Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân

Chương 40: Rất Tinh Mắt

Chương 40: Rất Tinh Mắt

Trong phòng bếp, Hàn Lặc động tác thuần thục mà cạo vẩy cá, loại bỏ nội tạng, Liễu Ngọc Tú trên tay cũng không nhàn rỗi, xử lý sạch sẽ hành lá, lại đem khối đậu hủ cắt xong, bên cạnh vừa bề bộn vừa nói mấy lời.

Hỏi cha mẹ của anh ta gần đây như thế nào, hỏi công tác của anh ta sắp xếp ra sao, lúc nghe được anh ta là người làm kinh doanh, lông mày của Liễu Ngọc Tú nhíu lại một cái.

Không muốn một công việc tốt, lại muốn ra ngoài bôn ba.

Ngày nay chính sách thay đổi trong nháy mắt, ai biết lúc nào lại buộc chặt lại đâu, lúc này xuất đầu cũng không phải chuyện tốt lắm đấy.

Liễu Ngọc Tú lại đón lấy thăm dò nói: "Tình huống này của nhà dì, đoán chừng cũng đã truyền khắp trong đại viện, cháu cũng biết Miểu Miểu không phải con gái ruột của dì cùng lão Túc, con bé này, ở phương diện học tập cũng không có thiên phú, cao không tới, thấp không xong đấy, sau này còn muốn mấy người anh trai như các cháu giúp đỡ nhiều hơn. Nếu có người nào nhân phẩm tốt, không quan tâm dòng dõi đấy, cháu hãy nói với dì, được chuyện cam đoan cho cháu một cái đại hồng bao."

Hàn Lặc thả con cá trên tay xuống: "Dì Liễu, dì không cần thăm dò cháu. Dì cũng biết cháu là người có cái tính tình như thế nào, mỗi ngày mặt trời vừa lên đến đỉnh đã tới nấu cơm, cũng không phải là vì muốn làm anh trai của Túc Miểu đấy."

"Cháu là người rất cứng đầu, cũng không cao thượng như vậy. Cha mẹ không quản không được chuyện chung thân đại sự của cháu, cũng sẽ không quản, cháu cũng biết, khả năng cháu cũng không phải là người con rể tốt trong suy nghĩ của dì. Ngay từ đầu cháu cũng muốn đợi Túc Miểu đồng ý cùng cháu ở bên nhau mới đến ra mắt mọi người, không nghĩ tới hôm nay lại cùng dì gặp mặt."

"Chuyện này thật sự rất đột ngột. Nhưng dì Liễu, cháu đối với Túc Miểu là rất nghiêm túc. Nếu như cô ấy gả cho cháu, cháu sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, không cho bất luận kẻ nào khi dễ cô ấy. Nếu như cháu làm không được, cháu tin tưởng anh cả anh hai sẽ không bỏ mặc, cháu cam đoan tuyệt không đánh trả."

Có một số người khi đã có duyên gặp gỡ, nhất định không thể buông tay.

Cô ấy như một tiểu vô lại đâm sâu vào lòng người, lại không muốn rời đi.

Túc Miểu đối với anh, chính là như vậy. Anh bởi vì cô, lần đầu tiên đã có xúc động nguyên thủy nhất, cái loại cảm giác tốt đẹp này làm cho anh trong phút giây ngắn ngủi quên mất những thân thể dơ bẩn quấn giao cùng một chỗ như giòi bọ trong trí nhớ.

Mà anh ta cũng không phải một người sẽ ủy khuất người của mình.

Liễu Ngọc Tú mặt mày nghiêm túc, bà không thích Hàn Lặc cường thế, nhưng lại bội phục hắn thẳng thắn thành khẩn. Nói chuyện cũng không có cong cong vẹo vẹo mấy vòng, coi trọng chính là coi trọng.

Nhưng bà vẫn là không yên lòng.

Từ lúc bé như cái nắm tay cho tới bây giờ duyên dáng yêu kiều, bà thả rất nhiều tình cảm lên người Túc Miểu, sao có thể vì một câu hai câu cam đoan mà buông tay ra được chứ.

Liễu Ngọc Tú gật gật đầu: "Con gái của dì, dì biết rõ, con bé ngoại trừ khuôn mặt lớn lên đẹp mắt, cái gì cũng không thể làm, cũng không chịu khó, tính tình nóng nảy, càng không coi là tốt, có đôi khi bướng bỉnh làm mọi người tức giận. Dì cũng muốn nói một lời xuất phát từ tận đáy lòng..., con bé khả năng cả đời cũng không làm được hiền thê lương mẫu."

