Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 142: Ác ma Thời Triết (Hai mươi lăm)

Bầu trời bên ngoài nhà thờ giăng đầy mây đen, nhìn theo hướng mũi tên chỉ đến dưới gốc cây, lúc này Nhuế Nhất Hòa mới phản ứng lại, trời đã sáng rồi.

Cô hiểu ý của mảnh vỡ, có rất nhiều manh mối đều ở thế giới Bên Trong, nhưng bây giờ trời đã sáng rồi, không có cách nào có thể đi vào trong.

Nhìn giờ, đã mười một giờ hai mươi phút.

Cho dù là Nhuế Nhất Hòa, hay là thiên sứ không cánh Nhuế Tam Hòa, người vẫn luôn thúc giục cô nhanh lên một chút, đều không hề chú ý đến, hai lần ra vào phó bản, thời gian ở thế giới Bên Ngoài đã là giữa trưa. Nguyên nhân là vì thế giới Bên Trong vĩnh viễn bị bao phủ bởi bóng tối, không có ban ngày, điều này khiến cho nhận thức về thời gian của các game thủ xuất hiện sự hỗn loạn.

Thời hạn bảy mươi hai tiếng, bây giờ đã qua hai mươi tám tiếng.

Nhuế Nhất Hòa cảm giác được thân thể cô đang kêu gào buồn ngủ, cô định dẫn ba vị nữ tu không mặt lên tầng ba giải quyết hết, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi lấy sức để đảm bảo lúc hành động vào ban đêm, thân thể và tinh thần của cô có thể đạt tới trạng thái hoàn hảo nhất.

Sau đó, đột nhiên cô bị kéo vào không gian tâm linh.

Lần này, người chờ cô chính là yêu nữ Nhuế Nhị Hòa, người khống chế thân thể chính là thiên sứ Nhuế Tam Hòa.

“Đang lúc rảnh rỗi, tôi sẽ dạy cô thần chú ‘Tiên Huyết Chi Ủng’. Ca ngợi Lilith, cô là bông hoa hồng kiều diễm, xán lạn giữa vùng đất âm phủ màu mỡ, Tiên Huyết Chi Ủng.”

“Đây là một kỹ năng tấn công kết hợp với hồi máu, mạnh hơn nhiều so với Thánh Quang Tịnh Hóa của tên thiên sứ thối kia. Mặc dù nó được gọi là Tiên Huyết Chi Ủng, nhưng thực ra nó có tác dụng đối với thực thể của tất cả mọi sinh vật. Cho dù là những quái vật toàn thân tản ra mùi hôi, máu đã đông lại thì nó vẫn có tác dụng như thế. Hiệu quả kỹ năng là: sau khi đánh trúng mục tiêu thì sẽ tạo ra vết thương ở một mức độ nào đó, sau đó lại hút thêm một phần ba máu thịt của mục tiêu để tẩm bổ bản thân.”

“Cho dù chỉ còn lại một hơi tàn, bị kỹ năng cắn một miếng ở trên ngực cũng có thể vui vẻ.”

Đúng là rất có ích, nó sẽ nâng cao sức bền của cô trong chiến đấu.

Nhuế Nhất Hòa ghi nhớ trong lòng, quyết định rời khỏi thế giới tâm linh thử nghiệm một lần.

“Tất nhiên, nếu chiến đấu với thực thể u linh, Thánh Quang Tịnh Hóa sẽ mạnh hơn. Bởi vì năng lực thần thánh có tác dụng khắc chế linh hồn rất mạnh, tôi thừa nhận điểm này.”

Yêu nữ Nhuế Nhị Hòa hừ một tiếng, nói tiếp: “Còn có một năng lực, không cần phải xướng lên vẫn có thể sử dụng, gọi là ‘con mắt mị hoặc’. Cô nhìn tôi cho kỹ!”

Nhuế Nhất Hòa không hề đề phòng mà nhìn thẳng vào mắt cô ta, chỉ thấy con ngươi tĩnh mịch, không khỏi sinh ra ảo giác linh hồn cô sắp bị hút vào trong đó.

