Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 133: Mưu hại Thái hậu

beta: Xian

Khoé môi Lãnh Ly lạnh lẽo nói lên một tiếng giễu cợt, cũng bởi vì nàng không có trợ giúp Phương Tần, nàng ta liền ghi hận mình. Cũng may là nàng tuyệt đối không yên tâm, không để cho mình bị nàng ta hại chết.

“Ngươi gần đây tiếp xúc với những người nào?” Lãnh Ly dò hỏi.

Vân Xảo nghe xong, gò má nàng phiếm hồng, “Hoàng Thượng không cưng chiều Phương Tần giống như lúc trước. Chỉ là gần đây mỗi lúc trời tối đều có thanh âm nam nhân từ tẩm cung của Thái hậu truyền đến. . .”

Nhìn qua gương mặt đỏ bừng của Vân Xảo, Lãnh Ly đã biết chuyện gì xảy ra!

“Vậy ngươi có nhận ra người kia là ai không?” Lãnh Ly nhíu mày hỏi.

“Rất giống Nhị Vương Gia.” Vân Xảo thấp giọng nói.

Lãnh Ly hai mắt lạnh băng nhíu lại, quả nhiên là thế, Phương Tần cảm thấy Hoàng Thượng đã không được, cho nên muốn cho mình đường rút lui.

“Ừm, ta biết, ngươi đi về trước đi. Ngươi yên tâm, chờ giải quyết chuyện này, ta sẽ an bài cho ngươi nơi ở tốt.”

“Vâng, đa tạ Yến Vương Phi.”

Lãnh Ly rời hoàng cung, trở lại Yến Vương Phủ.

Hách Liên Hiên đang ngồi trong thư phòng, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm một góc bàn.

Hắn đã phái Phong Ảnh đi Yên Hồng Các tìm hiểu tin tức người Đông Doanh, chắc hẳn rất nhanh sẽ có tin tức truyền về.

“Hiên.” Lãnh Ly nhìn chăm chú hắn thật lâu, hắn căn bản không có phát giác được Lãnh Ly tới gần.

Hách Liên Hiên hoàn hồn, hắn nghiêng đầu, nhìn Lãnh Ly đang đứng sau cửa sổ, “Làm sao đứng bên ngoài, đi vào đây?”

Lãnh Ly nhàn nhạt cười một tiếng, hai tay khoác lên trên bệ cửa sổ, hỏi: “Đang suy nghĩ gì, nghiêm túc như vậy?” Nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua Hách Liên Hiên nghiêm túc như vậy, quả nhiên hắn cuối cùng có cầu tiến.

Chỉ là nàng sẽ thay hắn giải quyết hết thảy.

“Ta đang suy nghĩ chuyện đổ thêm dầu vào lửa của Liễu Quý Phi.” Hách Liên Hiên cười xấu xa nói.

“Điều này không cần chàng hao tâm tổn sức.” Lãnh Ly quay người cười một tiếng, nàng đi vào phòng cạnh bên người Hách Liên Hiên, “Bằng không hôm nay ta tiến cũng làm cái gì.”

“Ly Nhi, vất vả cho nàng.” Hách Liên Hiên nhìn Lãnh Ly, nội tâm hắn phát ra lời cảm tạ.

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có nữ nhân bảo hộ mình, mặc dù trong lòng ngọt ngào, thế nhưng là hắn lại đau lòng.

Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, “Chúng ta là vợ chồng, làm gì phải khách khí như thế?”

“Đúng, ta cùng Ly Nhi là vợ chồng.” Nghe được nàng nói như thế, Hách Liên Hiên nụ cười càng thêm rực rỡ.

Ban đêm, Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly vừa mới chìm vào giấc ngủ, bọn họ liền bị thái giám trong cung đến đánh thức.

Hỏi nguyên do mới biết được, nguyên lai là Hoàng Thái Hậu đột nhiên bệnh nặng, tất cả mọi người được triệu tiến vào cung.

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên không dám chậm trễ, ngồi lên xe ngựa liền đến đến hoàng cung.

Bên trong Bích Tiêu Cung bận bận rộn rộn, cung nữ nối đuôi nhau mà vào. Hoàng Thượng cùng Liễu Quý Phi và các phi tần chờ ở ngoài điện, Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Trần cũng thế.

“Khấu kiến Phụ Hoàng.” Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên tiến lên hành lễ.

“Các ngươi đã đến, Hoàng Thái Hậu vẫn luôn nhắc mãi các ngươi đâu.” Hoàng Thượng nhìn thoáng qua Hách Liên Hiên và Lãnh Ly, thần sắc có chút buồn bã, không nghĩ tới Hoàng thái hậu còn chưa chịu tha thứ cho mình.

“Nhắc tới cũng thật sự kỳ quái, buổi sáng Yến Vương Phi tới bái kiến Hoàng thái hậu, đêm nay Hoàng Thái Hậu liền ngả bệnh?”

