[Hiên Dương] Có Một Tình Yêu Gọi Là Buông Tay

Chương 15

May dần qua cơn nguy hiểm mọi người đều thở phào, sau nhiều ngày mệt mỏi cũng có thể thả lỏng đôi chút, mấy ngày đi đi về giữa hai nơi sức lực điều bị rút cạn kiệt.

Vương Hạo Hiên ôm lấy cậu cả cánh tay cũng không có lực:"Chuyện em và Chales anh không rõ, nhưng nếu là do anh ta làm anh sẽ khômg tha cho anh ta."

Vương Hạo Hiên sững người:"Charles đưa May đến bệnh viện mà sao có thể..."

"Đưa vào bệnh viện không có nghĩa là không do anh ta làm" anh vuốt tóc cậu giọng dịu dàng lại:"Khi cha Laughing về em đi theo anh nhé.."

Kế Dương có chút do dự, cả chuyện hai người kết hôn anh còn chưa nói cho mẹ cậu ở nhà biết, thậm chí hiện giờ họ ở nhau chưa chắc được mẹ anh - Thích Dung Dung ủng hộ. Bảo cậu đi cùng anh cậu có chút lo sợ, huống hồ cha Laughing là người thế nào cậu không hề rõ.

Vương Hạo Hiên nói:"Không sao đâu, anh muốn đi cùng em"

Lâu đài ở tận thành phố H, là ở trung tâm của đất nước tất đất tất vàng chỉ là một buổi sinh nhật thôi có cần tổ chức ở khách sạn có lịch sử lâu đời như thế không? Hôm qua nghe anh nói điện thoại là tổ chức sinh nhật sớm cho một người nào đó. Lâu đài Ánh Trăng là một tòa lâu đài tráng lệ rộng khoảng năm trăm mẫu Anh, được xây dựng ở giữa hồ, lối vào được bắt những cây cầu trắng nhìn như những cây cầu đi lên thiên đường trong truyền thuyết. Chính bởi cảnh đẹp tráng lệ và khí chất cao quý của lâu đài không phải ai cũng được vào hơn nữa còn đứng tên của nhà họ Thương. Là nhà họ Thương đó...là người đứng đầu Vương Quốc Kim Cương.

Anh là diễn viên nổi tiếng được mời đến cũng không lạ nhưng dắt cậu theo thì...

Lâu đài Ánh Trăng soi bóng lung linh trên mặt hồ phẳng lặng đầy ảo mộng.

Trong lâu đài bảy tầng, đèn điện trong tất cả các phòng ốc đều được bật sáng trưng, nhìn bên ngoài tòa lâu đài sáng rực rỡ khắp nơi đều có người canh giữ.

Đại sảnh tiếp khách cực kỳ rộng rãi, treo lơ lửng những chiếc đèn bằng vàng khảm đá quý khiến đại sảnh buổi tiệc sáng rực rỡ như ban ngày. Xung quanh tường là những bức tranh nghệ thuật nổi tiếng, người được mời rất ít cậu biết những người đó, toàn nhìn thấy trên ti vi. Giàu có... Sặc mùi giàu có.

Phục vụ bàn bưng những khay rượu đi đi lại lại giữa chỗ ngồi cho các thực khách để đủ các loại đồ ăn trình bày tinh tế, màu sắc sinh động. Một dàn nhạc đang biểu diễn trên sân khấu hình tròn quan khách quần áo sang trọng, đầu tóc chải chuốt, nước hoa thơm lừng, lung linh rực rỡ. Có những minh tinh nổi tiếng trong ngoài nước, cậu bắt đầu rụt cổ..

Trước đây một tháng, các nữ minh tinh đã rục rịch chuẩn bị tạo dáng cho mình để xuất hiện trong buổi dạ tiệc này từ kiểu tóc, trang điểm, váy áo, các phụ trang đi kèm, tốn không biết bao nhiêu tâm tư công sức, ai ai cũng muốn mình sẽ là người đẹp nhất, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người trong buổi dạ tiệc này. Tống Kế Dương bắt đầu căng thẳng sao anh lại dẫn cậu đến nơi này chứ, thật không thoải mái.

Anh đi vào nhà vệ sinh cậu vừa lén lút ăn vừa cảm thấy sợ bị ai đó bắt gặp thật muốn chạy theo anh.

