“Lão thái gia, ý của ngài……”
“Chuyện này cậu đừng lo, tôi tự có dụng ý!”
Lão thái gia càng ngày càng vui! Tại thời điểm này ông vô mùng may mắn, năm trước sau khi gϊếŧ chết mẹ Tô Tố thì xem Tô Tố trên thân phận là con gái ruột của Tô Nhiễm nên không ra tay với cô ấy, không thì e rằng Tô Nhiễm bây giờ đã tuyệt hậu rồi!
Không có một Bạch Linh, không phải lại đến một Tô Tố sao!
Rất tốt!
“Lão thái gia, vậy chuyện một tàu hàng hoá của chúng ta bị quân đội giam giữ….”
Nói đến cái này, nét mặt của lão thái gia chìm xuống, ông ta cười lạnh nhạt, “Yên tâm, nếu như bị tìm thấy thì làm sao nào, từ chuyện này thì có thể tìm thấy một chuyện lớn hơn sau lưng nó, ngay cả khi người trong quân đội cũng không dám tự ra tay, hơn nữa….dù cho chúng có dám ra tay
thì cũng phải đo lượng sức mình, càng phải đo lượng hàng hoá của con tàu này đủ để đưa ra tội của tội không! Hơ….chuyện này, thực sự tìm kiếm
đến tôi thì nhiều nhất tôi ném ra một ma thế mạng, muốn động đến gốc rễ Tô gia…..còn quá yếu kém.”
Tiêu Vi Túc cười và gật đầu, “Cũng đúng, là tôi quá lo lắng rồi.”
Lần này Mạc Tầm chạy trốn, Họ còn lo lắng rằng Mạc Tầm sẽ gây ra chuyện gì nữa, kết quả thật trùng hợp, Mạc Tầm vừa chạy trốn thì bị nổ chết rồi!
Đúng thật là ông trời đều đang giúp họ!
Mạc Tầm vừa chết, họ đã không có gì phải lo lắng nữa!
……
Đồng thời!
Tiêu Lăng và Tô Tố cùng một nhóm người đã đến sân bay của thành phố A!
Khi đi thì một nhóm người cùng đi, khi trở về thì chỉ còn lại 3 người, kèm thêm một thùng kim loại.
Vừa ra khỏi sân bay, Tô Tố nhìn thấy Trương Hân đứng không vững xuất hiện tại cổng sân bay.
Chỉ trong thời gian 3, 4 ngày ngắn ngủi, đáng lẽ là đôi má hồng hào nhưng dường như Trương Hân như đã bị hút sạch tinh khí vậy, vừa ốm vừa trắng bệt, cô ta mặc một chiếc đầm trắng toàn thân, chiếc váy bay bay trong gió, nhìn vào có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể đi bay đi!
Chiếc váy của Bạch Linh đã đủ trắng rồi.
Đôi môi và nét mặt của cô ấy dường như còn trắng hơn chiếc váy.
Cả người cô ta được Tiền Hiểu đỡ lấy, nhìn thấy trong vòng tay Vương Bưu ôm lấy chiếc hộp, nét mặt cô ta càng trắng bệt.
“Trương Hân….”
Trương Hân dường như không nghe thấy tiếng gọi của Tô Tố, cô ta đẩy Tiền Hiểu ra, từng bước từng bước khó khăn hướng về phía Vương Bưu bước qua, mỗi bước giống như đang đạp vào tim người, đau đến không thể thở.
“Anh ta ở trong sao?”
Vương Bưu nheo mắt, “Xin lỗi phu nhân, em đã không bảo vệ lão đại….”
Bây giờ nói những lời này……
Còn ý nghĩa gì nữa!
Trương Hân đưa tay ra mở hộp!
Vương Bưu nhanh chóng nắm lấy tay cô, “Phu nhân, đừng mở! Rất….khó
coi….”
Trương Hân ngoan cường đẩy tay Vương Bưu ra, nhẹ nhàng mở hộp ra!
Trong hộp đống thịt nát!
Máu của thịt bị mờ!
Hầu như không tìm thấy một miếng thịt tốt hoàn toàn, ở phía trên phủ đầy tro, phủ đầy máu, chiếc hộp vừa mở ra, thậm chí còn toát lên một mùi khiến người khác khó chịu.
Trương Hân nhắm mắt lại, lùi lại vài bước!
Không!
“Đây không phải Lãnh Mạc! Không thể là anh ấy!” Trương Hân đột nhiên đóng chiếc hộp lại, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào Vương Bưu, “Cậu nói với tôi, đây không phải là anh ấy! Đây không thể nào là anh ấy! Anh….là một người coi trọng hình thức bề ngoài, tại sao có thể chết thảm như vậy, tôi không tin, tôi không tin!”
Vương Bưu đỏ mắt, “Phu nhân, cô….xin chia buồn!”
