-Tôi qua chỗ khác ăn! Hai người cứ tự nhiên đi!
Vũ Hoàng đột nhiên đứng dậy, rồi đem luôn cái dĩa cơm sang bàn bên cạnh, để lại Bảo Nam lúng ta lúng túng trước mặt Đắc Thành, trong bụng thầm chử.i rủa cái tên khốn Vũ Hoàng chỉ giỏi tài chuyền bóng nóng sang cho nó để bản thân rảnh nợ. Bên này Đắc Thành dù đã vào ngồi một hồi lâu nhưng vẫn thấy Bảo Nam cứ cắm mặt xuống bàn, dường như vẫn chưa có ý định ngước lên nhìn mình thì cảm thấy hơi tủi thân. Cậu khẽ hít một hơi sâu, rồi cố thu hết can đảm để phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm này:
-Chuyện hôm qua, cậu vẫn còn giận sao?
-Không có! Bảo Nam vội ngước mặt lên, rồi lắc đầu ngầy ngậy. Chỉ là cậu xuất hiện đột ngột quá…
-Chẳng lẽ mỗi khi tớ đến đều phải báo trước cho cậu sao? Có phiền phức quá không?
Bảo Nam dở khóc dở cười trước mấy câu châm chọc của Đắc Thành, rồi chợt tái mặt đi. Hôm qua vì xảy ra quá nhiều chuyện nên cả nó và Vũ Hoàng đều bỏ đi một nước, quên khuấy đi mất chuyện Đắc Thành chính là người xuất hiện rất thân mật cùng Thùy Linh. Hai người này, rốt cuộc là có quan hệ ra sao?
-Uhm, có lẽ tớ hơi tò mò, nhưng mà cậu và Thùy Linh…
-Bọn tớ là anh em ruột! Đắc Thành bỏ muỗng cơm xuống, nhìn Bảo Nam thật nghiêm túc. Hôm qua tớ đã hỏi qua Thùy Linh, cũng biết được một số điều. Có lẽ tớ và cậu đang ở hai đầu chiến tuyến đấy!
-Tớ biết rồi! Bảo Nam khổ não thốt ra mấy chữ, rồi đưa mắt nhìn cậu thật buồn.
-Ngốc à! Đắc Thành đột nhiên nhoẻn miệng cười, rồi khẽ vỗ vai Bảo Nam trấn an. Mấy chuyện tranh giành hận thù này là của người lớn, bọn trẻ con như chúng ta có thể quản được sao? Tôi với cậu vẫn là bạn, tất nhiên, nếu cậu cũng muốn thế!
-Đương nhiên là muốn rồi! Đắc Thành là bạn tốt nhất của tớ mà!
-Vậy nếu như tớ không cần mối quan hệ này nữa thì sao?
Đắc Thành đột nhiên hỏi khiến Bảo Nam ngớ người ra, rồi mở to mắt hoang mang nhìn cậu, lắp bắp:
-Ý cậu là...
Chỉ thấy Đắc Thành khẽ nhếch môi cười, rồi rướn người sang ghé sát mặt Bảo Nam, thì thầm vào tai nó:
-Để tớ làm bạn trai cậu thì thế nào?
Bảo Nam de ra một đoạn, rồi đưa mắt nhìn Đắc Thành đầy dò xét, đôi mày khẽ nhíu lại:
-Cậu đừng có trêu nữa, không là tớ giận đấy!
Đắc Thành đột nhiên ngừng ăn, rồi đứng dậy quay lưng đi mất, chỉ bỏ lại một câu hờ hững:
-Tớ... thật sự không đùa đâu!
Bảo Nam nhìn theo bóng dáng Đắc Thành cho đến khi khuất hẳn, cảm thấy hơi khổ tâm. Trước đây nó thật sự rất mến Đắc Thành, bởi sự hòa đồng và vui vẻ của cậu. Nhưng tình cảm là thứ rất khó lí giải, Bảo Nam đột nhiên nhận ra rằng trong trái tim mình từ lâu đã có một hình bóng khác, âm ỉ mà sâu sắc. Nó thật sự không thể tiếp nhận thêm ai nữa, nhất là một người con trai tốt như vậy. Thế nên Bảo Nam ngốc nghếch vẫn cứ ngồi yên ở đấy, trong đầu không ngừng suy nghĩ vẩn vơ.
