Nhật Ký Nụ Hôn Đầu

Chương 66: Đây là ghen ư?

Anh không nói câu nào, mím môi nhìn về con đường phía trước.

Ánh đèn đường xen lẫn bóng đêm chiếu sáng vào đường nét góc mặt hoàn hảo của người đàn ông trong xe. Đường nét góc hàm của anh hiện ra rõ ràng, giống như đang nghiến chặt răng.

Lúc này Kỷ Ninh mới nhận ra —— Khen người đàn ông khác trước mặt bạn trai mình là điều cấm kỵ.

Nhưng mà không ngờ người bên cạnh được nhiều fan hàng đầu tung hô lại không ngoại lệ.

Cô vặn vẹo ngón tay, rõ ràng muốn nói xin lỗi, nhưng khuôn mặt lại không nén được niềm vui.

Kỷ Thời Diễn thấy cô đang cười thì nhíu mày, “Đang nghĩ gì?”

Khi hỏi ra câu này, người đàn ông thầm nghĩ nếu cô dám nói đang nghĩ đến Phó Tu, mình sẽ lập tức cho công ty giải trí Hoa Ngạn vào danh sách đen, các nghệ sĩ dưới trướng sẽ mãi mãi không thể xuất hiện cùng lúc với công ty này.

“Đang nghĩ…” Kỷ Ninh nói, “Quả thật ông chủ của em rất đẹp trai.”

Hàng chân mày của người đàn ông hơi thả lỏng, “Hửm?”

Cô cho rằng chữ “Hửm” này là vẫn muốn nghe tiếp, tìm kiếm trong kho từ vựng tâng bốc của mình, “Không những đẹp trai mà còn chu đáo, còn ga lăng, thích làm từ thiện, có tài hoa, ba phím đàn đã thành một ca khúc, chịu trách nhiệm visual, thiên tài diễn xuất, chuẩn âm tuyệt đối.”

Thần sắc đẹp thấy anh thì tự ti, thần tình yêu thấy anh thì phải bắn đầu mũi tên hai chiều ngược về phía mình, còn Kỷ Ninh thấy anh thì chỉ muốn nhốt anh trong đài Đồng Tước*, người ngoài không thể mở khóa.

*Đài Đồng Tước: toà lâu đài được xây dựng vào năm Kiến An thứ 15 (210) theo ước vọng của Tào Tháo: Một là thống nhất thiên hạ dựng nên đế nghiệp; hai là “khóa xuân” hai nàng Kiều trong đài Đồng Tước để vui hưởng tuổi già!

Kỷ Thời Diễn: “…”

Tận tai nghe thấy những thứ chỉ có thể đăng trên tài khoản phụ của cô, giống như rào cản bị phá vỡ, yết hầu của người đàn ông chuyển động.

Với độ nổi tiếng của anh, nghe thấy những lời khen ngợi đã là chuyện thường tình, nhưng không hiểu tại sao có một số câu lại nghe êm tai hơn khi cô nói ra.

Dù là vậy, người đàn ông vẫn không muốn bỏ qua chủ đề canh cánh trong lòng, “Vậy em nói xem Phó Tu đẹp trai ở chỗ nào?”

Không ngờ vòng tới vòng lui lại về điểm này, Kỷ Ninh trả lời: “Cũng không phải là đẹp trai, chỉ là có nhiều ông chủ của công ty giải trí rất bình thường, em hơi ngạc nhiên khi đem so sánh mà thôi.”

“Lúc nãy quá tối, em cũng chưa nhìn rõ anh ta trông như thế nào.”

Anh đã hơi nguôi giận, cuối cùng giơ tay ra điều chỉnh âm nhạc, “Tốt nhất là vậy.”

Thiếu nữ nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng ghế, khẽ nói: “Nhưng mà ông chủ…”

“Sao?”

Cô hỏi với hàm ý sâu xa: “Đây là ghen ư?”

