“Á-----”
“Tùm-----”
Một âm thanh lớn vang lên, cả hai người cùng rơi xuống hồ, dòng nước lạnh ngắt mang theo hương hướng tăm tối, rất nhanh đã không còn thấy đầu của hai người, trong tai trong mũi phút chốc xộc vào toàn là nước.
Tô Tố tìm cách vùng vẫy, nhưng Đường Sảng ôm chặt lấy eo cô, giống như một tảng đá lớn vậy. Mặc cho cô đánh đấm, đôi tay ấy vẫn không chịu buông ra.
Không cách nào thở được.
Phổi cô thiếu thốn không khí cùng cực.
Lúc phủ ngũ tạng khó chịu như muốn nổ tung, vừa mở mồm sẽ có nước chui vào, Tô Tố lại lập tức nín hơi.
Cô không ngờ tới Đường Sảng hận cô đến mức muốn cô chết cùng.
Tô Tố cố gắng nín thở, cô không dãy giụa nữa mà yên lặng chờ đợi.
giây
2 giây
5 giây
Mỗi giây dưới nước là một giây khó khăn.
Khi con người tiến gần đến sự chết, bản năng sẽ trỗi dậy, 8 giây sau, cuối cùng Đường Sảng cũng không chịu được nữa, Tô Tố có thể cảm thấy cánh
tay ôm lấy eo cô đã lỏng ra, ngay lập tức cô giằng kéo ra.
Chính là bây giờ.
Tô Tố lấy chân đạp Đường Sảng ra, gắng hết sức tìm cách bấu víu vào gì đó.
Phổi cô nhịn thở đến độ gần như nổ tung, may mắn thay cô cách mặt nước không xa, bên bờ hồ lại có trồng một cây to, mặc dù cô không biết bơi nhưng lại với được nhánh rễ cây, cô giữ cho mình nổi nhờ rễ cây đó, Tô Tố trồi lên khỏi mặt nước, hớp từng hớp không khí đẫy lên trong phổi cô. Nhưng vẫn chưa đợi cô kịp bám rễ cây trèo lên bờ, bỗng thấy cổ chân như có gì kéo lại, Đường Sảng đang ngộp nước bèn lấy Tô Tố ra làm chiếc phao cứu mạng, nắm chặt lấy cổ chân cô.
“Bỏ ra.”
Đường Sảng không hề biết bơi, cô ta vì muốn Tô Tố chết chung nên mới cảm tử nhảy xuống hồ, bây giờ Đường Sảng đã rơi vào tình trạng bán hôn mê, tay cô ta nắm chặt lấy chân Tô Tố không buông.
Tô Tố cắn chặt răng, mang theo sức nặng của Đường Sảng mà cố leo lên bờ. Nhưng Đường Sảng lại nặng như đá, mang theo cô ta, chân cô đến một bước cũng không leo được.
Đợi đến khi cô leo được lên bên bờ hồ, cơ thể đã mỏi nhừ, lạnh run cóng. Còn Đường Sảng giờ vẫn ở trong nước, hai mắt đã nhắm nghiền mất tri giác, Tô Tố dùng sức lực còn lại nắm lấy cánh tay Đường Sảng, kéo cô ta lên bờ.
Không phải cô tốt bụng, bây giờ cô là người của công chúng, Đường Sảng nếu chết bên cạnh cô, cả người cô có mọc miệng cũng không giải thích được.
“Tô Tố, Tô Tố, em đâu rồi.”
“Tố Tố, nghe thấy tiếng tớ thì kêu lên một tiếng.”
Cách xa đó, có tiếng gọi khá quen đang kêu lên.
“Tớ ở đây.....” Tô Tố người ướt đẫm, răng cô run lên cầm cập, vừa định
nói, âm thanh phát ra như tiếng mèo kêu, yếu ớt đến khó mà nghe thấy. Cô định đứng dậy, nhưng hai chân đã nhũn ra, không cách nào đứng được.
May mắn thay, chỗ cô ngồi ngay dưới bóng đèn đường, rất dễ phát hiện.
“A, Tố Tố, Tố Tố, cậu sao thế?” Tiểu Hy nhanh mắt, nhìn thấy cô đầu tiên, Tiểu Hy vội vàng chạy đến chỗ Tô Tố, nhưng có người động tác còn nhanh hơn cô. Tiểu Hy như chỉ nhận biết được bên cạnh mình vừa vụt qua một cái bóng trắng và một cái bóng đen chớp nhoáng, một cái chớp mắt, Tiêu Lăng và Mộ Bạch đã lao đến bên Tô Tố.
“Chuyện gì thế này?”
Tiêu Lăng lao đến bên Tô Tố, vừa thấy cô như vậy anh lập tức cởϊ áσ khoác của mình choàng lên cho cô, rồi ôm chặt cô vào lòng, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Môi Tô Tố lạnh đến trắng bệch, run lên đùng đùng, không nói được gì.
Mộ Bạch thấy hai người ôm lấy nhau, yên lặng đứng lại nhìn, chỉ cần nhìn là thấy Đường Sảng đang nằm cách đó không xa, không biết sống chết ra sao, “Đường Sảng? Sao cô ta lại ở đây, Tô Tố, là Đường Sảng đẩy em xuống hồ sao?”
“Cô, ta, điên rồi, muốn, em chết chung.” Tô Tố vẫn đang run, giọng nói của cô đôi chút ngắt quãng.
Tiêu Lăng ánh nhìn lạnh băng như cắt.
