Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 189: Thật là khéo a

Edit: Nkuk

Beta: Maikaela

“Hách Liên Trần, ngươi nói một chút, hoàng tử Bắc Mạc Quốc đem Vân Tiêu bắt đi, có phải hay không là do ngươi ngầm đồng ý?” Vân Tương hết sức kích động, một hồi lâu mới nói xong. Hai hàng thanh lệ trượt xuống gương mặt, nhu nhược đáng thương.

Hách Liên Trần nghe được lời này, cũng là lấy làm kinh hãi, “Hắn vậy mà dám làm như thế?” Từ thần sắc trên mặt Vân Tương, hắn tin tưởng khẳng định này, lửa giận trong lòng không khỏi đột nhiên tăng vọt, hoàng tử Bắc Mạc Quốc thực sự quá không nể mặt hắn. Bắt đi Vân Tiêu, gần như không sai biệt tặng hắn một cái tát.

“Ta không có.” Hách Liên Trần ý đồ giải thích. Nhưng Vân Tương tức giận nói: “Không cần cho ta nói, ta chỉ cần Vân Tiêu hoàn hảo. Bất kể thế nào, ngươi phải đem Vân Tiêu cứu về cho ta, bằng không ta liền chết trước mặt ngươi.” Ánh mắt mười phần kiên nghị quyết tuyệt.

Hách Liên Trần giang tay ra, không có cách nào, biết Vân Tương nói là nhất định làm được.

“Tốt tốt, trước tiên ngươi đừng khóc, ta tranh thủ thời gian phái người tìm bọn hắn.” Lòng Hách Liên Trần cũng nóng như lửa đốt, nhìn thấy Vân Tương khóc, vội vàng mở lời an ủi.

Vân Tương hơi bình tĩnh một chút, gật gật đầu, “Tốt, ta sẽ chờ ngươi trở về.”

Hách Liên Trần bất đắc dĩ, đành phải nói: “Tốt, vậy ta đi trước.” Nói xong phân phó một tên nô tài, chăm sóc thật tốt cho Vân Tương, lập tức vội vàng đi. Điểm theo năm mươi binh sĩ, đuổi ra phủ đệ.

Năm mươi người nhao nhao tản ra, khắp nơi tìm kiếm. Trên đường đi vừa đi vừa nghe ngóng, biết hoàng tử Bắc Mạc Quốc mang theo Vân Tiêu hướng phía Đông Bắc đi. Hách Liên Trần lập tức tiếp đón thủ hạ quân tốt, hướng Đông Bắc mà đi.

Không bao lâu, đã có thể nghe xa xa vọng đến tiếng một đoàn ngựa lớn của hoàng tử Bắc Mạc Quốc. Hách Liên Trần hét lớn một tiếng: “Nhanh, không thể để cho bọn hắn chạy.” Thủ hạ binh lính lập tức ra roi thúc ngựa, hướng về phía trước tiến đến.

Hoàng tử Bắc Mạc Quốc bắt lấy Vân Tiêu, Vân Tiêu đã bị điểm trúng huyệt đạo, đành phải tùy ý hắn bài bố! Hoàng tử Bắc Mạc Quốc nhìn thấy nhân mã Hách Liên Trần đến, biết trốn không được, nhưng vừa nghĩ tới trong tay còn có thẻ đánh bạc, ngược lại không thúc giục binh sĩ. Mà dừng ở trên đường, chờ bọn Hách Liên Trần.

Hách Liên Trần giục ngựa tiến lên, nhìn thấy hoàng tử Bắc Mạc Quốc, phẫn nộ quát: “Không nghĩ tới ngươi tự nhiên đánh chữ lớn đến loại trình độ này, ngươi không sợ thiết kỵ của chúng ta san bằng Bắc Mạc Quốc các ngươi.”

Hoàng tử Bắc Mạc Quốc trong mắt chợt lóe sáng, cười nói: “Thật sao, hiện tại chỉ sợ ngươi lo lắng nhất, ngươi tranh thủ cùng mấy hoàng tử khác tranh sủng đi, hy vọng ngươi thắng.”

Hách Liên Trần khẽ giật mình, nói: “Xảo ngôn lệnh sắc, ta hi vọng ngươi biết thức thời một chút, thả Vân Tiêu ra.” Nhìn thấy Vân Tiêu bị hoàng tử Bắc Mạc Quốc ôm trong ngực, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng khí nóng.

Bởi vì vị điểm huyệt, Vân Tiêu bị hoàng tử Bắc Mạc Quốc ôm trong ngực, không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, từ phía Hách Liên Trần nhìn, tựa hồ thấy Vân Tiêu không muốn đi về cùng mình, lửa giận trong lòng càng vượng, nhưng vẫn cưỡng ép kềm chế, kêu lên: “Mây tuyền, đừng sợ, ta tới cứu ngươi.”

Mây tuyền bất đắc dĩ nhìn Hách Liên Trần, trong lòng mặc dù gấp. Nhưng khổ nổi không thể nói chuyện. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hách Liên Trần.

Hoàng tử Bắc Mạc Quốc cười nói: “Xem đi, Vân Tiêu nguyện ý đi theo ta, cũng không phải do ta cướp giật nàng. Ngươi trở về đi, đừng bổng đánh uyên ương.”

Hách Liên Trần hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy mây tuyền không nhúc nhích, trong lòng có chút hoài nghi, vì thế nói: “Ha ha, mây tuyền rất rõ ràng bị ngươi điểm huyệt nên không thể động đậy. Ngươi cho rằng nói như vậy, liền có thể lừa gạt đến ta. Quả nhiên là man di tác phong.”

