Giữa trưa, thời tiết nắng nóng, rất oi bức.
Đường Nhã Phương mặc một bộ váy cưới trắng tinh, cô đứng ở trước cửa tiệm áo cưới, ngơ ngác nhìn chăm chăm vào đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm trên chiếc xe Porsche Cayenne đậu ở phía đường đối diện, bây giờ cô chỉ cảm thấy cả người đều dường như lạnh đến tê cứng lại mà thôi.
Ngày hôm nay là ngày mà cô và chồng chưa cưới của mình đã hẹn trước cùng nhau đến đây để thử lễ phục sẽ mặc trong buổi lễ kết hôn, hai người sẽ gặp mặt ở trước cửa của tiệm áo cưới, nhưng lại không ngờ được, cô đợi anh ta nửa ngày trời, cuối cùng lại chờ được cảnh tượng đau lòng này.
Anh ta quay lưng về phía cô, nồng nhiệt hôn một cô gái khác, giống như nơi này chỉ có hai người họ vậy. Cô gái kia cũng nhiệt tình mà hôn anh, hơn nữa từ trong xe, cô ta còn nhìn về phía Đường Nhã Phương nở nụ cười đắc ý vì đã thành công khiến cô chứng kiến cảnh tượng này.
Đường Nhã Phương sững sở, cô ngây người ra, có thể nào cô cũng không nghĩ ra được, người đang tình tứ với chồng chưa cưới của cô, lại chính là chị của cô.
Nước mắt không ngừng theo hai bên gò má cô rơi xuống đất, Đường Nhã Phương mím chặt môi, lúc này có không chỉ thấy xấu hổ, mà lại còn vô cùng giận dữ.
Cô thật là quá ngu ngốc mà
Năm phút trước, Vi Vịnh Phong đã gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh không thể nào đợi được đến lúc nhìn cô mặc váy cưới, cô không hề do dự chút nào, nhanh chóng chạy xuống lâu đứng cửa trước tiệm chờ anh.
Đáng tiếc thay, bộ váy cưới cô mặc bây giờ lại trở thành một trò cười lớn nhất.
Cô hiểu rõ mọi chuyện đang diễn ra ở đây rồi.
Tin nhan kia, chắc chắn là do Chu Như Ngọc gửi tới, cô ta nhân có đi xuống, chính là vì muốn cô nhìn thấy cảnh này, cố ý khoe mẽ với cô.
Hai mẹ con cô ta cướp mất ba của cô còn không thấy đủ, bây giờ lại còn muốn cướp lấy cả chồng chưa cưới của cô Nhưng mà điều làm cho Đường Nhã Phương đau lòng nhất chính là sự phản bội của Vĩ Vịnh Phong.
Anh ta biết rõ quan hệ giữa cô và Chu Như Ngọc, biết có ghét cô ta đến mức nào, vậy mà lại còn lén lút tư tình với cô ta sau lưng cô.
Đường Nhã Phương cảm thấy như đang gặp phải ác mộng vậy, cô sợ mình sẽ không kiểm soát được những suy nghĩ tiêu cực trong lòng, từ đó làm ra những những việc khiến cho bản thân phải ân hận, cô chỉ có thể nhanh chóng trốn thoát đi khỏi đó trước khi Vi Vịnh Phong nhìn thấy cô.
Không bao lâu sau, Chu Như Ngọc gọi điện thoại cho cô, giọng điệu vô cùng đắc ý, lại còn không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Em gái thân yêu của chị, em thấy tất cả mọi việc rồi chứ? Người Vi Vịnh Phong yêu vẫn luôn là chị, cho nên, anh ấy sẽ không kết hôn với em đầu, chị cũng không cho phép hai người kết hôn với nhau, anh ấy chỉ là của mình chị, em đừng mơ tưởng viển vông nữa!"
Cả buổi chiều ấy, Đường Nhã Phương như người mất hồn, cô đi trên đường trong vô thức, nằm chặt lấy hai bên tà váy, nước mắt rơi không ngừng, người đi trên đường đều không kiệm được mà nhìn cô.
Lúc đi ngang qua một quán rượu, Đường Nhã Phương không hề do dự mà bước vào ngay. Cô gọi rất nhiều rượu, vừa uống vừa lớn tiếng khóc ra hết những nỗi lòng của bản thân, cô muốn dùng rượu để chuốc say bản thân, say cho quên hết đi mọi chuyện.
Đêm đó, Đường Nhã Phương say đến mức chẳng còn biết gì nữa, có nằm trên ghế sofa trong phòng vip của quán rượu rồi lần ra ngủ lúc nào không hay.
Buổi sáng ngày hôm sau, cô bị tiếng reo của điện thoại đánh thức.
Đường Nhã Phương mơ màng nghe điện thoại, cô còn chưa kịp nói gì, Vi Vịnh Phong đã lớn tiếng xổ một tràng dài ở đầu dây bên kia "Đường Nhã Phương, em đang ở đâu? Em có biết ngày hôm qua anh ở tiệm áo cưới đợi em cả một buổi chiều hay không? Nếu em đã không coi trọng hôn lễ của hai chúng ta như vậy, vậy thì không cần kết hôn gì nữa cả!"