“…”

Sợ anh chưa nối kết xâu chuỗi, Kỷ Ninh còn tốt bụng nháy mắt nhắc nhở, “Luôn vướng mắt về chuyện em nói Phó Tu đẹp trai là cảm thấy địa vị của mình bị đe dọa sao?”

Vẻ mặt của thiếu nữ vẫn rất chân thành, thậm chí ánh sáng trong đôi mắt cũng chứa đầy hai chữ “Tò mò”.

Biết rõ mà còn hỏi vấn đề không cần thiết trả lời, chẳng qua thấy nét mặt nắm chắc phần thắng của cô, anh bật cười với bộ dạng nghe theo, “Hết sợ rồi hả?”

Kỷ Ninh không hiểu, “Sợ cái gì?”

“Ngày trước nắm tay anh còn rất cẩn thận.” Anh nhướng mày, “Bây giờ lại không kiêng kỵ gì.”

Cảnh tượng lần đầu gặp mặt còn hiện rõ trước mắt. Lúc đó, trong đôi mắt của thiếu nữ đều là vẻ dò xét, giống như con nhím vậy, trước khi chưa xác định được hoàn cảnh bên ngoài sẽ co rúm người lại trước.

Đầu của Kỷ Ninh cọ xát trên gối kê cổ, “Lúc đó không quen biết mà, sao có thể muốn nói gì thì nói.”

Bây giờ đã khác rồi. Bây giờ thỉnh thoảng sẽ được phép tùy hứng trước mặt anh.

Anh có thể hiểu được ý của cô.

Vào thời điểm đó, dư luận gây xôn xao rất gay gắt, không ai không bị ảnh hưởng bởi các lời bình luận. Cơ chế tự bảo vệ mình của thiếu nữ được kích hoạt, bảo vệ mình hết sức có thể, sợ đi sai một bước sẽ rước lấy nhiều lời chỉ trích hơn.

Nhưng dần dần có thể cảm nhận được nhím con đã mở rộng bụng mình —— Cô không còn diễn cẩn thận trước mặt anh nữa. Cô cũng sẽ có nhiều cảm xúc khác nhau, sẽ cười nhạo gian trá, sẽ kéo dài ngữ điệu khi không tập trung tinh thần, sẽ thả lỏng người và cười tự nhiên.

Lúc được anh dắt đi, cô sẽ lấy ngón tay gãi lung tung trong lòng bàn tay của anh.

Đây là cô gái của anh, không giống với các cô gái khác, cần được cưng chiều, được yêu thương, được bảo vệ, không sợ thể hiện con người thực sự của mình.

Không cần để ý nhiều đến cái nhìn bên ngoài, không cần luôn căng thẳng và cảm thấy khủng khoảng để trở nên hoàn mỹ, bởi vì cô không cần phải làm người giỏi nhất, cũng giống như đầu tư để được yêu thương.

Anh rất vui khi thấy cô như vậy, bởi vì điều này có nghĩa sự ưu tiên dành cho mình anh là đủ rồi.

///

Một tuần nghỉ ngơi không nhiều cũng không ít. Ngoài hẹn hò ra, Kỷ Ninh còn phải nghiên cứu 《Yên Chi Chử Tửu》 vì sắp bắt đầu quay.

《Yên Chi Chử Tửu》 cũng là phim truyền hình cổ trang. Nhưng khác với 《Huyễn Dũ》, trong Yên Chi có rất nhiều phân cảnh cung đấu.

Vai diễn mà lần này cô nhận rất có tầng cảm xúc, khác với những vai diễn trước đây cô từng đóng. Cô cũng nhìn trúng điểm này mới quyết tâm phải ký được hợp đồng.

Vai diễn Hồng Lăng của cô ở giai đoạn đầu là người tình trong mộng trong phim, có một khoảng thời gian là thanh mai trúc mã trong sáng với nam chính. Đáng tiếc ở phần sau đã hóa thành nhân vật phản diện, cuối cùng rơi xuống vực.