“Tôi không!” Trương Hân đột nhiên giật lấy chiếc hộp trong tay Vương Bưu, dùng sức đập xuống đất, cô không quan tâm ánh mắt mắt kỳ lạ của những người ở cổng sân bay, đối diện với chiếc hộp và hét lén, “Anh nói, anh nói anh không phải Lãnh Mạc! Không phải anh nói em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh, anh sẽ sớm quay về! Anh đã hứa với em như thế nào? Anh nói rồi, đợi anh giải quyết xong vấn đề này, chúng ta sẽ sống tốt với nhau qua ngày, anh đã nói sẽ nhìn em và con hạnh phúc, đây là những gì anh cam kết với chúng em sao!”
Chiếc hộp rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh buồn tẻ.
Tô Tố nhìn không được nữa, hướng về phía trước ôm chặt lấy Trương Hân dường như bị điên, “Trương Hân, chị đừng như vậy nữa, đừng như vậy nữa! Trong bụng chị còn có đứa con, ngay cả khi chị không vì chị nhưng cũng phải nghĩ đứa con, Lãnh Mạc anh ấy….cũng không muốn như vậy.”
Trương Hân ôm lấy Tô Tố và bật khóc thật lớn, trong ba ngày qua nước mắt cô chưa từng cạn qua.
“Tô Tố, Tô Tố, chị đau, chị đau quá!”
Cô ấy biết, đều có thể hiểu!
“Trương Hân, sẽ qua, mọi thứ đều sẽ qua!”
Vương Bưu ôm chiếc hộp từ dưới đất lên, một đám người chưa kịp rời khỏi sân bay thì đã bị một nhóm phóng viên bao vây.
“Ngài Tiêu, nghe nói ông và Lãnh Mạc cùng nhau đi chúc sinh nhật, kết quả là trên đường về đã gặp phải tẩn công, đã bị gϊếŧ chết, cho hỏi việc này là thật hay giả?”
“Ngài Tiêu, xin ngài trả lời.”
“Nghe nói ngài Lãnh đã bị nổ đến mất xác, chuyện này có đúng là thật không!”
Tiêu Lăng ụ mặt, đẩy tất cả các phóng viên ra, “Các ngươi không biết tự dùng mắt xem sao, Lãnh Mạc người đã chết rồi, vợ của anh ta đã rất đau lòng, chuyện này còn có thể là giả sao? Các ngươi đừng tra hỏi nữa, tránh
ra!”
Nhóm phóng viên đã không bỏ qua cho họ, “Nghe nói ngài Lãnh lần này là xã hội đen đυ.ng chuyện với xã hội đen, chuyện này có thật không?”
Tiêu Lăng trên người vẫn còn vết thương, bị nhóm phóng viên đẩy vào vết thương, nét mặt trắng bệt như giấy.
Tiền Hiểu thấy tình hình, nhanh chóng đẩy tất cả các phóng viên, “Các ngươi toàn bộ tránh ra! Còn không tránh ra thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Tiền Hiểu mang đến rất nhiều người, nhìn thấy tình hình bênđây, nhanh chóng bao vây lại.
“Kéo họ ra hết!”
Các thuộc hạ mặc áo vest đen đẩy ra tất cả các phóng viên, những đèn flash của đám phóng viên vẫn đang nhấp nháy, “Cho hỏi một chút được không, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
Mọi người không chú ý đến các phóng viên.
Trương Hân nắm lấy chiếc hộp trong tay Vương Bưu, ôm chặt vào trong lòng.
“Phu nhân….”
“Đi!”
Ra khỏi sân bay, vào trong xe, một nhóm người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của phóng viên.
Những thuộc hạ mặc vest đen đều tản ra, các phóng viên cuối đầu dốc khí phân loại các hình ảnh và tài liệu.
Mọi người đều không phát hiện!
Ngay sau khi mọi người rời đi, trong sân bay xuất hiện hai người đàn ông, hai người đều có mái tóc vàng mắt xanh, cơ thể cứng cáp, điều kỳ lạ là trời
nóng nực như vậy mà vẫn đội một chiếc mũ lớn.
“Ngài James, Lãnh Mạc hình như chết thật rồi!”
James nhíu mày, nói bằng tiếng trung hoa, “Nhìn vào….có vẻ như là thật!”
“Ngài James, vậy chúng ta đi về được chưa?”
“NO, còn đang quan sát! Cậu đi điều tra, người phụ nữ mặc chiếc váy trắng lúc nãy…..quan hệ gì với Lãnh Mạc!”
“Vâng!”
Hai người nhấn nón thấp xuống, nhanh chóng rời khỏi sân bây.
Còn ở đằng sau họ, một người đàn ông mặc toàn thân màu đen, nhìn sâu vào hướng cổng của sân bay, sau đó anh ta nhếch miệng lên và từ từ hướng về phía bên kia như thế đi qua!
------oOo------