“Sự tồn tại của tôi có khả năng làm thức tỉnh ‘du͙© vọиɠ’ của phái nam, chỉ cần sử dụng ‘con mắt mị hoặc’, hầu như đám đàn ông đều trúng chiêu. Trong lòng sẽ xuất hiện tình yêu và du͙© vọиɠ không thể kiềm chế, chịu khuất phục trước mị lực của tôi, hoàn toàn nghe theo lời tôi nói.”

Yêu nữ vươn lưỡi ra, liếʍ bờ môi đầy đặn.

“Tình yêu và du͙© vọиɠ có thể giúp tôi trở nên mạnh hơn, nó cũng là thứ đồ ăn ngon nhất trên thế gian.”

Nhuế Nhất Hòa cứ tưởng ‘con mắt mị hoặc’ giống với năng lực thôi miên, nhưng càng nghe cô càng cảm thấy không đúng.

“… Khác phái? Tình yêu và du͙© vọиɠ?”

“Đúng thế! Khác phái.”

Nhuế Nhất Hòa: “…”

“Tôi không sử dụng được năng lực này.”

Cô không có thân hình nóng bỏng đến mức phụ nữ cũng phải chảy nước miếng giống như yêu nữ, giống như trái cây chín mọng, tản ra mùi thơm mê người. Điểm này hoàn toàn không phù hợp với điều kiện tiên quyết của ‘con mắt mị hoặc’.

“Cũng không phải là không thể sử dụng, chỉ là hơi phiền phức một chút. Cô cần phải chấn nhϊếp bọn đàn ông trước, chờ tinh thần của đối phương sụp đổ thì mới dùng ‘con mắt mê hoặc’, nếu không rất có khả năng sẽ không có hiệu quả.”

Nhuế Nhất Hòa: “…”

“Tôi chợt nhớ ra, Nhất Hòa chưa yêu đương bao giờ đúng không?”

Yêu nữ trừng lớn hai mắt: “Sau này cô sẽ biết. ‘Con mắt mị hoặc’ chính là thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất, sẽ mang đến cho cô niềm vui, sung sướиɠ vô bờ trong sự giao hòa giữa nước và sữa…”

Nhuế Nhất Hòa: “…”

Một chiếc xe nghiền qua gương mặt của cô!

Nhân cách hoán đổi, Nhuế Nhất Hòa lấy lại được quyền khống chế thân thể, cô vứt hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu ra ngoài. Tránh khỏi sự tấn công của đám nữ tu không mặt, nhảy lên nóc cửa hàng bên cạnh, đọc thần chú.

“Ca ngợi Lilith, cô là bông hoa hồng kiều diễm, xán lạn giữa vùng đất âm phủ màu mỡ, Tiên Huyết Chi Ủng.”

Lòng bàn tay Nhuế Nhất Hòa ngưng tụ thành một luồng ánh sáng màu xanh, bắn về phía trước.

Hả? Không đúng ư?

Sao phương hướng lại bị trật rồi?

Thiên sứ Nhuế Tam Hòa cố ý dẫn nữ tu không mặt đến đây cho cô luyện tập kỹ năng mới, ba vị nữ tu cũng không bị thương, còn di chuyển sang bên cạnh, nhẹ nhàng tránh được luồng ánh sáng đó.

Trong nháy mắt Nhuế Nhất Hòa đã hiểu rõ tại sao trước lúc rời khỏi không gian tâm linh, yêu nữ bảo cô nhất định phải luyện tập thật nhiều, cô cũng hiểu rõ cái gì gọi là ‘độ chính xác của kỹ năng mới’ không tốt lắm. Đây đâu phải là không tốt, phải gọi là, rời khỏi tay lập tức không thể không chế được.

Mười lăm phút sau, trước khi linh lực của Nhuế Nhất Hòa tiêu hao hết, cô đã đánh trúng một nữ tu.

Luồng ánh sáng kia va vào thân thể nữ tu, trong nháy mắt đã phát nổ, mang theo sức sát thương cực lớn. Sau đó, nó được chia thành vài con dơi màu xanh to bằng móng tay, đồng loạt cắn xé thân thể của nữ tu.

Chỉ một hai giây sau, con dơi màu xanh đã biến thành màu đỏ. Cuối cùng, nó hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ, nhập vào trong thân thể Nhuế Nhất Hòa.

