Tiểu Hà Chỉ Lộ Mặt Gai Góc

Chương 6: Lễ vật của anh sẽ làm em cả đời khó quên

Thẩm Nghênh Hòa mặc chiếc váy trắng dài xuất hiện ở đầu cầu thang, Thẩm Lâm Tu đang chờ đợi mắt trở nên sáng ngời. Chưa nói tới cô xinh đẹp biết bao nhiêu, bàn tay nho nhỏ thật tinh xảo, khuôn mặt, đôi mắt linh động nhìn qua vô cùng sáng rỡ, vóc dáng nhỏ bé mà kiều diễm, tóc đen dài mượt được cột lên bởi một sợi dây cột tóc nhỏ trắng.

"Nghênh Hòa của chúng ta đã trở thành đại tiểu thư." Ánh mắt Thẩm Lâm Tu tràn đầy khen ngợi, còn có một nụ cười ý vị sâu xa. Thẩm Nghênh Hòa ngượng ngùng kéo kéo tóc dài phủ ở vai, "Nhị ca, cảm ơn váy nhị ca đã tặng, em rất thích."

"Đi thôi, con gái đúng là phiền toái, anh chờ đến sốt ruột."

......

Cánh đồng hoa oải hương trải dài vô bờ, xa xa có một chiếc dương cầm màu trắng giữa những cánh hoa màu tím, phong cảnh nhìn qua thập phần lãng mạn. Thẩm Nghênh Hòa chưa bao giờ thấy được một nơi mỹ lệ như vậy, mới vừa xuống xe cô đã bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn đến hít thở không thông.

"Thích không?" Phía sau truyền đến thanh âm Thẩm Lâm Tu.

Thẩm Nghênh Hòa gật đầu thật mạnh, ngoái đầu nhìn lại, trên mặt tươi cười càng làm cho cô trở nên vài phần ôn nhu.

"Nhị ca, cảm ơn anh, em thật sự không biết nên nói cái gì hơn." Cảm xúc Thẩm Nghênh Hòa có chút kích động, lớn đến như vậy, sinh nhật đều là qua loa, càng đừng nói có ai đối với cô dụng tâm đến như thế.

"Nghe nói em đàn dương cầm? Vậy đàn cho anh nghe đi." Thẩm Lâm Tu bước tới, cười cười.

"Biết một chút, là lúc trước ba dạy cho em, nhưng em đàn không được tốt." Hai người sóng vai đi tới chỗ dương cầm.

"Ba nói em thật an tĩnh, lúc ngồi xuống đàn rất đẹp, ba rất tự hào về em." Mũi Thẩm Nghênh Hòa hơi hơi toan toan, ánh mắt nhìn về phía dương cầm. Nguyên lai sinh nhật hôm nay cũng không đơn giản như vậy, ngược lại gương mặt Thẩm Nghênh Hòa đầy thương cảm, "Em sẽ vẫn luôn là niềm tự hào của ba."

Tiếng đàn dương cầm du dương nhẹ nhàng vang lên trong khu vườn hoa oải hương, hoa tím váy trắng, Thẩm Nghênh Hòa thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, hai người nhìn qua cực kỳ hạnh phúc.

......

"Nhị ca, mấy giờ rồi?" Thẩm Nghênh Hòa thình lình hỏi ra một câu. Thẩm Lâm Tu sửng sốt, giơ tay nhìn đồng hồ, "7 giờ 40, làm sao vậy?"

Thẩm Nghênh Hòa giống lò xo bật dậy. Cái gì, "A? Đã 8 giờ? Không ăn, không ăn nữa, chúng ta về nhà thôi." Thẩm Nghênh Hòa nói xong, tùy ý lau miệng dính dầu mỡ, hoang mang rối loạn đứng lên. Ánh mắt còn lưu luyến nhìn bàn đầy đồ ăn.

"Em còn có chuyện gì sao? Chúng ta vừa mới bắt đầu ăn cơm chiều mà?" Thẩm Lâm Tu tuy không tình nguyện, nhưng vẫn đứng lên, "Trước khi ra cửa anh đã nói với dì, em không cần gấp như vậy."

"Không được, không được." Thẩm Nghênh Hòa không rảnh lo lắng nhiều như vậy, bứt bứt cánh tay Thẩm Lâm Tu, "Nhị ca, trước 8 giờ có thể tới nhà sao? Chậm hơn là em chết chắc."

