Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân

Chương 34: Tiện Nhân.

Chương 34: Tiện Nhân.

Lí Ngọc Dung cảm thấy tất cả mọi người đang xem mình là một trò cười, bọn hắn khẳng định trong lòng đang chế nhạo cô ta mạo danh là trang hảo hán, trong bọn họ có một số người biết rõ cô ta làm việc trong nhà máy cơ giới, nhất định sẽ đi khắp nơi nói này nói kia, đem lời đồn đãi chuyện nhảm rơi vào tai nhà máy cơ giới.

Đến lúc đó, đồng nghiệp trong nhà máy cũng sẽ dùng ánh mắt khác thường này nhìn cô ta…

Lí Ngọc Dung không kiềm chế được rồi, suy nghĩ cứ tiếp tục lan ra, cô ta cảm giác mình sắp chết rồi.

Hiện tại cô ta hận chết Túc Miểu rồi.

Lí Ngọc Dung liếʍ liếʍ bờ môi khô khốci: "Tôi, tôi quên mang đi rồi."

Ánh mắt nhanh chóng lướt qua trong đám người, phát hiện ngoại trừ Ngô Hải Thành, còn lại cũng tìm không thấy ai có thể giúp cô ta giải trừ khốn cảnh. Lí Ngọc Dung không tình nguyện mà đến trước mặt Ngô Hải Thành nói: "Ngô Hải Thành, anh có thể cho tôi mượn trước 200 sao?"

Ngô Hải Thành khẽ giật mình, giống như là không thể tin được cô ta sẽ tìm hắn vay tiền

200 không phải số lượng nhỏ, là số tiền lương ba bốn tháng của hắn, huống chi, bọn hắn cũng không quen không phải sao?

"Có thể chứ? Bất kể thế nào hai ta cũng thiếu chút nữa sẽ trở thành một đôi. Chuyện nhỏ này anh có thể giúp a?"

Ngô Hải Thành trầm mặc một lát, lắc đầu: "Thực xin lỗi, tôi không giúp được cô."

"Anh —— "

Túc Miểu con mắt khẽ chớp, cười đến càng dịu dàng hơn: "Không sao, đánh cuộc căn bản là một chuyện không tốt, Lý đồng chí nếu thật sự khó khăn mà nói thì coi như xong đi, bất quá, về sau không nên hơi một tí liền hung dữ với người khác, Tiểu Thiến Thiến cũng bị cô làm cho sợ hãi đây này."

Trần Vân Vân: "Đúng đấy, có một số người thích coi thường người khác, không nghĩ tới người đó chính là cô ta."

Túc Miểu: "Chị Vân Vân, nếu tha được cho người ta thì hãy tha ah, em tin tưởng Lý đồng chí đã triệt để tỉnh ngộ, như vậy là được rồi."

Lí Ngọc Dung: ". . ."

@ $@ $%! . . . &! (! *&*

Tiện nhân! !

Lí Ngọc Dung sắc mặt thật sự khó coi, da mặt trướng đến đỏ bừng, cô ta cảm thấy mình bị buộc đến bên bờ vực rồi.

Tiền này không đào ra chính mình mất mặt mũi là chuyện nhỏ, cô ta không đi làm nữa là được rồi. Nhưng nếu để cho Phó Hương Hương cảm thấy Lý gia không có tiềm lực về kinh tế, ảnh hưởng đến việc đàm phán mua bán của anh trai mới là chuyện lớn.

Cô ta chính là không nên mời Phó Hương Hương đi ra ngoài, cô ta thật sự quá ngu rồi.

Những lời nói tàn nhẫn mà cô ta đã nói trước đây bây giờ lại biến thành lưỡi thép, một đao lại một đao chém vào trên mặt cô ta, lộ ra lại sự ngu xuẩn lại chật vật.

Còn có Phó Hương Hương, các cô cùng bước vào cửa, ở trong mắt người khác các cô là một nhóm đấy, cô ta mất mặt đối với cô có chỗ gì tốt? Cô ta lại người máu lạnh như vậy này.