Linh lực vừa hao hết, trong nháy mắt đã được bổ sung,… bổ sung được khoảng một nửa.

Rõ ràng Nhuế Nhất Hòa cảm thấy rất vui vẻ, nhưng phải tập trung sự chú ý cao trong hơn hai mươi tiếng, cơn mệt mỏi vẫn còn trong người cô.

Đúng là phương pháp công kích cường lực, nữ tu co lại còn một phần ba, mặc dù miễn cưỡng vẫn có thể đứng thẳng nhưng động tác đã trở nên chậm chạp hơn.

Sức bền cũng rất mạnh.

Nhưng… cô lại cảm thấy nữ tu cố ý để mình bị đánh trúng.

Ảo giác ư? Nhuế Nhất Hòa vừa được bổ sung linh lực lại xướng thần chú lần nữa.

Lần này, nữ tu không mặt đánh về phía luồng ánh sáng với lực rất mạnh, toàn thân toát ra một luồng không khí bi tráng thà làm ngọc nát, không làm ngói lành. Bọn họ có thể làm gì nữa? Chỉ muốn chết sớm, siêu sinh sớm, vội vàng đi đầu thai. Chỉ cần chết không còn một mảnh xương thì có thể nằm trong góc tường, làm một nấm mồ yên lặng.

Nhuế Nhất Hòa: “…”

Cô bắt con dê này, có phải không ổn lắm không?

Sau khi nữ tu trúng ba chiêu, ngay cả da thịt, xương cốt cũng bị hút khô, biến thành năng lượng. Trên mặt đất chỉ còn một bộ quần áo bẩn thỉu và vũ khí của nữ tu.

Mười phút sau, Thời Triết cười cười, đi gõ chuông: “Các vị có tấm lòng lương thiện, có thể ăn cơm rồi.”

Nhuế Nhất Hòa vừa giải quyết xong ba vị nữ tu, cô rửa tay rồi ngồi trước bàn đợi ăn cơm.

Ngài thị trưởng đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy bộ quần áo và vũ khí trên mặt đất, khóe miệng khẽ giật giật. Nhưng, biểu cảm của anh thay đổi trong nháy mắt, không có một người nào chú ý đến.

Sau khi ngồi xuống, khóe mắt anh nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa bưng một khay ăn đi về phía mình.

Cũng không có gì ngạc nhiên…

Anh cụp mắt xuống.

Nhuế Nhất Hòa bưng khay ăn, chuẩn bị ngồi ăn cơm cùng với ngài thị trưởng đẹp trai, cô đi được nửa đường thì bị Lư Lan Lan lên tiếng ngăn lại.

“À… cô có thể ngồi ở đây không?”

Nhuế Nhất Hòa bị gọi lại cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Trên gương mặt tái nhợt của Lư Lan Lan hiện lên vẻ xấu hổ, thanh âm trở nên ngọt ngấy, răng cắn môi dưới, nói chuyện cẩn thận từng li từng tí.

Nhuế Nhất Hòa lập tức hiểu rõ, đây không phải là Lư Lan Lan mà là một nhân cách khác của đối phương.

“Tất nhiên!”

Cô ngồi xuống.

Tiêu Hà im lặng nói: “Cảm ơn!”

Lư Lan Lan cười vui vẻ: “Tốt quá.”

Sau đó, Lư Lan Lan đang ở trạng thái mờ ảo biến thành thực thể, đôi giày không nhiễm chút bụi nào dẫm trên mặt đất. Gắp một miếng lớn cho vào miệng, trong miệng không ngừng nói: “Lý Miễn Đức ngồi ở góc đối diện, tôi hơi sợ. Có Tiểu Hà và Nhất Hòa ở đây, chắc chắn anh ta sẽ không dám đến đây. Hừ! Ngại quá đi. Nếu anh ta mà nói chuyện, tôi thực sự không biết nên đối mặt với anh ta thế nào… Tôi rất tức giận, nhưng nếu bảo mắng chửi anh ta… tôi thực sự không biết mắng chửi người.”

Nhân cách khống chế thân thể Lư Lan Lan là một cô gái nũng nịu, mới mười tám tuổi. Cô ấy không có cách nào tiếp nhận người chồng của mình, cảm thấy rất ngại ngùng. Có lẽ nhân cách chủ từng được Nhuế Nhất Hòa cứu, vì vậy cô ấy cũng hơi ỷ lại vào cô.

