Ngày Ngày Thâu Hoan

Quyển 2 - Chương 18 (Hoàn)

Chương 18 Đêm tân hôn giã vào tử ©υиɠ, thỏa mãn tiểu tao huyệt của vợ.

Sau đó Lâm Thiên Hoan và Úc Hàn cùng nhau trải qua những ngày tháng không biết xấu hổ.

Úc Hàn dịu dàng và săn sóc, thậm chí làm Lâm Thiên Hoan cũng quên khuất đi mất chuyện mình đã từng mê gian qua người đàn ông này, cho đến một ngày Úc Hàn mở miệng cầu hôn cô.

Nhìn vị tổng tài tuấn mĩ không hề có khuyết điểm nào dâng nhẫn cầu hôn với đầy lòng thành ý cho cô, cô bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy.

Cô cảm thấy mình không nên lừa dối Úc Hàn.

“Rất xin lỗi.” Lâm Thiên Hoan rũ mắt, không nhìn anh.

“Là anh có điểm nào không tốt?” Úc Hàn hỏi.

“Không,” Lâm Thiên Hoan lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Là em có chuyện giấu anh.”

Úc Hàn mỉm cười, nhìn về phía cô, giống như đang đùa giỡn: “Em giấu anh bắt cá hai tay?”

Đôi mắt long lanh của Lâm Thiên Hoan liền trừng anh: “Đương nhiên là không có việc này, em rất chung thủy.”

Úc Hàn nắm lấy tay Lâm Thiên Hoan, không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp xỏ nhẫn lên tay cô, lại nắm lấy đầu ngón tay trắng trẻo kia, đặt lên mu bàn tay ô một chiếc hôn.

Đôi mắt người đàn ông đượm đầy thâm tình, thật dễ dàng khiến người ta chìm đắm, anh nói: “Dù là chuyện gì thì cũng chẳng sao cả, anh không để ý, Thiên Thiên, anh thích em, là thật lòng muốn cưới em.”

Hốc mắt Lâm Thiên Hoan đỏ hòng, cũng không rút tay ra, chỉ rầu rầu nói: “Anh cũng không biết em đã từng làm cái gì, mà đã nói không để ý…”

Lông mày Úc Hàn giãn ra, thả lỏng, ôm cô vào lòng, nói: “Sao em lại chắc chắn rằng anh không biết chứ?”

Lâm Thiên Hoan nghe được câu này của anh, lập tức ngây dại.

Úc Hàn vẫn dính lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì mỗi lần em làm chuyện xấu, đều dùng máy quay ghi lại, chứng cứ đã rõ rành rành như thế, sao anh lại không biết được?”

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lâm Thiên Hoan liền đỏ bừng cả lên trong nháy mắt, giọng nói cũng trở nên ngập ngừng: “Anh… Sao anh biết được… Anh biết từ lúc nào… Em, em…”

Úc Hàn nói rõ thời gian và lí do, hôn nhẹ lên mặt cô, cười trách móc: “Chưa có sự cho phép của em đã động vào máy tính của em, là anh không đúng, nhưng em chẳng phải cũng chưa có sự cho phép của anh đã lén dùng dươиɠ ѵậŧ của chồng, bây giờ chúng ta cứ coi như huề nhau, đừng trách anh nữa được không?”

Lâm Thiên Hoan biết Úc Hàn đang dỗ dành cô, trong lòng vừa chua vừa ngọt, giọng nghẹn ngào: “Em sao có thể trách anh.”

Úc Hàn lại hỏi: “anh cũng đâu có thể trách em.”

Lâm Thiên Hoan ôm lấy Úc Hàn, nhào vào lòng ngực anh.

Vào buổi tối ngày tân hôn, hai người về đến nhà, Úc Hàn vỗ nhẹ lên bờ vai nõn nà của Lâm Thiên Hoan, nhìn tân nương đang mặc váy cưới nằm trên giường, sự mê luyến tràn đầy trong mắt.

“Thật đẹp.” Úc Hàn nói.

Lâm Thiên Hoan duỗi tay ra giúp anh cởϊ áσ khoác, mặt ửng đỏ, trả lời anh: “Hôm nay anh cũng thật đẹp trai.”

Áo cưới ngày hôm đó của Lâm Thiên Hoan cũng không được cởi ra, Úc Hàn đã thẳng tay xé mở vạt áo, thả tự do cự vật, chậm rãi dùng cự vật đi vào tiểu huyệt chặt khít ướt nhẹp kia.

