Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân

Chương 37: Quá Dối Trá Đấy.

Chương 37: Quá Dối Trá Đấy.

Vóc cao gầy Túc Miểu thẳng lưng ngồi ở trên ghế, trong tay ngắt lấy một đóa sơn trà, khóe miệng cười nhẹ nhàng, điều này giống như minh chứng của việc người này đã sống những năm tháng êm đềm và tốt đẹp không kể xiết.

Ai có thể biết, cô ta lại nói chuyện cay độc, trắng trợn, không chút nào khách khí?

Một cái đồ giả mạo, rốt cuộc là như thế nào mà làm ra được khí thế hiên ngang như vậy?

Túc An cắn môi, nhìn chằm chằm vào Túc Miểu.

Túc Miểu rất tùy ý mà để cô ta xem, cười đến nhạt nhẽo.

Túc An chậm chạp mà thu hồi ánh mắt, về sau phảng phất như đã hạ quyết tâm, cúi xuống nghiêng người, nhẹ nhàng nói ra: "Cô cũng không muốn ba mẹ khó xử, đúng không? Chỉ cần cô chủ động đem những thứ mà ba mẹ cho cô từng cái trả về, tôi cam đoan về sau không tìm cô gây phiền phức."

Túc Miểu có chút kinh ngạc, buồn cười mà lắc đầu: "Điều gì khiến cho cô ảo tưởng mình là người cao thượng vậy? Ba mẹ cam tâm tình nguyện cho, tôi đương nhiên cũng muốn nhận lấy thật vui vẻ, nếu như tôi sống không tốt, bọn họ cũng sẽ không vui đây này."

Cô nhận chính là tình cảm của cha Túc mẹ Túc, đừng nói cùng Túc An nửa đường về nhà không có quan hệ gì, mà ngay cả anh cả và anh hai cũng không có đạo lý nói lời như vậy.

"Cô cũng không cần tìm những cái lý do đường hoàng kia, cô chỉ là cảm thấy tôi lấy được những đồ vật mà cô nên có, hi vọng tôi sống không bằng cô, cũng không cần đem mình nói được bao nhiêu hiếu thuận như vậy, quá dối trá đấy."

Túc An: . . .

Không hổ là phu nhân thị trưởng tương lai, thật sự là khua môi múa mép như lò xo!

Túc Miểu nói xong, cũng không nhìn cô ta nữa, đứng dậy hướng phòng đi đến, cũng không biết cùng Liễu Ngọc Tú nói gì đó, hai mẹ con thoải mái cười to, lúc cười lên, hai người thần sắc tương tự, thế này ai cũng không nói nên lời là các cô không phải mẹ con.

Túc An thấy giật mình nhưng càng khó chấp nhận.

Đều nói vợ chồng ở chung lâu rồi, nhất cử nhất động đều tương tự sẽ được người bên ngoài tán dương "có tướng Vợ chồng", ai có thể nghĩ đến đứa trẻ nuôi từ nhỏ đến lớn trên người cũng có những dấu ấn thật sâu của cha mẹ đây này.

Bộ dạng tức giận, ngữ điệu mỉa mai, cử động lúc cười to, thậm chí là cách thức tư duy…

Đều đang nói cho cô ta biết, mặc kệ cô ta có làm cái gì, cũng không thể xoá bỏ mười lăm năm thân tình của bọn họ.

Giờ khắc này, Túc An thậm chí có chút nản chí, cô ta bắt đầu hoài nghi tại sao mình lại trở thành nguyên chủ.

Chẳng lẽ chính là vì để cho cô ta thay nguyên chủ chịu khổ chịu tội sao?

Liễu Ngọc Tú không có ở đây lâu, bà trong trong ngoài ngoài quấn một vòng, xác định Túc Miểu đem mình chiếu cố không tệ, phòng ngủ thường ngày giống như một ổ chó cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chuyển ra sống độc lập so với lúc trước còn chịu khó hơn không ít, bà cảm thấy vui mừng đồng thời lại nhịn không được chua xót trong lòng.

Đứa nhỏ này từ nhỏ bị bà nuông chiều đến lợi hại, lại có hai anh trai che chở, không quá trưởng thành.

Tự con bé chuyển ra, bà lúc nào cũng lo lắng con bé ăn không đủ no, ngủ không ngon.

Không nghĩ tới trải qua biến cố, đột nhiên liền trưởng thành, hiểu chuyện rồi.

Bà vỗ bà vai Túc Miểu: "Công tác của con đã định ra rồi, ngay tại khu phố hành chính, phố Ngô Đồng, đợi lúc nào không cần chống gậy nữa, con hãy đưa tin cho mọi người."

Túc Miểu vẻ mặt ngơ ngác.

Khu Phố Hành Chính là làm gì a? Có phải rất khó không ah.

Ai nha ai nha, phiền toái. Cho dù có trí nhớ của nguyên chủ cũng không được ah, nguyên chủ chính là học tra, Túc Miểu nhất thời cảm thấy Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, muốn nói với mẹ Túc là cô không thể làm, nhưng thấy ánh mắt yêu thương và dịu dàng của bà ấy, Túc Miểu không nói nên lời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hỏi: "Mẹ, khó không? Có mệt không?"

Nghênh đón chính là đôi mắt trắng của Liễu Ngọc Tú, tức giận mà trừng cô: "Con nói một chút, có công tác gì là không mệt hay sao?"