Thẩm Lâm Tu không thể lý giải, nhưng con gái phiền toái anh cũng biết, tự nhiên không cần hỏi nhiều, "Chắc có thể, anh sẽ cố gắng."

Từ đáy lòng Thẩm Nghênh Hòa không muốn trở về, nhưng có biện pháp nào khác? Thẩm Lâm Bắc nổi bão lên không phải là chuyện đùa, hơn nữa anh đã điện cho cô nói rằng sẽ tặng quà cho mình, nếu không nghe lời thì có vẻ quá phụ lòng.

Thấy nhị ca không truy vấn, Thẩm Nghênh Hòa cảm thấy thật cảm kích. Xem hai anh em này, sao mà lớn lên lại đối lập nhau như vậy! Nếu Thẩm Lâm Bắc cũng giống như nhị ca, cô quả thực sẽ hạnh phúc đến chết.

Tốc độ xe nhanh như bay trên đường, cơ hồ đồng hồ điểm 8 giờ, Thẩm Nghênh Hòa rảo bước tiến đến cửa nhà. Không nói hai lời, cô quăng giày rồi vội vã chạy lên lầu hai, tiếp theo phanh một tiếng, người biến mất vào trong phòng.

"Hô...... Hô......" Thẩm Nghênh Hòa đóng cửa lại sau lưng, lưng chống vào cửa, hai tay chống đầu gối thở dốc.

"Em muộn chừng một phút, em nói chuyện này phải làm sao?" Thẩm Lâm Bắc nhàn nhã ngồi ở ghế mây kế bên cửa sổ, trong miệng nhả ra một vòng khói. Anh đứng dậy chậm rãi đi đến chỗ Thẩm Nghênh Hòa, đôi mắt lạnh giá nhìn cô, trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Thẩm Nghênh Hòa tức giận lẩm bẩm một câu, hung tợn trừng mắt liếc Thẩm Lâm Bắc một cái. Tiếp theo cô chìa một cánh tay ra ngoài, "Quà của em đâu?"

"Quà? Em đến trễ, có phải nên bị trừng phạt một chút không?" Thẩm Lâm Bắc cười xấu xa một tiếng, một cánh tay chống lên cửa, vây ôm Thẩm Nghênh Hòa vào trong lòng.

Thẩm Nghênh Hòa bị dọa dán chặt đầu trên cửa, chỗ ngực bởi vì vừa rồi chạy thở hổn hển, hoặc do cô quá khẩn trương, nhanh chóng phập phồng lên.

"Váy ở đâu ra?" Thẩm Lâm Bắc một tay khều khều nhẹ, vỗ về đùi Thẩm Nghênh Hòa, người lại nhích gần về phía trước, hơi thở ổn trọng của người đàn ông như một cỗ sóng nhiệt làm Thẩm Nghênh Hòa tức khắc cứng đờ thành một pho tượng.

"Nhị...... Nhị ca đưa." Thẩm Nghênh Hòa rút lại giọng giận dữ vừa rồi, thanh âm trở nên khϊếp đảm, "Đại ca, quà em không cần nữa, hôm nay em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi trước."

"Em lấy quà của Lâm Tu, đương nhiên cũng phải lấy lễ vật của anh!" Thẩm Lâm Bắc nâng cổ tay Thẩm Nghênh Hòa giơ lêи đỉиɦ đầu, tựa như mộng ảo thổi vào lỗ tai cô, "Hơn nữa, lễ vật của anh sẽ làm em cả đời khó quên."

Ở gần nhau quá, lực áp bức thật cường đại làm Thẩm Nghênh Hòa sợ hãi, cô quay đầu sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng nõn trước mặt người đàn ông.

Mu bàn tay Thẩm Lâm Bắc nhẹ nhàng xẹt qua cổ người con gái, ánh mắt bắt đầu trở nên mê ly.

"Đại ca, không cần như vậy, có được không......" Thanh âm Thẩm Nghênh Hòa có chút suy yếu, cô thở phì phò ngắt quãng.

"Không phải em thật đang chờ đợi như vậy sao?"

"Em không có!" Thẩm Nghênh Hòa tức giận cắn môi dưới, mỗi lần đều bị người đàn ông xấu xa này khi dễ, không biết mình có bao nhiêu lo lắng sợ hãi!