Lí Ngọc Dung hít sâu, run rẩy đưa tay vào trong túi lấy ra một tờ phiếu, "BA~" mà đập một phát trên bàn: "Đây là phiếu xe đạp, Phượng Hoàng 26, ở cửa hàng bách hoá bán nó với giá 183 đồng cộng thêm phiếu xe, vượt xa 200, Lí Ngọc Dung tôi nói lời giữ lời."

Túc Miểu giật mình, cô không hiểu thế nào phiếu thật giả.

Thích thú nhìn về phía Trần Vân Vân.

Trần Vân Vân cẩn thận kiểm tra số thứ tự cùng con dấu bên trên phiếu, nhẹ gật đầu, Túc Miểu mới cầm cái kia phiếu này thu lại.

Cười nhìn qua Lí Ngọc Dung, giống như là không đem đối phương tức chết không bỏ qua thở dài: "Ai, tôi cũng không biết đạp xe đạp, cái này trong tay tôi thật sự lãng phí."

Lí Ngọc Dung nắm đấm cứng lại! Tức giận đến lỗ mũi cũng biến lớn một vòng.

Chợt nghe Túc Miểu tiếp tục nói với bốn phía: "Hôm nay cám ơn mọi người chứng kiến. Đúng rồi, có người nào muốn xe đạp không ah, chỉ cần 200 lập tức qua tay."

Bây giờ là năm 83, vật tư chậm rãi mà bắt đầu trở nên phong phú hơn rồi..., thương phẩm thị trường bắt đầu sinh động, chế độ phiếu vé đã từng nghiêm khắc cũng càng ngày càng buông lỏng, chính sách bên trên từng bước thu nhỏ lại phạm vi phân phối hàng tiêu dùng.

Nhưng điện gia dụng hoặc là xe đạp này là sản phẩm công nghiệp, vẫn áp dụng đến phiếu vé.

Chỉ cần 200 đồng có thể trực tiếp đến cửa hàng mua xe, những thực khách đang ngồi có không ít người động tâm rồi.

Đầu năm nay người nào nghiêm túc cũng sẽ để dành được mấy trăm tiền mặt đây này, mọi người đều hỏi Túc Miểu có thể ngồi trong tiệm chờ một chút, bọn hắn lập tức trở về nhà lấy tiền.

Túc Miểu mỉm cười gật đầu, nói: "Không có vấn đề, ai trả tiền trước chính là của người đó."

Buôn bán nha, bán cho ai mà không phải là bán!

Vừa dứt lời, liền có người đứng dậy muốn xông ra bên ngoài, còn chưa có chạy ra đến cửa tiệm đâu, quản lý béo vừa vặn lấy đồng hồ đi ra, chặn ngang một gạch: "Nếu không, cho tôi đi? Tôi lập tức có thể trả tiền."

Con gái luôn nhắc tới nhà máy quá xa nhà, mua cái xe đạp vừa vặn thuận tiện cho con bé dùng.

Cũng không cần tiếp tục đi ngồi nhờ ở ghế sau của người khác, người làm cha như ông nhìn cũng rất chướng mắt.

Túc Miểu tiếp nhận chiếc đồng hồ, ngón tay sờ đến mặt sau đồng hồ có khắc chữ M, thuận thế đeo lên. Rồi sau đó đem phiếu xe đưa đến trước mặt quản lý béo, sảng khoái đồng ý: "Được."

Quản lý béo làm việc cũng lưu loát, bước nhanh đến văn phòng lấy ra một chồng đại đoàn kết.

Túc Miểu đếm, một tờ cũng không thiếu, trong lòng rất vui thích đấy.

Ai nói tiểu thư khuê các không có gia tộc phù trợ, không có chồng thì không có nơi sống yên ổn?

Cũng may cô có tâm tư linh hoạt, không có bị phu nhân cùng di nương lừa dối đến ngốc, học được nhiều thêm mấy môn tay nghề. Có lẽ ở Đại Thịnh mặc kệ cô học cái gì, học như thế nào, cũng chỉ là một món đồ chơi được cung cấp cho người muốn tìm niềm vui, cống hiến lớn nhất chính là thay gia tộc lung lạc đàn ông.

Nhưng hiện tại, sự thật đã chứng minh là cô đúng.