Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân

Chương 20: Thật Thần Kỳ

Chương 20: Thật Thần Kỳ

Bên này, Túc An khó chịu nghĩ đến phải làm như thế nào để cho Túc Miểu trong thời gian nhanh nhất trở thành phụ nữ có chồng, cắt đứt mọi khả năng của cô ta cùng Tưởng Lục ở một chỗ. Mà bên kia, trong ngõ Văn Hoá, Túc Miểu mất ngủ.

Cô chưa bao giờ một mình ở trong một căn phòng lớn như vậy, vừa nghĩ tới ngoài phòng không có tỳ nữ trực đêm, cô cảm giác trong bóng tối kia giấu đầy yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa.

Cũng không biết qua bao lâu, ngón tay ngọc lặng lẽ từ dưới chăn vươn ra, run rẩy lục lọi cả buổi ở trên tường, rốt cuộc tìm được dây kéo đèn.

"Lạch cạch —— "

Ánh sáng của ngọn đèn chiếu sáng từng ngóc ngách trong căn phòng, chia tách ánh sáng và bóng tối bên trong và bên ngoài căn phòng.

Trong đêm tĩnh mịch như vậy, một cử động nhẹ cũng có thể khiến Túc Miểu sợ hãi.

Tay cô nhanh chóng lùi về trong chăn, phảng phất như nếu chậm một nhịp sẽ bị cái gì đó bắt được.

Lại một lát sau, Túc Miểu chậm rãi vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Cô ở trong chăn che một hồi lâu, hô hấp không thoải mái làm khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô bừng lên một lớp hồng mỏng, giống như quả mật đào vừa mới chín vào đầu hạ, mê người đến mức làm cho người ta muốn cắn lên một ngụm.

Lúc đầu, ánh mắt dò xét trong phòng một vòng, không thấy có gì khiến cô phải suy nghĩ lung tung, cô khẽ thở dài, sau đó chậm rãi dời về phía cửa sổ

Ài! Tối quá nha.

Chỉ liếc mắt nhìn, Túc Miểu nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Đầu óc không thể khống chế mà hiện ra đủ loại quái vật, chúng đang rình coi cô, tùy thời sẽ phá cửa sổ mà vào trong đem cô kéo ra ăn sống.

Trong khoảng thời gian ngắn, phảng phất như trở lại khi còn nhỏ, mẹ cả đem cô nhốt vào nhà thờ tổ phạt quỳ, bị bài vị tổ tông vây quanh mà trở thành ác mộng.

Túc Miểu nhẹ vỗ ngực.

"Không sợ, không sợ, trên đời này nào có quỷ ah, huống chi mình còn mở đèn, cho dù có quỷ, cũng sẽ không đến đấy…"

Cũng không biết tìm ở đâu ra kết luận như vậy, ngọn đèn cùng ổ chăn giống như có kết giới, làm cho tất cả yêu ma quỷ quái đều bị chặn lại ở bên ngoài.

Túc Miểu sợ quỷ, cảm thấy Quỷ Hồn không gì không làm được, nhưng lại tin tưởng vững chắc rằng chỉ cần trốn ở trong chăn sẽ rất an toàn, căn bản không có nghĩ tới khả năng Quỷ Hồn có thể bò lên giường này.

Cô vỗ nhẹ vào ngực mình một lần nữa, sự căng thẳng của cô đã giảm bớt.

Tâm tình vừa để xuống liền chú ý tới nơi khác.

Dưới lòng bàn tay da thịt mềm mại ngoài ý muốn, tràn đầy co dãn, cực kỳ thoải mái đấy, cô nhịn không được sờ soạng thêm vài cái. Không khỏi nghĩ, bộ dạng thân thể này so với cô lại càng xinh đẹp phong lưu hơn, trước mắt đã không còn thân phân tiểu thức Túc gia, sau này phải làm sao bây giờ?

Liệi cái thế giới này có mạnh mẽ bắt lấy mà đoạt người không? Dù sao khuôn mặt này của cô rất xin đẹp, thân thể cũng câu người.

Nếu không, mau chóng tìm một người phù hợp để gả cho?

Các cô gái đều là ở nhà theo cha, xuất giá theo chống, gả sớm gả muộn đều chạy không thoát. Chính Hoắc cô nương đứng lên làm chủ gia đình kia cũng phải cúi đầu trước quy củ của thế gian, kén rể lập gia đình sao?

Cô phải chọn một người lợi hại đấy, có thể che chở cho cô đấy, về phần tình yêu, cái đó không quan trọng.

Túc Miểu thả trôi suy nghĩ bay xa, trước mắt bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt Hàn Lặc.

Có xe, nói rõ gia cảnh anh ta giàu có, anh cả đối với anh ta khách khí, hoặc là anh ta có thể có bản lĩnh khiến người ta khâm phục, hoặc là nhà anh ta gia thế bất phàm; lớn lên anh tuấn, ngày đêm ở chung không đến tổn thương mắt. Cũng bận rộn giúp đỡ cho đến khi mặt trời khuất bóng, cũng không nói một câu phàn nàn nào..., càng không tranh công nửa câu, nói rõ người này tính tình tu dưỡng cũng không tệ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng quên mất sợ hãi.

Cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến, mí mắt dần dần kéo xuống, Túc Miểu mơ mơ màng màng mà nghĩ Hàn Lặc điều kiện không tệ, có tư cách làm chồng tương lai của cô, bất quá cô còn phải nhìn thêm mấy lần, sau đó mới chọn một người thích hợp nhất

Chính là sẽ để cho anh ta làm Số 1 ah.

Ngày kế tiếp, Túc Miểu ngủ một giấc đến tận hừng đông.

Sau khi tỉnh lại, lại nằm trên giường trong chốc lát, hai mắt vô thần trừng mắt nhìn xà nhà suy tư một hồi nhân sinh, mới chậm rì rì rời giường rửa mặt. Đợi đến lúc bụng kháng nghị, cô mới ý thức được phiền toái lớn rồi.

Vì ra vẻ mình hiểu chuyện, cô cự tuyệt chị dâu đưa cơm, nhưng đã quên bản thân cũng không biết nấu.

Mấy người tiểu thư bọn họ "tay nghề nấu ăn" từ trước đến nay đều thể hiện ở chỗ nhớ được bao nhiêu thực đơn độc nhất vô nhị, sẽ đánh giá mỹ thực, hiểu được cách sai sử đầu bếp nữ làm ra món ăn mình muốn. Tự mình xuống bếp sẽ làm cho ngón tay trở nên thô to, làn da trở nên kém sắc, các cô sẽ không làm đấy.

Cha của Túc Miểu chức quan không tính là cao, nhưng phu nhân lại xuất thân từ Hầu phủ, chú ý vô cùng.

Thêm nữa nhóm thứ nữ bọn họ sẽ trở thành công cụ hôn nhân, cho dù trong nội tâm hận không thể bóp chết các cô, bên ngoài còn phải biểu hiện một bộ dạng hào phóng hiền lành, giả vờ giả vịt mà làm cho các cô bị phạt quỳ, chép kinh sách, cấm túc.

Nhưng Túc Miểu biết rõ, từ khi bắt đầu phu nhân không có ý định cho các cô lập gia đình đem làm chính thất, mà bồi dưỡng trở thành mỹ thϊếp.

Đích muội được học Tứ thư Ngũ kinh, chơi cờ, cầm kỳ thi họa. Thầy của các cô cũng chỉ dạy làm thế nào để bảo dưỡng dáng người, bảo trì dung nhan xinh đẹp, còn nói một cách hoa mỹ là con gái không tài chính là đức, phụ nữ chỉ cần biết lấy chồng làm niềm vui là được.

Về phần nội dung bài học hoàn toàn khác với đích muội. . .

A, ai dám đặt nghi vấn, chỉ sợ không ngại mệnh không đủ dài.

Loại tình huống này chính Túc Miểu muốn học nấu ăn, phu nhân cũng không cho phép đấy.

Nhưng những sách dạy nấu ăn nên nhớ Túc Miểu cũng nhớ không ít, dựa theo tiêu chuẩn của Đại Thinh, cô cũng là "giỏi nấu ăn", nhưng một bộ này cầm đến nơi đây liền không thể thực hiện được rồi.

"Ai…" Túc Miểu nhìn xem cái bếp lò cổ quái kỳ lạ, không hiểu ra sao: "…Dùng như thế nào đây này?"

Cô suy nghĩ cả buổi, không tìm được chỗ nhét củi vào lòng bếp, cũng không tìm được củi lửa.

Bên trong phòng bếp lớn như vậy là một cái giá cao đến eo, bên trên còn phủ lên gạch men sứ, để một vật trang trí cổ quái, sau lưng kết nối với một đầu đường ống.

Túc Miểu từ đó nhìn xuống, tìm được một cái bình tạo hình cũng rất cổ quái.

Cô chải vuốt một lần trí nhớ của nguyên chủ, rốt cuộc đem bộ dáng của bọn nó khớp lại với tên gọi.

Đây là bếp ga thay thế bếp lò đất truyền thống.

Cô thăm dò mà vặn cái nút, ngọn lửa màu xanh lam bất ngờ vọt lên một phát..., dọa cho Túc Miểu ngửa người ra sau, lui ra phía sau hai bước thiếu chút nữa là ngã như chó gặm bùn.

Cô giật mình di chuyển chiếc nút về vị trí ban đầu, và lau mồ hôi không tồn tại trên trán.

Hưng phấn đến nối thì thào tự nói: "Thật thần kỳ, thật là lợi hại ah…"

Mở ra, tắt đi. Lại mở ra, lại tắt đi.

Lặp lại nhiều lần về sau, cảm giác mới lạ cuối cùng cũng giảm xuống. Cô chống quải trượng chậm rãi dạo bước quay trở lại phòng ngủ, tìm được trong trí nhớ chỗ để phiếu vé trong hộp nhỏ, tìm kiếm cả buổi tìm ra hai tờ phiếu lương thực. Lại từ trong ví lấy ra hai tờ tiền, đi đến tiệm cơm quốc doanh ở phố Trạng Nguyên.