Thẩm Lâm Bắc nhìn đôi môi cô cắn chặt, lại hồng hồng lại hơi sưng, cũng không cãi lại, một bàn tay từ đùi Thẩm Nghênh Hòa tiến vào trong, vạch đùi cô ra, bàn tay hướng về phía trong vỗ về vài cái, thanh âm chất lỏng bạch bạch phát ra. Thẩm Lâm Bắc cười xấu xa, nhướng mày nhìn vào đôi mắt Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Nghênh Hòa hận không thể tìm được một khe đất mà chui vào, trong lòng càng tự mắng không ngừng. Đây có thể diễn giải ra chuyện gì? Là một người bình thường bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy đều sẽ phản ứng như thế sao? Nhưng giải thích khẳng định là vô dụng, Thẩm Nghênh Hòa đơn giản nhắm mắt lại, chấp nhận xui xẻo.

Thân bỗng nhiên bị nhấc lên, Thẩm Nghênh Hòa bị đặt lên giường, cô kinh hãi mở mắt ra.

Thẩm Lâm Bắc chậm rãi đi tới, lưu loát mà nhanh chóng mở nút áo sơ mi. Một nút, hai nút, ba nút...

Tuy rằng trước đây Thẩm Lâm Bắc chơi rất nhiều loại giường chiếu ái muội với cô, nhưng cởϊ qυầи áo ra như vậy đây là lần đầu tiên, Thẩm Nghênh Hòa như bị dọa choáng váng, thẳng tắp nhìn chằm chằm động tác Thẩm Lâm Bắc, đại não hoàn toàn trống rỗng.

Thẩm Lâm Bắc, 33 tuổi, gương mặt như sinh trưởng ngược thật trẻ trung, cùng một đôi mắt có thể mê hoặc toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ. Đây là đánh giá của Thẩm Nghênh Hòa trước đây, nguyên lai mị lực người đàn ông này không chỉ có như thế...

Ánh mắt Thẩm Nghênh Hòa theo cử động tay của Thẩm Lâm Bắc, từ ngực đến bên hông, cuối cùng dừng lại tại một chỗ phình phình ra...

"Tê......" Đôi tay Thẩm Nghênh Hòa nâng lên che mắt lại, cô chỉ cảm thấy trái tim như muốn từ trong ngực nhảy ra ngoài.

"Lễ vật này như thế nào? Em chính là chiếm tiện nghi không nhỏ!" Thẩm Lâm Bắc không biết từ khi nào đã bò lên trên giường, thân thể có chút nóng cọ xát vào Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Lâm Bắc bẻ hai tay cô đang bụm mặt, nắm chặt để lên trên ngực mình. Thẩm Nghênh Hòa rút ra, rút ra, nhưng căn bản là vô dụng.

Ngực anh thật rắn chắc. bụng nhỏ phẳng lì, lại xuống phía dưới...

Thẩm Nghênh Hòa thiếu chút nữa kêu ra tiếng, người đàn ông áp xuống đôi môi cô một nụ hôn thật mạnh mẽ.

Lần này là thật sự? Thời điểm Thẩm Nghênh Hòa ý thức được điều này tựa hồ có chút chậm, cô phát không ra thanh âm, cũng không giãy giụa lên được, chỉ có thể để đôi bàn tay to tùy ý du tẩu trên người mình, xoa nắn, thật nóng, thật nóng...

Thứ gì đó vừa nóng vừa cứng đυ.ng đυ.ng vào phía trước, Thẩm Nghênh Hòa mở to mắt ra, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đầu ngón tay khảm vào cánh tay Thẩm Lâm Bắc.

"Đừng khẩn trương, sẽ đau một chút, nhưng mà em sẽ hài lòng."

Một tiếng hét cắt qua màn đêm. Thẩm Nghênh Hòa trong một khắc sớm quên mất có người khác trong đại trạch Thẩm gia. Ngoài cửa một loạt tiếng bước chân đi đến càng ngày càng gần.

Thẩm Nghênh Hòa vừa kinh hãi vừa đau, cô bất lực nhìn người đàn ông trên người, anh như một con thú vây hãm, một tấc lại một tấc tiến vào trong thân thể cô.

"Nghênh Hòa? Con ở trong phòng sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Ngoài cửa truyền đến thanh âm của An Mai, tiếp theo lại là giọng đầy lo âu của Thẩm Lâm Tu, "Nghênh Hòa, chúng ta có thể đi vào không? Em nói gì đi để nhị ca nghe một chút."

