì vậy? Anh bắt đầu thấy bực bội khi mãi không thấy cô quay lại. Anh đứng dậy, đi đi lại trong phòng, hết nhìn về phía cửa ra vào lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù có mang lòng thù hận đến đâu con người ta cũng không thể nào thoát khỏi ma lực của tình yêu, của trái tim. Anh toan ra mở cửa thì cánh cửa đã bật mở. Cô bước vào, và bắt gặp ánh nhìn lộ liễu của anh.

-Có chuyện gì với Tiểu Ly thế?- anh hỏi.

-Con bé muốn tôi giúp nó với trò đố chữ trên mạng thôi.

-Lâu đến vậy sao?- anh cật vấn.

-Cô bé cần tôi ở đó, anh không cần phải chất vấn tôi.- cô bực bội quay đi, tránh ánh nhìn của anh. Lẽ ra cô đã có thể quên được, nhưng nụ hôn của anh, sự động chạm của anh lại khơi dậy những tình cảm, những khao khát trong cô.

-Không chỉ có con bé cần em.- anh tiến gần cô. Cô lùi lại, cố giữ một khoảng cách với anh.

Bức tường sau lưng đã phản bội lại cô. Không cho cô bước tiếp nữa. Cô đứng chôn chân một chỗ.

-Em sợ tôi?

-Không.- cô lạnh lùng đáp.

-Vậy tại sao không nhìn thẳng vào mắt tôi. Tại sao em giữ khoảng cách với tôi?- anh chống tay lên bức tường sau lưng cô.

-Anh…

-Nói cho tôi biết về người đó- người em yêu. Tôi muốn biết về người đó.

-Không có ai cả. Tôi không yêu ai hết.- cô lạnh lùng đáp. Cô không muốn lộ ra rằng mình đang nói dối, nhưng làm sao có thể nói với anh rằng người đó là anh.

-Em nói dối. Chính em đã nói với tôi rằng em có yêu một người. Hôm nọ, lúc chúng ta nói chuyện với nhau. Chính em đã nói thế.

-Tôi…- cô đã quên mất. Đứng trước anh, cô không thể suy nghĩ thấu đáo được bất cứ chuyện gì.

-Nói với tôi về người đó.

-Tại sao anh lại muốn biết? Và tại sao tôi lại phải nói với anh chứ?- cô đẩy anh ra.

-Tò mò chút thôi.- anh đáp tỉnh bơ nhưng kì thực trong lòng anh đang có bão.

-Anh ấy là người đàn ông đầu tiên tôi yêu.

-Đầu tiên và mãi mãi?- anh bất chợt hỏi, một cách vô thức.

-Có lẽ sẽ như vậy… hoặc có lẽ không.- sẽ như vậy…cô sẽ yêu anh mãi mãi. Trái tim cô sẽ luôn hướng về anh, chỉ hướng về anh.

Em có biết tim tôi đau nhói? Em có biết tôi đang gục ngã? Anh đã quen bị người khác bỏ rơi. Anh cứ tưởng mình đã miễn dịch với những đau khổ.

Nhưng không, tim anh sao lại đau thế này? Tôi có chút ý nghĩa gì với em không? Môi anh nhếch lên thành một nụ cười cay đắng, dĩ nhiên anh không dại để cô nhìn thấy. Anh vừa mới tìm lại được con người thật của mình. Anh vừa mới khiến trái tim mình thôi băng giá. Anh vừa mới nhìn cuộc đời bằng con mắt ít cay nghiệt.

-Anh ta thật hạnh phúc.- anh nói.

-Không. Anh ấy không yêu tôi. Anh ấy yêu người khác rồi.- cô nói giọng đầy chua xót và cay đắng.

-Tôi xin lỗi. Lẽ ra không nên hỏi.- gã chết tiệt đó không biết mình vừa để mất điều gì.

-Tôi ra ngoài được chưa?- cô hỏi.

-Em không muốn ở bên cạnh tôi đến vậy sao?… Thôi được rồi. Em cứ đi ra ngoài đi.

Tiếng cánh cửa đóng lại khô khốc trong không gian xung quanh. Nhìn mặt anh bây giờ thật đáng sợ, đầy vẻ chết chóc. Anh đấm thật mạnh vào bức tường, sức mạnh của anh không khiến bức tường suy chuyển mà ngược lại, tay anh chảy máu.