Người chỉ huy dàn nhạc người Pháp tóc bạc ông gập người cúi đầu, sau đó lại đưa cao chiếc gậy chỉ huy lên bắt nhịp, dàn nhạc lại bắt đầu chơi tiếp một bản nhạc du dương. Làm như giây phút này đã được chuẩn bị đặc biệt để chào mừng người đang bước xuống cầu thang kia. Lan can cầu thang cuốn bằng gỗ được trạm trổ những đường nét hoa văn hết sức tinh xảo, phức tạp.

Người đó bước xuống cầu thang chậm rãi khoan thai. Ở người đó toát lên khí chất ung dung trầm tĩnh pha chút ngạo mạn của giới quý tộc, bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng đơn giản nhưng toát ra khí khái vương tộc. Simon Thương, là người đứng đầu Vương Quốc Kim Cương ông ta cũng đang ở đây ư? Lẽ nào hôm nay chính là sinh nhật của ông ta? Kế Dương âm thầm nuốt nước miếng đúng là dân nhà giàu có khác. Xem ra nãy giờ mọi người xì xào chuyện thừa kế là chuyện này, không phải ông ta chỉ có một đứa con tên Thương Quân sao? Giao hết cho anh ta là được rồi cần gì xào xáo như thế. Aaa mấy công tử thế gia thường mắc bệnh lười, thích ăn chơi đây mà, may là Hạo Hiên không mắc bệnh đó.

Lúc này Laughing Dương đến cạnh cậu:"Còn đang ăn sao?"

Cậu kêu:"Ôi trời, tới vừa đúng lúc, tôi đang tìm cậu đây." Ở đây một mình sợ gần chết không dám đi đâu cả lỡ va phải người nào đó thì khổ.

"Sao chúng ta phải ở đây thế."

Laughing nhìn cậu thản nhiên:"Dự tiệc."

Ai chả biết là dự tiệc, Kế Dương liếc nhìn người đang đứng trên kia không ít người chào hỏi, không nhịn được tò mò:"Có biết Thương Quân không? "

Laughing gật đầu:"Biết."

Cậu hạ giọng:"Trông anh ta thế nào?"

Laughing nghĩ một lát rồi nói:"Không khác tôi là mấy."

Không khác ư? Cậu nhìn Laughing từ trên xuống, cao ráo đẹp trai, gen tốt.

"Đẹp đẽ cao ráo lắm à?" Nghe đồn những người ăn chơi quá nhiều cả người gầy gò ốm yếu đấy cậu nhất định không cho Hạo Hiên ăn chơi đâu.

"Không khác tôi là mấy."

Gớm, cậu lườm anh ta một cái trông mắt cậu Hạo Hiên xuất sắc nhất, đừng mà có tự luyến người ta thế nào mà tự đem mình ra là thước đo thế..

"Có tài cán gì không?"

"Không thua tôi là mấy."

Lại nữa, có phải cậu xem Laughing vô hình nên đó giờ không nhận ra Laughing cũng biết tự luyến.

"Thế anh ta có gia đình chưa? Vợ anh ta có đẹp không?"

"Không khác May là mấy."

Cái này... thôi đi trông mắt anh ta May đương nhiên xinh đẹp, không chê cô gái kia là lịch sự lắm rồi. Cậu nghĩ con dâu nhà giàu chắc không tệ đi..

Lúc này cậu thấy May đi lại con gái đẹp như một thiên thần trong bộ váy áo dài màu trắng bằng chất liệu voan mỏng, bờ vai trần mỏng manh như ẩn như hiện, rất thanh lịch không chút sεメy trên chiếc váy có gắn những hạt đá lấp lánh nho nhỏ lóng lánh như sao sa. Mái tóc dài dày như rong biển của cô gái buông xõa trên bờ vai trên cổ đeo trang sức, dây chuyền hai lớp mặt kim cương hình trăng sao đan vào nhau sáng đến chói mắt. Đây là lần đầu tiên cậu thấy May không đi theo phong cách cổ điển đấy.

Chào hỏi xong cậu, cô lạnh lùng:"Anh có thấy Charles chưa?"

Khóe môi Kế Dương giật giật, hình như những điều kiện kia đều khớp với Charles, ngoài chuyện anh ta có bạn gái thì cậu không biết...

Thì ra là vậy, hèn gì năm đó có thể...