Đường Nhã Phương tỉnh táo, trong lòng ngoài cảm thấy châm chọc thì chỉ còn là nỗi buồn dành cho bản thân.
Hôn lễ này... sao cô có thể làm như không có chuyện gì mà tiếp tục chứ. Cô không muốn kết hôn cùng Vi Vịnh Phong.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nhã Phương đi đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi rời khỏi phòng, đi thanh toán tiền.
Lúc cô vừa bước ra đến hành lang thì có một người đàn ông cao to bước đến trước mặt cô.
Đường Nhã Phương vốn đĩ cũng chẳng mấy để ý đến người đàn ông đó, nhưng rồi khi người đàn ông đó bước đến gần phía cô, cô lại nghe được tiếng của trợ lí anh ta đi theo ở đằng sau nói: "Tổng giám đốc, chủ tịch đã dặn dò, lịch trình ngày hôm nay của anh chủ yếu là đến Cục dân chính đăng kí kết hôn cùng với cô Hứa, sau đó hai người sẽ đi ăn mừng cùng nhau. "Không rảnh." Người đàn ông lạnh nhạt trả lời. "Nhưng mà... Chủ tịch đã nói, anh nhất định phải kết hôn ngay trong ngày hôm nay, nếu anh không thích cô Hứa, ông ấy có thể giới thiệu cho anh người khác, giới thiệu đến khi nào anh vừa lòng thì thôi."
Người trợ lí sợ sệt, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cố gắng thuật lại lời của chủ tịch, vừa nói vừa cẩn thận quan sát thái độ của người đàn ông đi trước. "Ông ta thật sự vẫn chưa từ bỏ ý định mà! Cậu giúp tôi đi tìm đại một cô gái nào đó đến cho tôi, chỉ cần không phải người của ông ta đưa đến, thì tôi kết hôn cùng ai cũng được, tôi muốn ông ta hoàn toàn từ bỏ chuyện này"
Người đàn ông chẳng mấy để tâm, dứt khoát ra lệnh. Trợ li sửng sốt, trợn tròn mắt, miệng cũng há hốc cả ra: "Tổng giám đốc... Anh đang nói giỡn phải không?" Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn trợ lí: "Cậu thấy tôi giống như đang nói giỡn làm sao?"
Không giống!
Nhưng... dù cho có như thế nào, chuyện kết hôn cũng là chuyện lớn trong đời người, làm như vậy có phải là quá qua loa rồi hay không?
Trợ lí muốn nói lại thôi, vốn dĩ cậu còn muốn khuyên vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên quyết kia của sếp thì chỉ có thể giữ im lặng.
Lúc này, Đường Nhã Phương không kiềm lòng được mà liếc mắt quan sát người đàn ông kia
Đó thật sự là một người đàn ông cực kỳ xuất chúng, diện mạo giống như là một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc đỉnh cao do chính tay thương để tạo nên, vừa tinh sảo lại vô cùng góc cạnh, môi mỏng mũi cao, lông mày rậm, ánh mắt sâu thẩm khiến người ta chẳng thể biết được trong đôi mắt ấy đang ẩn giấu điều gì.
Trên người anh mặc bộ vest được cắt may tỉ mỉ, vô cùng vừa vặn, khiến cho dáng người vốn xuất sắc lại càng thêm cao lớn, anh tuấn bội phần.
Cả người anh dường như được bao phủ bởi sự lạnh lùng, không thể nào với tới, giống như những vị vua ngày xưa, không chỉ uy nghiêm mà còn lạnh nhạt với người xung quanh, hơn nữa lại còn có phần cấm dục khiến ai nấy đều phải nể sợ.
Đường Nhã Phương nhận ra người đàn ông này, anh là tổng giám đốc của tập đoàn giải trí Hoàng Gia, Lục Đình Vỹ, là nhân vật quyền lực mà cả giới giải trí đều phải nể phục, cách thức làm việc trước giờ đều không khoe khoang, rất ít khi xuất hiện trước mặt truyền thông, lúc Đường Nhã Phương làm phóng viên thực tập có may mắn gặp qua một lần. không thể tin được, cô có thể gặp được anh ở đây. Nghĩ kĩ lại, Lục Đình Vỹ và cô cũng đã từng gặp nhau rồi dù chỉ là thoảng qua, Đường Nhã Phương không kìm lòng được nhớ đến ngày hôm đó.
Lục Đình Vỹ cần tìm một người vợ, cô thì lại mới bị bạn trai phản bội, hai người đều không bị ràng buộc bởi mối quan hệ nào, vậy thì kết hôn với nhau cũng là một ý hay.
Càng quan trọng là, cô muốn để cho Chu Như Ngọc biết, cô Đường Nhã Phương dù không có Vi Vịnh Phong cũng không sao, cô có thể tìm được người đàn ông tốt hơn nhiều, cô còn muốn khiến cho Vi Vịnh Phong phải hối hận. Đã nghĩ thì làm ngay, Đường Nhã Phương lập tức gọi anh: “Tổng giám đốc Lục, xin anh đứng lại một lát."
Lời nói của cô có chút đột ngột, cả Lục Đình Vỹ và trợ lí đều ngẩn người ra, hai người lập tức quay lại nhìn cô.