Đại Ca Đến Trường

Chương 2: Chương 2

Bảo Nam ngồi trên xe khó chịu ra mặt. Ba nó cương quyết bắt nó đến trường, còn nghiêm khắc bảo nếu dám có ý kiến ý cò nữa sẽ từ con. Bảo Nam đương nhiên không dám cãi, vả lại nhìn thấy gương mặt vô số tội của chủ tịch thì nó đã mềm lòng lâu rồi. Chỉ là, hai người lúc nào cũng luôn miệng căn dặn Bảo Nam phải chăm sóc cho Vũ Hoàng. Hắn ra đời trước nó 30 phút, mà bắt nó phải chăm lo cho hắn là thế nào. Càng nghĩ càng thấy tức, nhưng Bảo Nam không có cách nào mở miệng cãi lời được. Thật quá uất ức.

Vũ Hoàng ngồi bên cạnh lại đang vô cùng thư giãn, ung dung nghe nhạc, còn ngắm trời nhìn mây. Vừa đến nơi, hắn mở cửa xe rồi thản nhiên đi vào trường. Bảo Nam mặc kệ hắn, lại ghế sau lôi ra một cái va li to tướng chất đầy quần áo, rồi nhanh chóng vào trường. Chợt nó nghe tiếng gọi í ới phía sau:

-Bảo Nam tiểu thư, còn…

-Chú đừng gọi lớn như vậy. Nó chột dạ quay sang gắt, rồi sực nhớ ra. À, còn hồ sơ nhập học của cháu nữa. Cám ơn chú, cháu đi đây!

-Ơ…

Bảo Nam đi luôn vào trường khiến chú lái xe không kịp trở tay. Vừa vào đến cổng gặp bác bảo vệ, nó chìa bộ hồ sơ ra rồi nhanh nhảu hỏi đường đến kí túc xá. Đang chậm rãi tìm phòng thì nó nhìn thấy một đám nam sinh đi ngang qua, hình như vừa đi đá bóng xong, tên nào cũng chỉ mặc độc mỗi chiếc quần cộc, người nhễ nhại mồ hôi. Bảo Nam quá quen với cảnh huynh đệ trong bang cởi trần rồi, nhưng mỗi người còn xăm rồng vẽ rắn đầy người, nên nhìn sang lũ công tử bột kia có chút khinh thường. “Con trai mà trắng trẻo như vậy, nhất định là dạng lười lao động”.

Phòng 1.5, khu K, đúng là phòng này rồi, nó hớn hở đẩy cửa, rồi phát hiện ra là bị khóa trong. Bảo Nam gõ cửa mãi nhưng không có động tĩnh, liền khó chịu la lớn “Này, có ai trong đó không. Mở cửa cho tôi vào với!”

Đang vừa nắng vừa mệt, lại bị nhốt bên ngoài khiến Bảo Nam tức khí, bèn thủ thế định đá bay luôn cánh cửa. Không ngờ vừa xông tới thì cửa bật mở, Vũ Hoàng thấy có vật thể lạ bay vào thì nhanh nhẹn né sang một bên, vẫy chiếc khăn trên vai vào mặt nó, khiến nó mất đà đâm sầm vào tường. Bảo Nam tức giận quay sang gắt:

-Này, cậu làm gì thế hả?

-Tôi còn tưởng là con bò điên nào, hóa ra là cậu à. Con gái con đứa gì mà đập cửa ầm ầm, lại còn xông bừa vào phòng người ta nữa. Hơi bị ý tứ đó!

-Tôi đâu được sung sướиɠ như cậu, vào đến nơi tắm một trận ra trò, còn khóa cả cửa chính. Sợ tôi giở thủ đoạn sao?

Bảo Nam hừ một cái rồi quay ra cửa lấy vali. Vũ Hoàng lúc này cũng đến đứng chắn ở trước cửa, hỏi:

-Thế còn hành lý của tôi đâu?

-Hành lý của cậu thì có liên quan gì đến tôi? Bảo Nam ngây thơ hỏi.

“Rầm”. Cánh cửa phòng lạnh lùng đóng lại, khiến Bảo Nam giật thót. “Mang hành lý của tôi đến đây”, Vũ Hoàng bên trong thản nhiên nói vọng ra, rồi mặc kệ Bảo Nam la hét ầm ĩ, hắn nhất định không chịu mở cửa. Bảo Nam máu nóng xông đến đầu, nhưng nghĩ đến ba và chủ tịch, nó cắn răng quay ra cổng, thấy xe của chủ tịch vẫn còn đậu ở đó. Vừa thấy nó, chú lái xe đã cười giả lả:

-Tiểu thư đi ra xách hành lý cho Vũ Hoàng thiếu gia phải không? Lúc nãy chú định nói, nhưng mà con đi nhanh quá, với lại, chú cũng không nghĩ là thiếu gia bắt con xách hành lý.

-Mặc kệ hắn đi. Hành lý ở đâu vậy chú?

-À, ở trong cốp xe.

Chú tài xế nhanh nhẹn mở cốp, lấy ra hai cái va li to đùng khiến Bảo Nam choáng váng. Tên đó có phải là con trai không vậy, đồ đạc không ngờ còn nhiều gấp hai mình. Định chuyển cả nhà đi hay sao?