***

Laughing chỉnh lại tay áo giọng có chút không vui:"Chưa thấy." tay anh ta nắm tay May:"Em mới xuất viện chưa lâu đừng để bản thân mệt quá, chuyện anh ta để anh giải quyết."

Nhất định phải tìm ra người đứng sau trong thời gian nhanh nhất.

Dứt lời thì tiếng vỗ tay vang lên, mọi người ồn ào vô cùng. Người chủ trì buổi tiệc nói mấy câu để mọi người giảm nhiệt sau đó mới trịnh trọng nói:"Giờ hãy để cho thiếu gia và thiếu phu nhân lên nói lời chúc mừng."

Tiếng vỗ tay không ngớt, Kế Dương buông đĩa đồ ăn cũng vỗ tay phụ.

"Laughing Thương và Mayra Vương."

Kế Dương "...."

Laughing ôm May vào lòng khẽ nói:"Lên thôi."

Vương Hạo Hiên đi lại bên cạnh cậu:"Buổi tiệc bắt đầu rồi sao?"

Kế Dương nghệch mặt:"Laughing là con trai của Simon Thương á?"

Vương Hạo Hiên nhìn cậu:"Anh nói với em chuyện đón cha Laughing rồi mà?"

Kế Dương "...." nhưng anh có nói với em cha Laughing là Simon đâu? Với lại đâu có nói là hôm nay?

"Laughing họ Dương mà?"

"Họ giả? Giống May cũng lấy họ Đào đó thôi, em coi là nghệ danh là được..."

Kế Dương co giật hèn gì nãy anh ta nói không khác anh ta là mấy, thật sự không khác chút nào. Lại nhớ lần đó khi nói về cha Laughing, Tống Lam nói cha anh suốt ngày phải dự tiệc tùng ăn uống, một ngày có thể dự ba bốn buổi tiệc, bận rộn không thấy mặt mũi. Cậu còn bảo chắc cha anh ấy mập lắm, bảo anh ấy nên chăm lo cho sức khỏe của ông ấy.

Lúc đó mọi người chỉ cười không nói gì, giờ nghĩ lại cậu chỉ muốn độn thổ. Ông ấy căn bản không cần chăm lo, thứ cần chăm lo là đầu óc của cậu thì có.

Anh nói:"Đói thì ăn ít thôi lát nữa dự tiệc với ông ấy."

Tống Kế Dương lại căng thẳng, nghĩ đến việc gặp cha Laughing đã mệt rồi, giờ biết ông ấy là ai nữa cậu càng lo hơn.

Dàn nhạc nhà thờ bắt đầu tấu lên khúc nhạc tươi vui, réo rắt.

Trong khúc nhạc du dương, các quan khách trật tự bước vào. Họ mỉm cười, vui vẻ đi dọc hai hàng nến dài lung linh rồi sau đó ngồi xuống ghế. Giống như hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, những ánh nến ấm áp đang dao động. Lập lòe lập lòe.

Bên kia lối đi là một lối đi khác rộng rãi có một quý bà cùng người đàn ông chững chạc bước vào, cậu nhận ra Thích Dung Dung.

Theo bản năng lại run rẩy..

Muôn vàn vì sao lấp lánh trong màn đêm. Cậu chỉ nhìn thấy bà ta đi vào, sợ hãi dâng lên...

Thế giới hỗn độn và hư ảo, cậu như đột nhiên rơi vào làn sương mù trắng xóa mênh mông, hình như có người kéo cậu, cậu quay đầu thấy anh đang nhìn cậu trấn an cùng kiên định: "Đừng lo, đừng lo anh ở đây."

Cậu hoảng loạn thất thần, căm hận và tức giận như con dao găm đang đâm thẳng vào người lại sợ hãi vô cùng, tâm tư ầm ầm đổ ập xuống, tất cả trong phút chốc đều sụp đổ hỗn loạn! Tất cả mọi chuyện phải tổn hao tâm sức để che giấu, lại bị lột trần ra, thậm chí không còn chút thời gian để cứu vãn. Ngày hôm đó, từ chạng vạng đến đêm khuya, Tống Kế Dương cứ đờ đẫn ngồi trên giường bệnh, không ăn cơm cũng không nói chuyện, như câm như điếc vậy, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, giống như là mù vậy, không nhìn thấy bất cứ cái gì.

Ở nơi xa lạ đó cậu rất sợ hãi!

Thật sự rất sợ hãi...

Chỉ có một mình cậu mà thôi...