Thẩm Nghênh Hòa run rẩy đôi môi, sắc mặt nghẹn đỏ, nhìn đỉnh đầu Thẩm Lâm Bắc, anh hừ một cái mà không có ý dừng lại, chỉ là thong thả nhìn cô lắc lắc đầu.

"Em... em không có việc gì, bị té một cái."

Ngoài cửa an tĩnh đã lâu, nhưng Thẩm Nghênh Hòa biết hai người kia căn bản không có rời đi, hiển nhiên là đã giấu không được. Cô oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Bắc, lòng tràn đầy ủy khuất.

Hồi lâu, tiếng bước chân rời đi. Thẩm Nghênh Hòa rốt cuộc nhịn không được, hai tay cô dùng lực đẩy người đàn ông trên người ra, tức giận ngồi dậy, "Anh là cố ý, có đúng không!"

"Là do em kêu lên!"

......

Thẩm Lâm Bắc giữa chừng bị ngắt quãng, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm. Bất quá bộ dáng ủy khuất của Thẩm Nghênh Hòa làm cho anh có chút không đành lòng, "Biết thì biết đi, chuyện sớm hay muộn mà thôi, chẳng lẽ em muốn giấu diếm mãi?" Thẩm Lâm Bắc khi nói chuyện xoa xoa bả vai Thẩm Nghênh Hòa, thật nhẹ thật nhu.

"Chẳng lẽ có thể quang minh chính đại? Anh không phải còn vị hôn thê 6 năm kia sao?" Thẩm Nghênh Hòa vô ngữ, lại úp mặt vào gối đầu.

Thẩm Lâm Bắc nhún nhún vai, "Nếu em có bản lĩnh giúp anh giải quyết người phụ nữ kia, anh sẽ khao em."

Nghe ra thật hoang đường, nhưng tâm tình Thẩm Nghênh Hòa thật sự tốt lên rất nhiều. Thậm chí trong lòng cô bắt đầu ảo tưởng, có lẽ đại thúc này có thích mình một chút?

Liếc mắt một cái, người đàn ông như cũ đầy mị lực thật mê người, sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa ửng đỏ, quay đầu sang một bên.

......

Thẩm Nghênh Hòa kéo hai chân đau nhức từ trong phòng tắm đi ra, vừa đi vừa thầm oán giận, "Rốt cuộc người này là cơ khát bao lâu nha, lão đại thúc quả nhiên là biếи ŧɦái."

Ngẩng đầu, cô thấy Thẩm Lâm Bắc nhắm chặt hai mắt, một cái chăn mỏng tùy ý phủ lên, che khuất bên hông, nhưng nhìn qua càng thêm gợi cảm.

"Uy...... Lại giả bộ ngủ?"

Người trên giường không nói tiếng nào, Thẩm Nghênh Hòa cũng mặc kệ. Nam nhân xấu xa, biếи ŧɦái này hay giả chết, Thẩm Nghênh Hòa sớm đã thấy nhiều nên không màng nữa.

Cô đi đến trước bàn trang điểm, chậm rãi ngồi xuống, dùng cây lược gỗ sửa sang lại đầu tóc. Ánh mắt dừng lại, xuyên thấu qua gương, Thẩm Nghênh Hòa thấy được một mạt đỏ hồng trên khăn trải giường trắng tinh.

Chuyện này... Sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa lại lần nữa đỏ bừng lên. Cô thích người đàn ông này, chuyện đó thật rõ ràng. Thẩm Nghênh Hòa nhớ rõ năm đó trong một yến hội, là lần đầu tiên cô cùng mẹ được giới thiệu ra trước mọi người. Đêm đó Thẩm Lâm Bắc phi thường lóa mắt, ở trong đám đông phong độ thật nhẹ nhàng, nói năng lưu loát phi phàm làm Thẩm Nghênh Hòa không thể dời mắt đi được. Cũng trong đêm đó, chính mình đơn bạc bị người nghị luận sau lưng, cũng là Thẩm Lâm Bắc đứng trước mặt cô, giải vây cho cô. Kỳ thật tình tố như vậy đã rất, rất sâu, chỉ là người đàn ông này không biết thôi, sau đó...

Thẩm Nghênh Hòa khóe miệng lại nhếch nhếch, một ít hình ảnh ái muội lại lập tức nhét đầy đại não cô, ai sẽ nghĩ đến một người đàn ông thân sĩ như vậy cư nhiên hủy hết tam quan, đó, đó chính là lần đầu tiên của cô nha!