Ngoại trừ vai diễn trở nên độc ác, nữ chính kia là tri âm mà nam chính gặp gỡ ở giai đoạn sau. Hai người không đánh nhau sẽ không quen biết, sau khi tìm hiểu nhau mới phát hiện là tri âm khó tìm. Chẳng qua giữa bọn họ có mối thù cũ không thể nào vượt qua, yêu nhau cũng không dễ dàng gì.

Ban đầu đoàn làm phim muốn sắp xếp vai diễn này cho Kỷ Ninh, bởi vì cuối cùng vai diễn này sẽ ở bên nam chính, không giống như Hồng Lăng chết không yên lành.

Nhưng Kỷ Ninh cảm thấy Hồng Lăng xuất sắc hơn nhiều so với vai diễn đó. Hồng Lăng dám yêu dám hận, sinh động và sâu sắc, lúc tan vỡ cũng muốn có kết cục hoàn chỉnh nhất. Bi kịch tận cùng là một vẻ đẹp không thể nào tái tạo.

Vì vậy sau khi thảo luận với phía bên kia, cô đã diễn thử một phần trở nên độc ác rồi mới nhận được vai Hồng Lăng, cho dù không biết mức độ chấp nhận của khán giả là bao nhiêu.

Khoảng thời gian đó, cô liên tục đọc sách tâm lý học để nghiên cứu một số tính cách kịch tính cho bộ phim, thuận tiện xử lý tình tiết và thay đổi cảm xúc của mình.

Ngay cả khi đi ra ngoài xem phim, cô cũng phải mang theo một cuốn sách tâm lý học, khiến Kỷ Thời Diễn phải hỏi: “Rốt cuộc em đang hẹn hò với anh hay là hẹn hò với cái đầu hói trên bìa sách?”



Tất cả thời gian rảnh của cô trong tuần đó đều giao cho Kỷ Thời Diễn sắp xếp, hẹn hò và ăn cơm đều do anh quyết định. Thiếu nữ chỉ cần chuyên tâm hẹn hò khi ở bên anh, nghiền ngẫm kịch bản khi làm việc.

Đợi đến lúc bắt đầu quay 《Yên Chi Chử Tửu》, người đàn ông lại trực tiếp hơn, dứt khoát mua một căn hộ ở gần khách sạn của cô.

“Anh vẫn chưa quay phim, thời gian này có thể giúp em, có thể theo dõi tình tiết giúp em.” Lúc đó người đàn ông nói như vậy.

Kết quả là sau khi bấm máy, Kỷ Ninh phát hiện chỉ cần hôm nào có cảnh tình cảm, xe của người này sẽ xuất hiện ở gần trường quay.

Chỉ cần có cảnh nào yêu cầu phải quay ở khoảng cách gần, cửa kính xe sẽ được hạ xuống, một đôi mắt với cặp kính mát sẽ nhìn chằm chằm sang bên này.

Nhắc tới cũng bất ngờ, bọn họ đã hẹn hò được hơn một tháng mà vẫn chưa có tin truyền thông nào tung ra ngoài. Xem ra Kỷ Thời Diễn rất biết chọn địa điểm, hoặc là trước đây bọn săn ảnh đi theo anh đã lâu mà không chụp được thứ gì, cuối cùng đã từ bỏ.

Cũng không phải là ngày đầu tiên làm nghệ sĩ, hai người đều có khả năng tạo ra không gian riêng tư cho mình. Kỷ Thời Diễn thường xuyên đổi xe, đi đến đâu cũng có phòng riêng hoặc dọn sạch hiện trường trước. Tất cả nhân viên nghiệp vụ đều là người đã quen nhìn cảnh này.