Bảo Nam mệt nhọc kéo cái va li vào đến nơi, lúc này Vũ Hoàng mới thong dong mở cửa. Vừa mới bị ba phạt, Bảo Nam không thể làm càn nữa, đành phải nín nhịn. Rồi mặc kệ hắn, nó xách cái va li của mình vào, soạn đồ đạc ra rồi tranh thủ đi tắm rửa. Nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này vẫn điềm tĩnh đọc sách, khiến nó không khỏi thắc mắc:

-Này! Cậu không cần xếp đồ đạc, cứ để thế mà lấy ra dùng à?

Hắn bỏ sách xuống, cười nhạt:

-Không phải cậu làm xong thì qua sắp xếp cho tôi sao?

-Làm gì có chuyện đó chứ. Bảo Nam tức giận gắt lên. Cậu có tay có chân, cớ gì tôi phải làm hộ cậu?

-Là do ba nói mà, tôi chỉ phải học thôi, mọi việc sẽ có Bảo Nam lo tất.

-Chủ tịch thật sự nói như vậy sao? Bảo Nam nhìn hắn đầy hoài nghi.

-Không tin thì cậu gọi điện hỏi ông ta đi!

Bảo Nam vớ lấy cái điện thoại, gọi cho ba. Ông Hùng vừa hỏi được một câu “Đến rồi sao?” thì nhanh chóng hỏi dồn dập “Còn Vũ Hoàng cũng đến nơi rồi hả? Đã ăn gì chưa? Có khỏe không?...” khiến nó vô cùng tủi thân. Đang chưa biết trả lời câu nào thì đã nghe tiếng “rầm, rầm”, rồi chủ tịch bay xuống cướp lấy điện thoại, ân cần hỏi:

-Bảo Nam, con đến nơi rồi sao? Còn Vũ Hoàng, nó có đến chưa? Đã ăn gì chưa?...

-Dạ tụi con đều đến rồi. Bảo Nam nghe giọng chủ tịch thì không khỏi mềm lòng. Chủ tịch có muốn nói chuyện với cậu ta không?

-Có chứ, vô cùng muốn. Con chuyển máy cho Vũ Hoàng đi.

Vũ Hoàng cầm lấy cái điện thoại, cất giọng lạnh nhạt:

-Có chuyện gì?

-Vũ Hoàng…

Nghe giọng ân cần của chủ tịch thật sự khiến Bảo Nam thấy rợn cả người. Ông nói thao thao bất tuyệt một hồi, còn Vũ Hoàng thì chỉ đủ kiên nhẫn nghe một lúc, rồi đưa máy luôn cho Bảo Nam xử trí. Chủ tịch sau khi dặn dò xong xuôi, tiếp tục giao phó con trai bảo bối cho nó, khiến nó phải miễn cưỡng đồng ý. Dù sao thì nhập học với thân phận con trai cũng đã đủ thảm rồi, gánh thêm hắn nữa cũng chẳng sao…

Nhưng nó ngay lập tức hối hận vì cái suy nghĩ ngây thơ đó. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, rồi của hắn, nó vội vã đi tắm rửa. Vừa bước ra khỏi phòng, đã thấy hắn nhìn nó chằm chằm, rồi phán luôn một câu:

-Sao phẳng vậy?

Bảo Nam nuốt cục giận xuống, không thèm gây chuyện với hắn nữa. Là do ai hại nó ra nông nổi này chứ. Nó bỏ mặc hắn, rồi nhanh chóng xuống căn tin mua đồ ăn. Bên nữ xếp hàng ngay ngắn bao nhiêu thì bên nam bọn nó chen lấn kinh khủng bấy nhiêu. Bảo Nam mua xong dĩa cơm, bầm dập bước tìm bàn ngồi xuống. "Bầu không khí trong lành đến rồi", Bảo Nam thoải mái hít thở sau một hồi chen lấn thiếu oxi, rồi chợt u ám khi thấy Vũ Hoàng đến ngồi trước mặt nó, nói ngắn gọn:

-Mua cơm cho tôi!

-Sau cậu không tự mua đi?

-Là cậu đã hứa với ba tôi chăm sóc cho tôi mà, phải không?

-Cậu!

Bảo Nam đập bàn đứng dậy, rồi mệt mỏi đi về phía đám con trai vẫn còn đang chen lấn. Nhưng vừa đến được bàn, thì đã nghe chị bếp to béo gắt:

-Hết đồ ăn rồi!

-Hả! Bảo Nam choáng váng, nhưng rồi nhìn thấy dĩa rau muống bên cạnh, nó xuống giọng năn nỉ. Chị ơi, cho em dĩa rau muống kia cũng được.

Bảo Nam bưng dĩa cơm kia về bàn, vừa lo lắng không biết Vũ Hoàng có chịu ăn không. Thôi mặc kệ, nó đã cố gắng hết sức rồi, là do hắn đến sau cơ mà. Nhưng vừa đến nơi, nó bỏ vội dĩa cơm xuống bàn rồi gắt lên:

-Này! Ai cho cậu ăn cơm của tôi?

Vũ Hoàng vẫn thản nhiên ăn, ngước mặt lên nhìn nó:

-Đợi cậu lâu quá, tôi ăn trước không được sao?

-Gì chứ! Cậu có biết tôi chen lấn bao lâu mới mua được không?

-Cơm nào mà chẳng là cơm, phiền phức. Vũ Hoàng buông một câu gọn lỏn, rồi thong thả đứng dậy. Dọn hộ đĩa cơm cho tôi đi.

Nhìn hắn bước đi như không có chuyện gì mà Bảo Nam nghiến răng ken két. Tên này nghĩ mình là ai chứ, hoàng tử à. Mình đến đây là để học, chứ có phải để hầu hạ hắn đâu. Thiệt là tức quá mà.