Đường Sảng
Xem ra cô ta vẫn chưa nếm đủ mùi.
Tôn Nguyên, Tiểu Hy và Lãnh Mạc, Trương Hân đều đã chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, họ ngây ra ít lâu, Tôn Nguyên là người đầu tiên chạy đến bên Đường Sảng, tay anh ấn trên động mạch cổ của Đường Sảng, ngẩng đầu nhìn mọi người, “Còn sống, bây giờ thế nào?”
“Báo cảnh sát” Tiêu Lăng miệng nói, tay bế xốc Tô Tố lên, lạnh lùng nói,
“Chào hỏi cục trưởng cục công an, cho cô ta ngồi mòn đít trong đấy luôn.”
“Ờ, được.”
Tiêu Lăng bế Tô Tố, bước đi nhanh chóng.
Tiểu Hy quay qua lườm Tôn Nguyên một cái.
“Cô, lườm tôi làm gì?”
“Nếu không phải anh nói nhiều, tôi đã đi cùng với Tô Tố rồi, vậy thì đã không xảy ra chuyện như vậy, cái tên bươm bướm đực này, anh đợi đấy, Tô Tố không sao thì còn không có chuyện gì của anh, nếu cô ấy mà bị gì, thì không xong với lão nương đây đâu.
“Ơ hay, tôi cũng chỉ là lòng tốt thôi mà, tiểu ớt nhỏ này có hiểu đúng sai không vậy?”
“Anh có chết tôi cũng chẳng quan tâm.” Tiểu Hy mắng xong cũng chẳng màng đến Tôn Nguyên nữa, cô vội chạy theo Tô Tố và Tiêu Lăng.
. “Mẹ nó, mình trêu ai ghẹo ai rồi chứ?”
Tôn Nguyên đấm một cú mạnh lên cột điện, đau đến chảy nước mắt, anh lắc lắc tay, lại nhìn Đường Sảng đang nằm trên đất, ngay lập tức đã có chỗ để trút giận, anh rút ngay điện thoại báo cảnh sát.
Riêng Mộ Bạch vẫn đứng nguyên nãy giờ, trân trân như đã hóa tượng.
Lãnh Mạc nhìn theo hướng nhìn của Mộ Bạch, bó hoa hồng tơi tả đang trôi trên mặt nước khá dễ nhận thấy. Lãnh Mạc bước đến trước Mộ Bạch, đưa tay vỗ vỗ vai anh, “Không định đi xem xem cô ấy thế nào à?”
“Không cần nữa.” Mộ Bạch cười buồn, “Có Tiêu Lăng ở đó rồi, nó sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thôi, tao đến đó cũng chẳng làm được gì.” ngừng lại một lát, anh lại nói, “Tô Tố sẽ không sao đâu.”
“Mày vậy là định…..nhường à?”
“Không có cái gì mà nhường hay không nhường cả, nếu Tô Tố thích tao,
thì Tiêu Lăng có cạnh tranh với tao, tao cũng không nhường.”
Lãnh Mạc thở một tiếng, “Thế giờ mày sao, định về nhà hay làm gì?”
“Tao muốn ở lại đây một lát, không về nhà, đợi lát qua đoàn làm phim, mai còn phải quay.”
Lãnh Mạc gật gật đầu với anh, rồi kéo Trương Hân đi.
“Đợi đã”
Ánh nhìn của Trương Hân dường như bị cuốn hút bởi một thứ đang trôi nổi trên mặt hồ, tay cô chỉ chỉ ra dấu cho mọi người, “Cái túi đang nổi lên kia có phải túi của Tô Tố không?”
Mộ Bạch nhìn theo hướng chỉ của cô, rồi anh gật đầu, “Của cô ấy.”
Tô Tố hôm nay đeo một chiếc túi chống nước, hơn nữa cũng không hề nhỏ, trong túi cô cũng không để nhiều đồ, khi nãy Tô Tố giằng co với Đường Sảng dưới hồ, túi của cô cũng rơi xuống theo, bây giờ không còn ai thì lại nổi lên.
“Tôi đi vớt lên, có thể trong là đồ của cô ấy.”
Mộ Bạch cởi giầy định xuống nước, Lãnh Mạc giữ tay anh lại, “Mày điên à, nước bây giờ rất lạnh, xuống đó chỉ có cảm thôi, Tôn Tử, nãy tao thấy ở hội trường của dạ hội có cây gậy dài dài đấy, mày chạy đi lấy về đây.”
“Ờ”
Tôn Nguyên chạy đi, không đến 5 phút sau đã quay lại, trong tay cầm một que tre dài.
Mộ Bạch vớt được chiếc túi trên mặt hồ.
“Xem xem đồ đạc bên trong ướt chưa, thứ gì lấy được thì bỏ ra, đừng để ngâm lâu quá.”
Mộ Bạch kéo khóa, dốc hết đồ trong túi ra, túi chống nước chất lượng khá tốt, không thấy ướt bên trong, mọi thứ vẫn còn nguyên, trong túi chỉ có vài
đồ trang điểm đơn giản, một cái ví và hai chiếc điện thoại.
Hai chiếc điện thoại?
Sao cô ấy lại có hai chiếc điện thoại.
Trong đầu Trương Hân mọi mảnh ghép đã được liên kết lại, thấy Mộ Bạch định nhặt lại đồ vào túi, cô đột nhiên hét lên, “Đợi đã.”
“Sao thế?”
Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Trương Hân bước đến nhặt hai chiếc điện thoại trên đất lên.
------oOo------