Từ đêm khuya tối đen như mực.

Tới khi ánh nắng ban mai ló dạng ở trên bầu trời. Cũng chỉ có một mình cậu không biết làm gì, bám víu vào đâu một nỗi đau vừa lạnh vừa nóng cứ xé nát tâm tư cậu đột nhiên yếu ớt không cách nào đỡ nổi toàn bộ trọng lượng của cơ thể!

Gần như muốn quỵ xuống...

Vương Hạo Hiên đỡ cậu:"Em không muốn thì anh đưa em về"

Cậu không trả lời...

Chừng một phút cậu khe khẽ nói:"Em không sao"

Có những chuyện cậu phải đối mặt, muốn ở bên cạnh anh cậu phải đối mặt, có anh ở cạnh cậu không cần sợ. Thế nhưng nếu bà ta phản đối thì sao...

"Anh...."

"Không sao cả, chuyện yêu đương của anh, anh tự quyết định dù bà ấy có phản đối cũng không được... "

Chỉ cần thế thôi, cậu chỉ cần thế thôi.

****

Laughing chỉnh lại tay áo giọng có chút không vui:"Chưa thấy" tay anh ta nắm tay May:"Em mới xuất viện chưa lâu đừng để bản thân mệt quá, chuyện anh ta để anh giải quyết."

Nhất định phải tìm ra người đứng sau trong thời gian nhanh nhất.

Dứt lời thì tiếng vỗ tay vang lên, mọi người ồn ào vô cùng. Người chủ trì buổi tiệc nói mấy câu để mọi người giảm nhiệt sau đó mới trịnh trọng nói:"Giờ hãy để cho thiếu gia và thiếu phu nhân lên nói lời chúc mừng."

Tiếng vỗ tay không ngớt, Kế Dương buông đĩa đồ ăn cũng vỗ tay phụ.

"Laughing Thương và Mayra Vương."

Kế Dương "...."

Laughing ôm May vào lòng khẽ nói:"Lên thôi."

Vương Hạo Hiên đi lại bên cạnh cậu:"Buổi tiệc bắt đầu rồi sao?"

Kế Dương nghệch mặt:"Laughing là con trai của Simon Thương á?"

Vương Hạo Hiên nhìn cậu:"Anh nói với em chuyện đón cha Laughing rồi mà?"

Kế Dương "...." nhưng anh có nói với em cha Laughing là Simon đâu? Với lại đâu có nói là hôm nay?

"Laughing họ Dương mà?"

"Họ giả? Giống May cũng lấy họ Đào đó thôi, em coi là nghệ danh là được..."

Kế Dương co giật hèn gì nãy anh ta nói không khác anh ta là mấy, thật sự không khác chút nào. Lại nhớ lần đó khi nói về cha Laughing, Tống Lam nói cha anh suốt ngày phải dự tiệc tùng ăn uống, một ngày có thể dự ba bốn buổi tiệc, bận rộn không thấy mặt mũi. Cậu còn bảo chắc cha anh ấy mập lắm, bảo anh ấy nên chăm lo cho sức khỏe của ông ấy.

Lúc đó mọi người chỉ cười không nói gì, giờ nghĩ lại cậu chỉ muốn độn thổ. Ông ấy căn bản không cần chăm lo, thứ cần chăm lo là đầu óc của cậu thì có.

Anh nói:"Đói thì ăn ít thôi lát nữa dự tiệc với ông ấy"

Tống Kế Dương lại căng thẳng, nghĩ đến việc gặp cha Laughing đã mệt rồi, giờ biết ông ấy là ai nữa cậu càng lo hơn.

Dàn nhạc nhà thờ bắt đầu tấu lên khúc nhạc tươi vui, réo rắt.

Trong khúc nhạc du dương, các quan khách trật tự bước vào. Họ mỉm cười, vui vẻ đi dọc hai hàng nến dài lung linh rồi sau đó ngồi xuống ghế. Giống như hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, những ánh nến ấm áp đang dao động. Lập lòe lập lòe.

Bên kia lối đi là một lối đi khác rộng rãi có một quý bà cùng người đàn ông chững chạc bước vào, cậu nhận ra Thích Dung Dung.

Theo bản năng lại run rẩy..

Muôn vàn vì sao lấp lánh trong màn đêm. Cậu chỉ nhìn thấy bà ta đi vào, sợ hãi dâng lên...