Thật ra cô không nghĩ nhiều về việc công khai chuyện tình cảm của mình, cảm thấy thuận theo tự nhiên là được. Nhưng chuyện này giống như nữ nghệ sĩ tuyên bố mang thai vậy, tốt nhất nên đợi qua ba tháng rồi chính thức công bố sẽ tương đối ổn hơn.

Vừa bấm máy, Kỷ Ninh đã bận rộn trở lại.

Kịch bản của 《Yên Chi Chử Tửu》 không theo ý nghĩa thông thường. Có rất nhiều địa điểm đều là thử nghiệm lần đầu trên thị trường. Ê kíp đã tham khảo lộ trình vừa quay vừa phát sóng của phim Hàn. Nội dung của 20 tập đầu sẽ được quay trước rồi bắt đầu phát sóng, xem khán giả phản hồi ra sao rồi tiến hành chỉnh sửa kịch bản gốc.

Quay hơn một tháng, lịch trình sau này của cô đều được Giang Nhân quyết định.

Đầu tiên là đã nhận được vai diễn của phim chính kịch kia. Biên kịch muốn xem tình hình của cô để tùy chỉnh vai diễn cho thích hợp với cô, thời gian chỉnh sửa phải mất 1 – 2 tháng. Đợi đến khi phim chính kịch bấm máy, phim cổ trang này của Kỷ Ninh chắc cũng đã quay xong.

“Cân nhắc đến việc trước cô đã đóng phim ngôn tình, để khán giả dễ tiếp nhận hơn, biên kịch cảm thấy có thể đổi bối cảnh thành đại học, học đàn piano vì cha mẹ, nhưng bản chất lại rất thích đàn violin. Thế nhưng vẫn có tình tiết thời cấp Ba, có một bạn học nam ra mặt vì cô rồi sau đó nghỉ học, vì vậy cô muốn tổ chức một buổi hòa nhạc để hoàn thành ước mơ của cậu ta, đây cũng là bước ngoặt quen biết với bạn trai của cô.”

“Cha mẹ của cô quen biết nhau là vì đàn piano, đó là hai người trình diễn rất xuất sắc. Thế nhưng vì một số nguyên nhân, hai người không thể làm nghề mình thích, vì vậy gửi gắm mong ước vào cô. 18 năm trước, cô đã học vì bọn họ. Mâu thuẫn chuyển đến lúc tốt nghiệp lựa chọn nghề nghiệp, bởi vì cô muốn sống cho mình.”

Giang Nhân tóm tắt lại hình tượng nhân vật cho cô: “So với những gì tôi nói trước đó, một số tình tiết đã được thay đổi. Nhưng mà cũng không sao, sau khi bấm máy sẽ thường xuyên thấy tình hình làm thay đổi kịch bản. Dù sao cũng không khác gì nhiều, chúng ta tùy cơ ứng biến.”

Kỷ Ninh nói OK: “Vậy tôi phải học đàn piano và violin à?”

Giang Nhân tặc lưỡi, “Theo lý mà nói, nghệ sĩ đông fan không có yêu cầu cao, có thể dùng thế thân diễn, nhưng tôi đề nghị cô vẫn nên học.”

“Học đi.” Kỷ Ninh nói: “Cảnh cơ bản vẫn không thể dùng thế thân.”

Huống hồ… chẳng phải Kỷ Thời Diễn biết đàn piano sao?

Có tài nguyên tốt như vậy, không dùng thì chẳng phải rất lãng phí sao?

“Lát nữa biên kịch sẽ thêm bạn với cô, chắc sẽ thảo luận một số vấn đề tình tiết với cô.” Giang Nhân nói, “À đúng rồi, bây giờ bộ phim đã được đổi tên rồi, gọi là 《Tối Nay Trăng Tròn》. Đến lúc cô thấy dòng chú thích của tối nay trăng tròn cũng đừng duyệt nhé.”

Kỷ Ninh hỏi: “Sao lại thay đổi?”

