Bất động sản Thần Thanh được đề cập trong lời nói của Trịnh Mộ Kiếm đã thu hút sự chú ý của cả Lý Thần và Tô Vãn Thanh.
Tô Vãn Thanh cau mày, có phần không hài lòng với sự xúc phạm trong lời nói của Trịnh Mộ Kiếm.
Trịnh Mộ Kiếm vừa nói chuyện điện thoại vừa đi tới quầy lễ tân.
Mà lúc này, Lý Thần đang làm thủ tục nhận phòng, đưa chứng minh thư và tiền cọc, chờ lấy thẻ phòng.
Trịnh Mộ Kiếm như thể không nhìn thấy Lý Thần, cố tình chen vào, ném tờ giấy ký tên của Lý Thần ở trên bục sang một bên, nói với lễ tân: “Cho tôi thuê một phòng VIP”.
Nhân viên lễ tân đang làm thủ tục cho Lý Thần sửng sốt, nhìn dáng vẻ của Trịnh Mộ Kiếm, cảm thấy đối phương không dễ chọc, vì vậy liền khó xử nói: “Xin lỗi anh, phòng VIP cuối cùng đã được anh này đặt rồi, hiện tại chúng tôi chỉ còn phòng thường thôi”.
“Cô có biết tôi là ai không?” Phòng thường? Mẹ kiếp phòng thường cái cứt ấy, bảo ông đây ở phòng thường, cô chán sống rồi à?”, Trịnh Mộ Kiếm đập bộp một nhát lên bục, phẫn nộ nói.
Nhân viên lễ tân không kịp phòng bị giật mình cái thót, sắc mặt lập tức trắng bệch ra, không dám nói gì nữa.
Lúc này, giọng của Lý Thần truyền tới.
“Phiền cô mau chóng đưa thẻ phòng cho tôi”.
Giọng nói của Lý Thần rất nhẹ nhàng, vừa đúng lúc cho nhân viên lễ tân một đường lui, cô gái ấy cảm thấy kích động vô cùng, liếc nhìn Lý Thần một cái, sau đó nhanh chóng làm tiếp thủ tục.
Vừa nói xong, Lý Thần lại hờ hững liếc nhìn Trịnh Mộ Kiếm một cái, thản nhiên nói: “Ra đằng sau xếp hàng đi”.
Trịnh Mộ Kiếm khẽ cau mày, nhìn Lý Thần, cười lạnh nói: “Mày từ nơi khác đến nên không biết tao đúng không?”
“Mày có biết ông đây là ai không? Ở Tân Hải, chưa có chỗ nào dám bắt ông đây xếp hàng đâu”.
Sau khi nói xong, Trịnh Mộ Kiếm nhìn Tô Vãn Thanh bên cạnh Lý Thần, hai mắt lập tức sáng rực lên.
Ở Tân Hải, hắn chưa từng được nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy! . Đam Mỹ Sắc
Hắn hoàn toàn không quan tâm Lý Thần là ai, với thân phận và tính cách ngang ngược ở Tân Hải, ai ai cũng phải nể mặt hắn.
Vì vậy, Trịnh Mộ Kiếm trực tiếp tán tỉnh Tô Vãn Thanh.
“Người đẹp, em tới Tân Hải du lịch sao? Anh là Trịnh Mộ Kiếm của nhà họ Trịnh!”, Trịnh Mộ Kiếm tự tin khai báo tên họ, hắn tin rằng đối phương sau khi nghe xong nhất định sẽ rung động.
Bởi vì ở Tân Hải, không ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn và địa vị của hắn.
“Em tùy ý nhắc tới tên anh ở bất kỳ đâu, đảm bảo em sẽ được đối xử như một khách VIP, sao nào, đi chơi với anh nhé!”
Trịnh Mộ Kiếm mỉm cười gian xảo, thò móng vuốt về phía Tô Vãn Thanh.
“Bốp!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, bàn tay của Trịnh Mộ Kiếm bị Lý Thần đập một cái.
Trịnh Mộ Kiếm khẽ ngây người ra, hai mắt híp lại, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Thần, gầm lên: “** má, mày dám đánh tao?”
Lý Thần không quan tâm đến phản ứng của hắn, lạnh nhạt nói: “Không nói được câu nào tử tế thì câm miệng, còn động chân động tay thì tôi chặt đứt hết, cút ra đằng sau!”
Con đường Lý Thần đi cho tới nay, cậu chủ nhà giàu có đã từng đánh, ông trùm lớn cũng không phải là chưa từng giẫm đạp lên.
Làm mưa làm gió ở Hồng Kông, kết giao với một trong tứ đại gia tộc là nhà họ Hoắc.
Bây giờ quay về nội địa, chỉ là một cậu ấm ở Tân Hải nhỏ bé mà dám huênh hoang trước mặt anh?
Trịnh Mộ Kiếm vô cùng tức giận, hắn ngang ngược ở Tân Hải bấy lâu nay nhưng chưa từng gặp ai như Lý Thần?
Trịnh Mộ Kiếm nghiến răng, không phải là không muốn ra tay, mà do cơ thể Lý Thần rất cường tráng, cảm giác tràn đầy sinh lực.
Trịnh Mộ Kiếm mặc dù cũng còn trẻ, nhưng ngày nào cũng rượu chè bét nhè. Ngày thường, đám cậu ấm này quen thói bỏ tiền ra thuê xã hội đen đi báo thù, khi nào đến lượt hắn tự mình ra tay chứ?
Vì vậy sau khi so sánh thân hình và thực lực của đôi bên, Trịnh Mộ Kiếm quyết định tạm thời nhẫn nhịn cục tức này.
“Được, mày giỏi lắm, mày đợi đấy cho tao!”