Thế giới hỗn độn và hư ảo, cậu như đột nhiên rơi vào làn sương mù trắng xóa mênh mông, hình như có người kéo cậu, cậu quay đầu thấy anh đang nhìn cậu trấn an cùng kiên định: "Đừng lo, đừng lo anh ở đây"

Cậu hoảng loạn thất thần, căm hận và tức giận như con dao găm đang đâm thẳng vào người lại sợ hãi vô cùng, tâm tư ầm ầm đổ ập xuống, tất cả trong phút chốc đều sụp đổ hỗn loạn! Tất cả mọi chuyện phải tổn hao tâm sức để che giấu, lại bị lột trần ra, thậm chí không còn chút thời gian để cứu vãn. Ngày hôm đó, từ chạng vạng đến đêm khuya, Tống Kế Dương cứ đờ đẫn ngồi trên giường bệnh, không ăn cơm cũng không nói chuyện, như câm như điếc vậy, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, giống như là mù vậy, không nhìn thấy bất cứ cái gì.

Ở nơi xa lạ đó cậu rất sợ hãi!

Thật sự rất sợ hãi...

Chỉ có một mình cậu mà thôi...

Từ đêm khuya tối đen như mực.

Tới khi ánh nắng ban mai ló dạng ở trên bầu trời. Cũng chỉ có một mình cậu không biết làm gì, bám víu vào đâu một nỗi đau vừa lạnh vừa nóng cứ xé nát tâm tư cậu đột nhiên yếu ớt không cách nào đỡ nổi toàn bộ trọng lượng của cơ thể!

Gần như muốn quỵ xuống...

Vương Hạo Hiên đỡ cậu:"Em không muốn thì anh đưa em về"

Cậu không trả lời...

Chừng một phút cậu khe khẽ nói:"Em không sao"

Có những chuyện cậu phải đối mặt, muốn ở bên cạnh anh cậu phải đối mặt, có anh ở cạnh cậu không cần sợ. Thế nhưng nếu bà ta phản đối thì sao...

"Anh...."

"Không sao cả, chuyện yêu đương của anh, anh tự quyết định dù bà ấy có phản đối cũng không được... "

Chỉ cần thế thôi, cậu chỉ cần thế thôi.

***

Lúc đến phòng dùng bữa, Kế Dương ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt của Vương Hạo Hiên rất mất hứng, ôm lấy Kế Dương đi vào trong, Kế Dương có chút không thoải mái vì Thích Dung Dung lại có người chưa gặp bao giờ Simon khiến cậu có chút lo lắng. Đang đứng cạnh cửa là hai người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen, khi nhìn thấy anh, họ rất cung kính mà mở cửa ra để hai người đi vào bên trong. Mọi người đang ngồi ở bàn tròn, Simon có vẻ chưa nói chuyện với các doanh nhân xong, chưa vào. Chỉ có "không khác tôi là mấy", May và Thích Dung Dung mà thôi.

Giọng cũng giống như bản thân bà, ôn nhu hiền thục, mặc dù là lời nói rất bâng quơ mang chút hững hờ nhưng vẫn nhẹ nhàng bay bổng, không thấy có chút nóng nảy nào, làm cho người ta không thể nổi giận được:"Tới rồi à?"

Nếu câu này hỏi anh thì quá xa cách, còn hỏi cậu thì đã có mấy phần thân thiện rồi đấy làm cậu hơi hoang mang giống như bình lặng trước cơn bão vậy,  càng nghĩ càng bất thường. Cậu không trả lời anh cũng không đáp thành ra Thích Dung Dung tự mình nói chuyện tự đáp:"Tới rồi thì ngồi xuống đi"

Hai người ngồi xuống, bầu không khí vẫn như thế, Laughing tự nói tự nghe, à mà anh ta cũng không quan tâm người ta có nghe hay không, nói chuyện rất say sưa, chủ đề anh ta nói là gì cậu cũng không nghe rõ chỉ cảm thấy mình không bị làm khó đã may lắm rồi. Simon chưa đến cậu đi ra ngoài rửa tay lúc quay về  đứng ở cửa chỉ thấy ánh mắt Thích Dung Dung nhìn sang anh, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên, khổ sở nói:"Con đừng nói chuyện với mẹ như vậy, thật sự làm người ta rất đau lòng, cũng vì muốn tốt cho con, ai muốn hại con của mình bao giờ?"