“Cái trước đó đặt đại, trước đó nữa còn gọi là 《Trao Tất Cả Đau Khổ Cho Con》, nghĩ lại có thể không được duyệt nên thay đổi.”

Gần đây kiểm duyệt rất nghiêm khắc, các từ đau khổ đều không được dùng, các từ hôn cũng không được.

“Cô có tên gì hay không? Nếu có tên nào hay có thể cho đoàn làm phim tham khảo.” Giang Nhân nói, “Đoàn làm phim trả rất nhiều tiền cho cái tên, yêu cầu thanh lịch và thú vị, hơn nữa phải có nền tảng văn hóa sâu dày.”

Kỷ Ninh nghĩ ngợi, “《Trao Tất Cả Giá Trị Chủ Nghĩa Xã Hội Cho Con》, đủ trang trọng không? Nhất định có thể thông qua.”

Giang Nhân:?

///

Nếu cần phải có kỹ năng âm nhạc, Kỷ Ninh nói học là sẽ học, đăng ký thời gian học của thầy Kỷ Thời Diễn, buổi chiều không có cảnh quay sẽ chạy đến chỗ anh học đàn piano.

Có lẽ vì lý do đang hẹn hò, chương trình học khô khan không hề nhàm chán. Kỷ Thời Diễn dạy cho cô một số kiến thức cơ bản trước, sau đó dẫn dắt cô đánh một ca khúc rất đơn giản.

Lúc cô học xong tiết học ngày hôm nay đã là 12 giờ hơn.

Cũng không biết tại sao rõ ràng nội dung của ngày đầu tiên nên ít lại, sau này tăng lên từ từ. Kết quả là người đàn ông lại sắp xếp rất nhiều nội dung cho cô trong ngày đầu tiên.

“Ngủ lại đây đi.” Người đàn ông làm ra vẻ lơ đãng, nhìn vào đồng hồ đeo tay, “Anh cũng mệt rồi, không còn sức lái xe đưa em về.”

Kỷ Ninh đi đến phòng khách xem thử, dọn dẹp sơ cũng khá ổn, nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định ngủ lại đây một đêm.

Trước khi đi ngủ, người đàn ông đi đến cửa phòng của cô, “Có đủ chăn không? Có lạnh không? Nhưng mà chỗ anh không có nhiều chăn, nếu em thực sự sợ lạnh thì có thể gắng gượng chen chúc.”

Thiếu nữ hơi run, gắng gượng chen chúc? Nói gì vậy?

Kỷ Ninh lắc đầu, cảm thấy đàn ông vào buổi tối là nguy hiểm nhất, đẩy anh ra ngoài, “Không cần, em cảm thấy buổi tối anh không thích hợp xuất hiện trong phòng em…”

Không biết câu nói đó đã chạm vào lòng anh, người đàn ông nheo mắt lại, ngay sau đó nghiêng người sáp lại gần, chống cánh tay lên mép giường của cô, “Không thích hợp?”

“Chẳng phải buổi sáng còn nói tối nay thầy Kỷ là của một mình em sao?”

Kỷ Ninh bỗng khựng lại.

Lời trích dẫn chuyển tiếp vào buổi sáng hiện ra trước mắt rõ ràng.——

Sáng nay thức dậy lướt Weibo, cô thấy một tấm hình anh đeo mắt kính do fan chỉnh sửa. Khu bình luận gần như điên loạn, viết thư bằng máu cầu xin anh đi đóng vai lưu manh giả danh trí thức.

Còn cô vừa bình tĩnh, vừa hồ đồ nhấn nút chuyển tiếp, làm một bài phát biểu nguy hiểm:

【Đừng cãi cọ nữa, tối nay thầy Kỷ là của một mình mị. Anh ấy chỉ tới phòng của mị để “lên lớp” cho mị thôi.】

… Thôi toang rồi.HẾT CHƯƠNG 66