“Tiểu bức của Thiên Thiên làm mãi mà không lỏng nhỉ?” Úc Hàn bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, vừa đâm vào vừa hỏi: “Tính ra ngày nào anh cũng làm em, mà tiểu huyệt em vẫn khít chặt như vậy, có phải lén anh tập luyện súc âm công gì đó đúng không?”

“A~”

Thời điểm anh vừa nói xong câu này, vừa lúc qυყ đầυ đã đúng vào miệng tử ©υиɠ, khoái cái mãnh liệt khiến Lâm Thiên Hoan lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm.

“Thật thoải mái… Chồng ơi ~ Lại đâm chỗ đó… Thật thích, a ~ Sướиɠ muốn chết!”

Úc Hàn mị huyệt thịt non mềm kia cắn đến da đầu tê dại, cung khẩu đang mυ'ŧ lấy anh khiến anh thoải mái muốn mệnh, anh dùng qυყ đầυ của anh nghiền nát cung khẩu, nở nụ cười sáng chói với Lâm Thiên Hoan, thở dốc liên hồi: “Sẽ càng thoải mái hơn đây, vợ à.”

”Á á á á!”

Úc Hàn đỉnh mở cung khẩu, dươиɠ ѵậŧ cắm vào tử ©υиɠ, kɧoáı ©ảʍ cực hạn khi bị thao xuyên làm ngón chân Lâm Thiên Hoan cuộn cả lại, liên tục thét chói tai.

Bàn tay đang nắm lấy eo cô chuyển sang nắm lấy vυ' cô, anh bắt lấy đôi vυ' trắng nõn của cô, còn tiểu huyệt kiều nộn kia thì tàn nhẫn thao làm, mỗi lần thọc vào rút ra đều đâm vào tận lút cán, đâm vào tử ©υиɠ.

Đêm đó Lâm Thiên Hoan đã ra rất nhiều nước, lúc cao trao cung khẩu còn cắn chặt qυყ đầυ kia không buông, Úc Hàn biết rõ còn cố hỏi: “Bắn vào bên trong em được không? Vợ ơi, anh có thể bắn vào tử ©υиɠ em không?”

Giọng Lâm Thiên Hoan vang lên vụng vỡ: “Mau, mau lên…”

Cứ bắn cho cô đi.

Úc Hàn quả nhiên bắn ra hết.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng bắn vào vách tử ©υиɠ, làm Lâm Thiên Hoan không ngừng run rẩy, không ngừng vui sướиɠ, cô cứ vậy mà hôn mê trong hạnh phúc.

Lúc cô tỉnh lại chính là khi bị đàn ông làm đến tỉnh, Úc Hàn đứng ở mép giường, nắm lấy chân cô, thực hiện động tác pít-tông với tiểu huyệt cô.

“Ưm~”

“Thoải mái không?” Úc Hàn ra sức cày cấy.

Lâm Thiên Hoan giận dỗi liếc xéo anh một cái, tóm lấy chiếc chăn: “Anh là đang trả thù em… Ưm~ á! Có phải không?”

Úc Hàn khó hiểu: “Anh trả thù gì chứ?”

Lâm Thiên Hoan nâng eo hùa theo động tác của anh, sau khi sung sướиɠ một hồi, mới giơ chân nói: “Bởi vì em từng miên gian anh, cho nên anh muốn miên gian lại.”

Úc Hàn cúi đầu hôn cô, cười nói: “Anh không thù dai như vậy đâu, vợ à, anh làm em chỉ có một nguyên nhân, đó là anh quá yêu em, muốn làm en thôi, nhưng mà…”

Lâm Thiên Hoan nheo mắt lại: “Nhưng mà cái gì?”

Úc Hàn lại lần nữa hôn mạnh lên môi cô, tóc mai kề nhau: “Nếu có thể trở về lại lúc đó, anh có thể tỉnh lai vào lúc em đang mê gian anh, anh sẽ nói với em, muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của chồng thì cứ thẳng thắn nói ra đi, em muốn, chồng có thể không cho em sao?”

Lâm Thiên Hoan cười trở mình, cười lên trên người đàn ông, nói với anh: “Chồng ơi, bây giờ em lại muốn rồi.”

Dươиɠ ѵậŧ Úc Hàn lại cứng.

Chuyện bây giờ anh cần làm, đó chính là đến thỏa mãn tiểu tao huyệt của của vợ thôi.