"Dù có mệt cũng so với việc đến nhà máy làm việc còn tốt hơn, Niếp Niếp, đây chính là do chị dâu con phí hết một phen công phu mới bắt được vị trí này, không cho phép con tùy hứng."

Túc Miểu lập tức đứng thẳng, miệng dạ một phát, nhu thuận mà nghe lời: "Đã biết, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

"Con à, không được đùa nghịch." Liễu Ngọc Tú tha thiết dặn dò nhiều lần, Túc An liếc đến trắng mắt, "Mẹ, chúng ta cần phải trở về. Mẹ đã quên hôm nay chị dâu công tác bề bộn, mẹ còn phải đi đón Túc Nhạc Nhạc đây này.

Túc Miểu nghe nói như thế vỗ cái ót: "Mẹ, mẹ chờ con một chút."

Nói xong nhanh chóng trở về phòng, mang theo một túi nhỏ đồ ăn vặt cùng hai con búp bê lớn cỡ bàn tay đi ra: "Cho Bình Bình cùng Nhạc Nhạc đấy."

Hai đứa cháu nhỏ nửa đêm vẫn không quên đem đồ ăn cho cô, cô cũng muốn làm một cô cô tốt.

"Thời gian quá vội, chỉ có thể làm cho hai đứa chút đồ chơi nhỏ chơi đùa. Lần tới con sẽ làm cho mẹ còn có cha một bộ quần áo."

Liễu Ngọc Tú trên mặt vui vẻ: "Không cho phép lại xài tiền bậy bạ." Mặc dù nói như thế, nhưng con gái không có cùng người trong nhà xa cách, còn nhớ rõ làm cho người trong nhà chút lễ vật, bà có thể không mở cờ trong bụng sao.

Khoan...khoan, đợi một tý.

Nụ cười của Liễu Ngọc Tú chậm rãi cứng đờ.

"Con từ lúc nào đã biết may quần áo rồi hả?" Liễu Ngọc Tú lông mày nhéo nhéo, bà không nhớ rõ Túc Miểu biết thiêu thùa may vá ah.

Túc Miểu thầm nghĩ không xong, mặt không đổi sắc nói: "Mẹ đã quên, lúc tiểu học ấy con cùng anh hai về quê ở hơn nửa năm, trong thôn có mấy người chuyển xuống, trong đó có một người đặc biệt am hiểu thêu hoa làm quần áo, con hiếu kỳ đi theo học một chút."

Liễu Ngọc Tú suy nghĩ một chút, giật mình "Ah" một tiếng.

"Ah, đúng vậy. Sao trước kia con không có nói chuyện này?"

Bà nhớ lại có chút mơ hồ.

Nhưng không có nghĩ nhiều, lúc trước trong nội thành lộn xộn đấy, nhiều người đồng nghiệp của lão Túc đều bị chuyển xuống.

Hai vợ chồng thương lượng, sẽ đem lão Nhị cùng Túc Miểu đưa về ở nông thôn, mãi cho đến khi hỗn loạn dần dần yên tĩnh, Liễu Ngọc Tú mới đem hai người đón trở về.

Nói đến đây, những người bị chuyển xuống hầu hết đều thực sự là người có học.

Trước đây ít năm bầu không khí xác thực không tốt, hơi chút dính dáng đến truyền thống đều có thể bị báo cáo, sư phụ thêu thùa bị báo cáo cũng không phải chuyện mới lạ. Ngược lại là không nghĩ tới Miểu Miểu ở nông thôn ngây người không đến một năm, rõ ràng học được cũng không tệ lắm.

Túc Miểu chột dạ sờ sờ chóp mũi: "Ngay từ đầu là sợ mẹ biết con cùng phần tử xấu chơi, sợ bọn họ kéo con cùng anh hai đi dạo phố phê đấu, về sau, về sau chính là đã quên."

"Con, đứa nhỏ này… "

"Được rồi, mẹ, mẹ cũng đừng thì thầm, đầu con đã bị mẹ niệm đau."

Túc Miểu lại manh manh làm nũng, làm Liễu Ngọc Tú vừa tức vừa buồn cười.

Túc Miểu thấy trên mặt bà một lần nữa treo nụ cười, biết rõ cửa này đã qua, thầm hô nguy hiểm thật!

Vừa nghĩ tới về sau có thể thêu, bọn hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, khuôn mặt nhỏ nhắn lại như được ánh mặt trời sáng lạn chiếu lên.

Ba người hướng cửa ra vào đi, Liễu Ngọc Tú vừa niệm lẩm bẩm, đem cửa bên cạnh kéo ra một đường nhỏ.

"Làm sao cô biết tôi đã trở về? Tiểu Meow, chúng ta thật là tâm linh tương thông nha."

Giọng nói tự kỷ quen thuộc truyền đến.

Túc An còn chưa có thấy người, liền khoa trương mà che miệng lại, kinh hô: "Ah! Ở đâu ra đàn ông vậy, hắn gọi cô là tiểu Meow, các ngươi là quan hệ như thế nào?"

Liễu Ngọc Tú: ". . ."

Túc Miểu ". . ."

Muốn chết.

Muốn đào cái hố đem Hàn Lặc chôn, sẽ đem bản thân cũng chôn!

"Niếp Niếp! ! !"

Túc Miểu rụt cái cổ đang lạnh run, nịnh nọt cười cười: "Mẹ, hắc hắc, đây là hiểu lầm…"