Chiều đến, Bảo Nam đứng hiên ngang ngoài cửa, không ngừng la hét thúc giục Vũ Hoàng, cái tên nhóc vẫn còn đang điềm nhiên ngồi đọc sách mà chẳng để tâm gì đến thời gian cả. Nó bực dọc đi đến gần giật phắt quyển sách trên tay cậu, gắt lên ỏm tỏi:
-Này, gần hai giờ chiều rồi đấy! Anh Trường đã dặn mọi người phải tới trước hai giờ để tập hợp đội hình mà, cậu quên rồi sao!
-Phiền quá! Vũ Hoàng nhíu mày giật lại quyển sách trên tay Bảo Nam, thản nhiên xua tay đuổi nó đi. Cậu thích thì cứ đến trước, tôi đang đọc dở…
-Đồ lười, để xem cậu bị phạt ra sao!
Bảo Nam bực dọc phóng vυ't ra cửa, mặc kệ cái tên lười biếng đang nằm ườn trên giường kia. Duy Trường hay cười cợt là thế, nhưng hễ đυ.ng đến tác phong là cực kì nghiêm khắc. Nó mà đi trễ thì thể nào cũng cầm chắc suất vệ sinh văn phòng câu lạc bộ cả tuần cho mà xem.
Bảo Nam hồng hộc chạy đến, đúng lúc thấy Duy Trường và cả bọn đang cười cợt đi ra, tất cả đều cởi trần khiến Bảo Nam cảm thấy hơi lúng túng. Nó ngây thơ quay sang hỏi Duy Trường, lúc này đang tự tin khoe cơ thể cường tráng của anh dưới nắng:
-Sao mọi người đều cởi trần hết vậy ạ?
-Kế hoạch tập luyện mới của anh đấy. Em cũng cởϊ áσ bỏ trong phòng đi rồi ra với cả đội!
-Em không cởi có được không ạ? Bảo Nam méo mặt nói, trong lòng vô cùng hoang mang. Dạo này trời nóng quá, với lại sức khỏe em cũng không được tốt!
-Cái thằng này, làm gì mà cứ õng ẹo như con gái vậy! Vũ Luân tiến tới vỗ vai Bảo Nam, cười cợt. Thôi vào phòng thay cái áo phông ngắn tay anh để sẵn trong ngăn tủ của phòng thay đồ, rồi ra đây tập với đội nhanh lên!
-Vâng ạ!
Bảo Nam vui vẻ chạy vào phòng câu lạc bộ, cẩn thận nhìn quanh rồi vào bước vào phòng thay đồ, an tâm cởϊ áσ thun ngoài ra. Xong nó mở tủ, lùng sục mãi vẫn không thấy cái áo phông mà Vũ Luân nói đâu. “Lạ thật, chẳng lẽ anh Luân nhầm rồi!”, Bảo Nam nhíu mày thắc mắc, rồi với tay lấy cái áo của mình được giắt hờ trên tường, nhưng tìm mãi cũng không thấy. Nó cảm thấy trời đất bỗng dưng tối sầm, rõ ràng khi nãy vẫn còn ở đây mà. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bảo Nam hoang mang lấy tay che ngực, lúc này dù đã quấn một lớp vải dày nhưng vẫn cảm thấy vô cùng trống trải. Nó nghe tim đập thình thịch, đầu óc bắt đầu rối tinh rối mù. Khi nãy vào vội quá nên Bảo Nam đã quên khóa cửa, mà chỗ thay đồ này toàn bọn nam sinh nên đã hư chốt từ lâu rồi cũng không thấy sửa. Nếu lúc này có người vào, thật sự Bảo Nam không biết phải trốn vào đâu.
“Cạch”, cánh cửa phòng câu lạc bộ đột nhiên bật mở, rồi tiếng bước chân cứ ngày một gần khiến Bảo Nam cảm thấy vô cùng nghẹt thở. Nó cố dùng hết sức bình sinh giữ chặt tay nắm cửa, nhưng người bên ngoài cũng đang tận lực vặn thật mạnh. Cánh cửa phòng thay đồ lúc này bật mở, cùng lúc đó Bảo Nam cũng vội quay mặt vào tường, nỗi sợ hãi và lo lắng tột cùng khiến dòng nước mắt bất giác lăn dài trên má nó, mặn chát. Tình cảnh hiện giờ, quả thật khiến đầu óc Bảo Nam như muốn nổ tung...