Nhắc lại chuyện xưa, vốn dĩ cô cho rằng Mộ Trùng Dục sẽ nói làng sang chuyện khác, nhưng không nghĩ tới anh lại nắm chặt tay cô, Nghệ Thị Định ngẩng đầu nhìn anh, chị thấy bộ dáng nghiêm túc của người đàn ông.
“Sau này anh sẽ không bao giờ để em phải chịu loại khổ cực này thêm một lần nữa.”
Từ sau khi mang thai, cô ăn uống không tốt, ngủ không ngon, đi WC không tiện, hai chân sưng vù... tất cả những chua xót đó Mộ Trùng Dục đều xem ở trong mắt. Có đôi khi anh cũng nhận sự ích kỷ lúc trước của mình, chỉ vì cảm giác an toàn trong lòng mà khiến Nghệ Thị Định phải chịu tội như vậy.
Nghệ Thị Định sửng sốt vài giây, lúc sau cô mới dùng trán cọ vào ngực anh: “Đồ ngốc , con cái là trách nhiệm của cả hai người.”
“Vậy chúng ta mau xuống giường hoàn thành nhiệm vụ vận động ngày hôm nay thôi.”
Nghệ Thị Định: “? Tại sao lại đột nhiên thay đổi đề tài một cách chóng mặt như vậy.
“Không đi.” Nghe thấy hai chữ “vận động, Nghệ Thị Định lập tức thoát khỏi l*иg ngực Mộ Trùng Dục, nằm dạng chân dạng tay ở trên giường.
“Nghề Nghệ...”
“Mộ Trùng Dục, ngực em lại trướng rồi.” Sắc mặt cô dường như có chút khó chịu, vừa dứt lời cô liền thẳng tắp vén váy lên.
Bởi vì ngực càng ngày càng trướng, Nghệ Thị Định không chịu nổi sự khó chịu khi mặc áo ngực, vì vậy cô dứt khoát không mặc, để mặc cặρ √υ' kia tùy ý sinh trường. Hai luồng phì nộn một bàn tay nắm không hết, trực tiếp lung lay trước mắt người đàn ông.
Bởi vì mang thai, thế cho nên đầṳ ѵú hồng hào kia cũng lớn thêm một vòng. Dưới sự liếʍ mυ'ŧ ngày đêm của người đàn ông mà hai đầṳ ѵú càng ngày càng diễm sắc.
Tuy nhiên khi Mộ Trùng Dục nhìn thấy cảnh này, ngoài yết hầu lăn lộn một chút, thái độ khá thờ ơ.
Người phụ nữ ánh mắt trông mong lôi kéo tay anh phủ lên ngực mình, cũng không màng phản ứng của anh ra sao, tự mình cầm tay anh xoa xoa ngực mình, còn cực kỳ thích ý mà nhắm hai mắt hưởng thụ.
Theo sự tăng dần của số tháng, du͙© vọиɠ của Nghệ Thị Định cũng tăng theo, ngược lại Mộ Trùng Dục càng khẩn trương, mấy ngày gần đây dù thế nào cũng không chịu chạm vào cô. Thời điểm duy nhất có thể làm giảm bớt cơn du͙© vọиɠ trong cơ thể cô vẫn là mỗi khi nhờ Mộ Trùng Dục xoa ngực cho mình.
Bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại đàn hồi khiến trong lòng Mộ Trùng Dục gợn lên từng cơn sóng. Khi giật mình lấy lại tinh thần, muốn rút bàn tay trở về thì lại bị bàn tay trắng nõn mảnh khảnh túm lấy.
“Chồng ơi, ngực em trướng, rất đau - Nhìn cặp mắt đong đầy nước của cô, vừa mềm lại vừa dịu dàng, mang theo chút nhu nhược đáng thương.
Những ngày tháng cấm dục này khổ đâu chỉ có Nghệ Thị Định, mỗi lần Mộ Trùng Dục nữa đêm tỉnh dậy vào WC tắm nước lạnh, Nghệ Thị Định không hề hay biết.
Mới chi nhìn một tuần, lại giống như nhẫn không được.
Chỉ là xoa nắn thôi mà, mỗi ngày đều xoa, hơn nữa còn hút sữa cho cô. Đã nhịn được một tuần rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Mộ Trùng Dục nghĩ như vậy, anh chủ động phi bàn tay lên, dựa theo lực đạo bình thường bắt đầu vặn vẹo xoa nắn khối thịt mềm trong tay. Dần dần, anh cảm giác lòng bàn tay bị đầṳ ѵú đứng thẳng của cô đâm vào, sinh ra cảm giác ngứa ngáy.
Anh nhịn không được nhéo một cái.
“A...”Không phải tiếng kinh hô đau đớn mà là một tiếng than nhẹ vui sướиɠ.
Điều này khiến sự cảnh giác trong lòng anh tan biến vài phần, anh dùng cả hai bàn tay bao phủ lên, dùng kỹ xảo xoa nắn hai bầu ngực to lớn.
Mà du͙© vọиɠ của anh cũng lặng yên không một tiếng động bùng cháy, nhẹ nhàng gồ lên sau lớp vải dệt.
Dưới sự xoa nắn của anh, hai trái mâm xôi càng thêm sưng to, Mộ Trùng Dục nhìn thấy liền miệng khô lưỡi khô, không cần nghĩ ngợi, anh lập tức cúi đầu ngậm lấy một bên núʍ ѵú, đầu lưỡi càn quét, vẽ vòng tròn xung quanh nó, mỗi một nơi lưỡi anh đi qua đều để lại một mảnh ướŧ áŧ.
Nghệ Thị Định khó chịu cau mày, bàn tay vô thức đặt lên đầu anh, nhìn thoáng qua thì tư thế này giống như cô đang ấn đầu anh xuống ngực mình, nhưng trên thực tế bàn tay kia lại không một chút sức lực, chỉ biết bất lực đặt trên đầu anh mà thôi.