Người nói chuyện chính là Phương Tần, lần trước nàng ta cùng Lãnh Ly gặp một lần mãi cho đến hôm nay mới thấy.

Lãnh Ly giương mắt lạnh lùng, tiêu sái nói, “Phương Tần Nương Nương ý muốn nói là ta hại Hoàng Thái Hậu sinh bệnh sao?”

Lãnh Ly khóe mắt sắc bén, mạnh mẽ quét tới, Phương Tần chỉ cảm thấy toàn thân phát run, nàng khúm núm lui về sau nửa bước, “Ta. . .”

Lãnh Ly mắt lạnh lẽo, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói: “Ta tới thỉnh an Hoàng Thái Hậu là vì cho phụ hoàng muốn tận hiếu, Phương Tần Nương Nương, ngươi hoài nghi ta chính là đang hoài nghi phụ hoàng, chẳng lẽ ngươi muốn chia rẽ tình cảm mẫu tử của Hoàng Thượng cùng Hoàng thái hậu sao?”

Hoàng Thượng nghe xong thần sắc chấn động, xác thực, Lãnh Ly từ khi làm bạn với Hoàng thái hậu, thái độ Hoàng thái hậu đối với hắn hòa hoãn rất nhiều, đây đều là công lao của Lãnh Ly.

Hắn không vui nhìn thoáng qua Phương Tần đang ủy khuất, “Nói nhiều lời, hiện tại Hoàng thái hậu đang mang bệnh cần tĩnh dưỡng, an phận một chút.”

“Vâng.” Phương Tần oán độc liếc xéo Lãnh Ly một cái.

“Yến Vương Phi, Hoàng thái hậu nói muốn gặp người.” Ma ma trong tẩm cung Hoàng thái hậu đi ra.

Lãnh Ly nhìn Hách Liên Hiên một chút, ra hiệu để hắn yên tâm, một mình cất bước đi vào tẩm cung.

Hoàng thượng có chút vội vàng gọi ma ma lại: “Ma ma, bệnh tình Hoàng thái hậu như thế nào rồi?”

Ma ma quay người cung kính hồi đáp: “Hoàng thái hậu còn đang được chẩn đoán, chỉ là lão nhân gia nói để mọi người chờ một lát.”

Hoàng Thượng đờ đẫn gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lãnh Ly đi vào tẩm cung, Hoàng thái hậu lập tức cho cung nữ, thái giám lui ra. Lãnh Ly đi tới bên cạnh, khuôn mặt vốn tái nhợt của Hoàng thái hậu lộ ra nụ cười.

“Hoàng thái hậu, người không có việc gì?” Lãnh Ly giật mình không thôi.

Hoàng thái hậu lãnh đạm cười một tiếng, ngồi dậy. Lãnh Ly vội vàng cầm gối mềm cho lót ở sau lưng.

“Ta đương nhiên không có việc gì.” Hoàng thái hậu tức giận nhìn Lãnh Ly.

Lãnh Ly cười yếu ớt, “Lão nhân gia người đừng đem chúng ta ra đùa nghịch.”

“Ta đây cũng là vì giúp ngươi.” Hoàng thái hậu lời lẽ thấm thía nói ra: “Ngươi chẳng lẽ không biết, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng không biết, Đông Doanh đã phái sứ giả chuẩn bị tiến cung vào thời điểm trung thu.”

“Cái gì?” Lãnh Ly đương nhiên không biết tin tức này, bọn họ đến nàng cũng không sợ hãi, thế nhưng nghĩ đến Y Đằng Hạ còn trong tay của mình, chẳng lẽ bọn hắn thật ra đến tìm Y Đằng Hạ?

Thế nhưng Y Đằng Hạ bí mật đến đây, không có người biết. Trừ phi mục đích của bọn hắn không phải Y Đằng Hạ. Như vậy, người Đông Doanh đều vì muốn tìm nàng, chỉ sợ nơi Duyên Quốc nơi này sắp loạn.

Hoàng Thái Hậu cũng nghĩ như vậy, cho nên nói với Lãnh Ly: “Phải nhanh một chút đem người Đông Doanh bắt lại, mặc kệ bọn hắn đối lập vẫn hay liên hợp, đối với chúng ta Đông Doanh đều không có chỗ tốt.”

Lãnh Ly trầm mặc không nói, hồi lâu mới nói: “Hoàng thái hậu người có tính toán gì?”

“Lần này sợ là muốn đẩy ngươi hướng tới đầu sóng ngọn gió, ta đã hoàn toàn chuẩn bị, ngươi một hồi ra ngoài nói ta trúng độc, nói là loại độc này do Liễu Quý Phi hạ.” Hoàng thái hậu ánh mắt lập loè.

Lãnh Ly vốn chờ đến thời điểm dạ yến trung thu đối phó với Liễu Quý Phi, bây giờ lại có người Đông Doanh đến đây, nàng xác thực không nghĩ tới việc đả kích Liễu Quý Phi.