Bước chân cậu khựng lại không dám vào..

May hơi ngẩng đầu nhẹ giọng ngoan ngoãn như con gái mới lớn e ấp trong lòng mẹ, nhắc nhở:"Mẹ, mặc dù nói khóc là khóc nhưng phải giữ hình tượng cẩn thận nhòe lớp trang điểm."

Vương Hạo Hiên biết Thích Dung Dung có một phần là đang diễn trò, nhưng vẫn không đành lòng nhìn bà khóc, có điều những chuyện cần giải quyết thì phải giải quyết:"Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quản nữa, nếu không con sẽ không về nhà nữa mẹ cũng đừng hòng tìm được con."

Thích Dung Dung lúng túng, nhìn hai người còn lại thấy họ không có chút ý kiến gì, Laughing lại tiếp tục vấn đề chuyên môn liên quan đến nghề bác sĩ của anh ta. Thích Dung Dung thấy không tiếp tục được nữa đành im lặng. Buổi ăn cơm diễn ra suôn sẻ, Simon ở thương trường đã lâu có những chuyện không cần nói cũng nhìn ra ông đương nhiên không xen vào những chuyện này. Mà Thích Dung Dung không muốn gây chuyện trước mặt ông thế là êm xuôi vô cùng.

Ngồi trên xe trở về Kế Dương thấy dễ chịu êm ả khẽ nghiêng đầu nói: "Chúng ta đi ngắm sao đi"

Cậu đã lên kế hoạch nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được. Nhưng sau đó liền hối hận ôm thắt lưng đau nhức đứng lên, nghĩ tới cảnh bị giày vò tới nửa đêm, trên miệng thì nói chỉ một lần cuối cùng, và lúc nào cũng

một lần cuối cùng. Rốt cuộc cậu không thể chịu nổi nữa, một cước đem anh đá xuống giường, lúc đó mới chấm dứt trận vận động này ngủ được một chút.

Kế Dương ngồi trên giường đọc kịch bản, không biết nên nói gì đạo diễn nói mắt cậu toát lên tiên khí nên xuất hiện ba tập thì che mắt hết hai tập để bảo vệ đôi mắt tiên khí lại à? Lại quay sang anh nhìn một lúc lâu. Vương Hạo Hiên thấy lạ:"Em nhìn cái gì?"

"Sao anh chọn vai này?"

Vương Hạo Hiên đáp:"Anh chọn vai Hoài Tang cơ, ít đánh đấm dành thời gian quay bộ khác nhưng đạo diễn chọn vai này" nghe cậu đi thử vai bộ này anh cũng đi theo thử vai luôn.

Cậu gật gù khen:"Đạo diễn có mắt nhìn thật"

Nhất thời Hạo Hiên không hiểu...

"Anh chỉ hợp với những vai biếи ŧɦái thôi, vai Nhϊếp Hoài Tang thông minh thế mà.. "

Vương Hạo Hiên "..."

"Hình như lần nào anh cũng đóng vai sở khanh, biếи ŧɦái, nếu không cũng là tội phạm nguy hiểm nhỉ? Quả nhiên là đạo diễn mắt nhìn chuẩn xác quá đi chọn diễn viên cũng hết sức chất lượng không cần diễn cũng toát ra được hình tượng của nhân vật.. "

Vương Hạo Hiên "..."

"Như vai Hứa Mộc Nguyên trong "Em bỏ lỡ anh rồi" ban đầu không biết nữ chính là em gái mình thì thôi đi, sau này biết vẫn không chịu kiềm chế thật biếи ŧɦái quá đi mất, mặc dù đến cuối cùng nói là anh chỉ là con nuôi nhưng tội danh thì không rửa được đâu...vai này anh làm tốt quá đi"

Vương Hạo Hiên "..."

"Lại nói vai Đường Khải Tuấn trong "Quay đầu vẫn là em" tội nặng tội nhẹ gì cũng có làm tội phạm lừa gạt, đe dọa, bắt cóc, dàn dựng hiện trường giả đổ tội cho người khác, sát thủ, cưỡng bức, lấy trộm bí mật quốc gia, nghiên cứu vũ khí gϊếŧ người.... Vai này cũng hợp quá đi... "

Vương Hạo Hiên "..."

"Em muốn biết thế nào là tội phạm biếи ŧɦái không?"

Kế Dương "..."