Túc Miểu ghé vào cửa nghe lén, không nghĩ tới mẹ mình lại hiểu rõ mà đánh giá chính mình như vậy, đỏ mặt vì xấu hổ, cô vội vàng rướn cổ lên, ủy khuất mà lên án: "Mẹ, con cũng không có hư hỏng như vậy a."

Liễu Ngọc Tú lướt ánh mắt đi qua, Túc Miểu nhanh chóng im miệng.

Lại không nghĩ đến Hàn Lặc mỉm cười nói: "Cháu cảm thấy như thế rất tốt, cháu chính là thích như vậy đấy."

Vừa dứt lời, Liễu Ngọc Tú không còn gì để nói, chỉ thấy con gái trốn ở ngoài cửa nghe lén, vừa rồi còn uể oải không phấn chấn lại lập tức như được rót vào sức sống. Nghênh ngang đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng xinh đẹp kéo căng lấy, thần thái trong mắt nhảy lên, không khác gì những đứa trẻ mẫu giáo đang chờ được cô giáo đeo bông hoa nhỏ màu đỏ.

"Rất tinh mắt."

Hàn Lặc: "Ân, tất nhiên."

Anh nhịn cười, trên mặt cố gắng nghiêm trang.

Trong lòng có một bé gái đang lăn qua lăn lại bên trong, cô gái nhỏ của anh lúc bắt đầu tự kỷ đặc biệt làm người ưa thích, cái cằm giơ lên cao đấy, đôi mắt lóe sáng như sao, cảm xúc lại để cho người ta liếc nhìn tới đáy ngọn nguồn.

Đuôi lông mày, khóe mắt của cô mang theo một chút đỏ thẫm, theo tâm tình của cô mà không ngừng biến ảo, ngây thơ non nớt như vậy, dù có làm ra cái tư thế kiêu căng kia cũng rất khó làm cho người ta phản cảm, ngược lại cảm thấy đáng yêu.

Thật khiến người ta muốn ức hϊếp cô, nhìn cô đỏ mắt mà rơi lệ.

Liễu Ngọc Tú có chút buồn bực, lúc này mới được vài ngày ah đã bị Hàn Lặc cái tên tiểu tử thích phô trương này làm cho lệch hướng rồi.

Con bé còn nhớ rõ vừa rồi chính mình nói gì sao?

Đã nói rồi đấy, cùng Hàn Lặc không có quan hệ gì đặc biệt đâu rồi, không tới nửa canh giờ đã vội vàng chạy tới nghe lén, nghe được Hàn Lặc nói ưa thích mình, con bé một chút cũng không phải là không được tự nhiên, còn rất đắc ý...

Nhưng Liễu Ngọc Tú chăm chú nhìn lên, lại cảm thấy không đúng lắm.

Làm gì có cô gái trẻ nào nghe mối tình đầu người ta thổ lộ mặt lại không phải là đỏ lên như đít khỉ, con gái bà như này là sao, hào phóng đến không hợp lẽ thường, đến đôi má ửng hồng cũng không giống như là đang thẹn thùng, ngược lại càng giống như thuần túy hưng phấn…cao hứng chính vì mình ở trong mắt người ta là một sự tồn tại quá tốt đẹp.

Rõ ràng là chưa có thông suốt đây này.

Bởi như vậy, Liễu Ngọc Tú cũng không nghiêm mặt nữa, ngược lại bắt đầu nói với Hàn Lặc vẻ mặt ôn hoà: "Nhìn xem, con bé chỉ là một người đầu ngắn tóc dài, cái gì cũng không quan tâm, thật là lãng phí lương thực trong nhà rồi."

Bà nghĩ rằng mình cũng không cần phải nghiêm trọng như vậy, con gái còn ngây thơ lắm, ngoài miệng nói được đạo lý rõ ràng, chuyện kén vợ kén chồng điều kiện tốt mấy hạng, kỳ thật căn bản vẫn không rõ tình yêu là cái gì.

Còn nữa, cô gái mười bảy mười tám tuổi ngày thường lại nhu thuận, thực chất bên trong luôn có một phần phản nghịch, cha mẹ càng phản đối các cô lại càng muốn làm.

Chẳng bằng thuận theo tự nhiên.