Hoàng tử Bắc Mạc Quốc lặng lẽ cười một tiếng, cúi đầu, nói nhẹ bên tai Vân Tiêu: “Ta lập tức giải khai huyệt đạo cho nàng, nhưng nếu nàng nói một câu bất lợi cho ta, nàng liền chết chắc.”

Nói là giải khai huyệt đạo cho Vân Tiêu, nhưng mà Vân Tiêu còn không kịp buông lỏng, đã cảm thấy phía sau có chút nhói nhói, giọng hoàng tử Bắc Mạc Quốc vang lên: “Ghi nhớ, tính mạng của nàng đang ở trong tay nàng. Hi vọng nàng biểu hiện tốt một chút.”

Vân Tiêu giật mình, đành phải gật đầu đáp ứng! Hoàng tử Bắc Mạc Quốc thấp giọng nói: “Nàng muốn nói một ít lời thân mật không.” Mặt Vân Tiêu đỏ lên, có chút không biết làm sao, hoàng tử Bắc Mạc Quốc nhẹ nhàng chống một con dao găm, trên lưng Vân Tiêu cảm thấy đau xót, đành phải ủy ủy khuất khuất gật đầu.

Hoàng tử Bắc Mạc Quốc hướng phía Hách Liên Trần cười nói: “Ngượng ngùng, ta chỉ có thể nói, ngươi thật sự nói đùa, Vân Tiêu với ta tình đầu ý hợp, hi vọng ngươi không phá hư tình cảm của chúng ta.” Nói xong lời này, thanh âm đè thấp, chỉ mình Vân Tiêu có thể nghe được: “Lập tức giúp ta nói chuyện.”

Vân Tiêu cắn môi một cái, mặc dù không nguyện ý, nhưng đằng sau loáng thoáng là dao găm, lại không thể không nói, đành phải lắp bắp nói: “Ta, ta cùng hoàng tử hai người tình đầu ý hợp, ngài, ngài không cần quản đi.”

Hách Liên Trần nghe hoàng tử Bắc Mạc Quốc nói lúc đầu có chút không tin, đang muốn mở miệng phản bác. Nhưng Vân Tiêu một lời, kém chút nữa để hắn tức giận đến chảy máu mũi, hắn thật không thể tin được lời này từ miệng Vân Tiêu nói ra. Nhưng mà sự thật đều tại, hắn há hốc mồm, nói không ra lời.

Thần sắc hoàng tử Bắc Mạc Quốc lộ ra đắc ý: “Làm sao? Hiện tại cuối cùng ngươi cũng tin tưởng.” Hách Liên Trần trên mặt không ánh sáng, nhưng liền muốn hắn thừa nhận thừa nhận Vân Tiêu là tự nguyên, trong lúc nhất thời, vẫn rất khó mà tiếp nhận.

“Bớt nói nhiều lời, nếu ngươi không buông Vân Tiêu ra, ta không cần phải khách khí.” Hách Liên Trần lạnh lùng nói, mặc kệ hoàng tử Bắc Mạc Quốc. Mà nhìn về phía ánh mắt Vân Tiêu, cũng có nhàn nhạt bất mãn.

Hoàng tử Bắc Mạc Quốc nhìn mặt mà nói chuyện, cười ha hả, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi muốn nhìn thi thể Vân Tiêu, ta cũng không để ngươi phóng ngựa tới.” Nói rồi hắn giương dao găm trong tay lên. Hướng Hách Liên Trần nhếch miệng mà cười.

Hách Liên Trần biến sắc, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao! Hoàng tử Bắc Mạc Quốc lấy tính mạng Vân Tiêu bức bách, thật sự có chút sợ ném chuột vỡ bình.

Nhìn thấy dáng vẻ Hách Liên Trần, hoàng tử Bắc Mạc Quốc dương dương đắc ý, hướng về phía Hách Liên Trần nói: “Thế nào, ngươi còn không định lui binh? Ta thật có chút chờ không nổi.”

Ngay tại thời điểm tình thế khiến Hách Liên Trần, một cái thanh âm thanh thúy phía sau bọn họ vang lên, “Thật đúng là không khéo, thế mà đυ.ng phải Tạm Vương Gia còn có hoàng tử Bắc Mạc Quốc là Hách Xá ở đây.”

Đám người theo tiếng nói nhìn lại, đã thấy Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên mang theo Thanh m du ngoạn đến tận đây.

Bầu không khí căng chặt ban đầu dần dần trở nên bình phục.

“Chuyện này là sao nữa?” Lãnh Ly kỳ thật đứng ở một bên nhìn một lúc lâu, chuyện nơi này nàng cũng rõ ràng tám chín phần mười, mà nàng ra tới chẳng qua muốn giải vây giúp Hách Liên Trần, nàng còn có những tính toán khác.

“Yến Vương cùng Yến Vương Phi chuyện là.” Giọng điệu Hách Xá lạnh lùng, nhưng lại mang theo vài phần e ngại, thủ đoạn của Lãnh Ly hắn từng nghe thấy.

Khoé môi Hách Liên Hiên mỉm cười thản nhiên, mà Lãnh Ly nhìn Vân Tiêu trong ngực Hách Xá, đôi mắt nàng ta to tròn, nước mắt rưng rưng, cảm thấy bị bọn hắn gặp được chuyện này, xấu hổ vô cùng. Thế nhưng nàng lại không thể động đậy.

“Hoàng Tử Hách Xá ngươi mặc dù thích Vân Tiêu, thế nhưng Hoàng Thượng Duyên Quốc đường nào không gả cho ngươi, ngươi làm như thế liền không hợp tình lý. Chẳng lẽ ngươi vì một nữ nhân mà vứt bỏ an nguy hai nước sao?” Lãnh Ly nở nụ cười tươi, mang theo vài phần cảm giác không chân thật, lầm người khác không nhìn thấu mấy phần chân ý trong nụ cười của nàng.