Một bữa trưa không có chuyện gì xảy ra,

Tiêu Hà lại im lặng nói tiếng ‘cảm ơn’ với Nhuế Nhất Hòa. Sau đó, cô ta lập tức dẫn bạn thân rời đi.

Nhuế Nhất Hòa quyết định lên tầng nghỉ ngơi.

Đan Tiểu Dã ngáp một cái: “Em ở bên cạnh trông coi, chị cứ yên tâm ngủ đi.”

“Cậu cũng ngủ đi, phải nắm chắc thời gian để khôi phục tinh thần và sức lực.”

“Em sợ có ma quấy rối.”

Quái vật ở thế giới Bên Ngoài có ba loại, nữ tu không mặt, anh chàng cụt tay và tám con ma nửa người nửa quái vật. Những con ma này chịu ảnh hưởng của Thời Triết, trong cơ thể bọn chúng có rất nhiều nhân cách. Có những lúc chúng sẽ giúp đỡ các game thủ, nhưng khi nhân cách ác ma khống chế thân thể thì chúng sẽ có ‘siêu năng lực’, không phân biệt ngày hay đêm, đánh lén đủ trò, khó mà đề phòng.

Nếu cả hai người đều ngủ, bị ma chém một đao mất mạng thì oan uổng quá.

Nhuế Nhất Hòa: “Chuyện này dễ mà.”

Nhuế Nhất Hòa đi đến tầng hai, tùy tiện đi vào một căn phòng, nhìn thấy một nữ tu không mặt trong đó, lễ phép hỏi: “Tôi nhớ cô, cô tên là Alva đúng không?”

Nữ tu: “…”

“Cô đi theo tôi.”

Nhuế Nhất Hòa thấy cô ta lùi về sau, lập tức tiến từng bước tới gần cô ta.

“Đừng sợ! Tôi không làm gì cô đâu.”

Nữ tu Alva chui xuống gầm giường, dùng hành động thể hiện ý ‘lời cô nói, một chữ tôi cũng không tin.’

Nhuế Nhất Hòa bắt lấy cổ tay cô ta, trước khi kéo, cô nói: “Tôi kéo cô cũng không tính là sử dụng bạo lực.”

Miệng nữ tu Alva mím lại, không nói một lời nào.

Nhuế Nhất Hòa kéo người ra khỏi gầm giường, rồi dẫn đến phòng mình. Sau đó cô vẫy tay bảo Đan Tiểu Dã đi vào, rồi đóng cửa, khóa trái.

“Làm vậy thì không cần lo đám ma kia nữa. Cậu cũng ngủ đi!”

Quái vật ở thế giới bên ngoài tồn tại theo chuỗi thức ăn, mà bọn trẻ là loài xếp dưới đáy chuỗi thức ăn, chỉ cần có nữ tu ở đây, bọn chúng sẽ không dám xuất hiện.

Đan Tiểu Dã: “…”

Nữ tu Alva: “…”

Năm phút sau, Đan Tiểu Dã bò dậy, nói nhỏ: “Cô có thể quay người qua chỗ khác không?”

Nữ tu Alva đang ngây người, nghe vậy thì cúi đầu im lặng, đi đến góc tường ngồi xổm xuống, để lại cho cậu ta một bóng lưng thảm thương.

Đan Tiểu Dã: “…”

Đúng là quá thảm rồi.

Khiến một game thủ như mình cũng phải đồng tình với quái vật trong phó bản là chuyện gì thế này?



Chạng vạng tối, sắc trời u ám.

Các game thủ tập trung hết ở chỗ cây đại thụ, ánh sáng lại hiện ra, thế giới Trong Ngoài hoán đổi. Mũi tên vẫn luôn bất động cuối cùng cũng có sự thay đổi, hơi hơi chếch đi, chỉ về hướng tầng hầm.

Nhuế Nhất Hòa đi xuống tầng hầm theo mũi tên, cô lại phát hiện mũi tên đi dọc xuống theo cầu thang, cứ vậy đi thằng đến phòng sách.

Cô đã biết mũi tên này dẫn cô đi tìm cái gì rồi.