Thế nhưng Hoàng Thái Hậu lại thêm dầu vào lửa giúp nàng.

Hoàng thái hậu tiếp tục nằm xuống, Lãnh Ly đi ra cửa tẩm cung, đối mặt Hoàng Thượng nói ra: “Phụ hoàng, Hoàng thái hậu bệnh tình quả thật có chút không tầm thường.”

Hoàng Thượng nghe Lãnh Ly kiểu nói này, hai con ngươi nheo lại, hắn nhìn về phía thái y, “Các ngươi chẩn đoán như thế nào?”

Hai tên thái y hai mặt nhìn nhau, “Kỳ thật thần cũng bởi vậy nghi ngờ.” Bọn hắn xác thực tra không ra chứng bệnh của Hoàng Thái Hậu, chỉ có thể nhe Lãnh Ly nói tiếp.

Lãnh Ly đau lòng nhức óc, nàng nói với hai tên thái y: “Các ngươi nhanh chuẩn đoán lại cho Hoàng Thái Hậu.”

Hai tên thái y không dám chậm trễ, lập tức xoay người trở lại trong tẩm cung.

Qua một thời gian uống cạn chung trà, một thái y chạy ra, thần sắc hắn bối rối, “Hoàng Thượng không tốt, Hoàng thái hậu phun một ngụm máu tươi ngất đi.”

“Cái gì?” Đám người nghe xong thần sắc phải sợ hãi.

Hoàng Thượng đẩy thái y đang cản đường, xông vào tẩm cung Hoàng Thái Hậu.

Chỉ thấy Hoàng thái hậu hơi thở mong manh, sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào nằm ở trên giường, thái y cũng bó tay toàn tập, không biết như thế nào cho phải.

Lãnh Ly lập tức nhào vào bên giường Hoàng Thái Hậu, “Hoàng Thái Hậu người làm sao vậy, lúc nãy còn rất tốt?”

Liễu Quý Phi khoé môi đắc ý nói một câu, “Nói chi cho xa, làm sao Yến Vương Phi nhìn Hoàng thái hậu một lần, Hoàng Thái Hậu lại hộc máu?”

Hách Liên Hiên đứng ở trong đám người, hắn vội vàng nói: “Ly Nhi sẽ không hãm hại Hoàng Thái Hậu, Ly Nhi đối Hoàng Thái Hậu rất hiếu thuận!”

Hoàng Thượng nhìn về phía Lãnh Ly đang quỳ gối bên giường lại nhìn xem Liễu Quý Phi, hắn trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

“Phụ hoàng, bệnh của Hoàng Thái Hậu quan trọng.” Hách Liên Hiên mặc dù không biết Lãnh Ly cùng Hoàng Thái Hậu mua thuốc gì trong hồ lô, thế nhưng hắn một chút liền có thể nhìn ra Lãnh Ly đang diễn trò.

Hoàng Thượng trừng mắt về phía thái y, “Đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng thái hậu đúng trúng độc.” Thái y quỳ trên mặt đất cúi đầu nói.

“Hoàng Thượng, cứu Hoàng thái hậu rất quan trọng, thế nhưng ta tra ra Hoàng Thái Hậu trúng độc có nguyên nhân .” Phương Tần khóe mắt quét Lãnh Ly một chút, mang theo lãnh ý.

“Đúng vậy, phụ hoàng.” Hách Liên Trần cũng vội vàng nói, hôm nay coi như không có cách gϊếŧ Lãnh Ly, cũng có thể để Hoàng Thượng hoài nghi nàng.

Lãnh Ly nghiêng đầu đối Hoàng Thượng nói ra: “Đúng, Phương Tần Nương Nương cùng Tam Vương Gia nói đúng, hôm nay nhất định phải tra ra hung thủ báo thù cho Hoàng thái hậu, hơn nữa con dâu cũng không muốn chịu oan uổng.”

Hoàng Thượng bị các nàng châm ngòi, cũng cảm thấy sự tình cần truy xét, không hảo hảo thẩm tra một phen thì thật có lỗi với Hoàng thái hậu. Hắn hỏi thái y: “Hoàng thái hậu bị trúng độc gì?”

Thái y nhìn thoáng qua hô hấp yếu đuối của Hoàng thái hậu, ôm quyền đối mặt Hoàng Thượng nói ra: “Là Huyết Độc.”

Lãnh Ly cúi đầu, kỳ thật Hoàng Thái Hậu chỉ là dùng thuốc để gia tăng nhiệt độ cơ thể, nhưng căn bản chính là đã sớm chuẩn dược hoàn, cùng nước bọt dung hợp sau cùng nhìn phi thường giống thổ huyết.

Mà Huyết Độc lại làm cho người mắc phải nhiệt huyết sôi trào, toàn thân phát nhiệt, cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết.

“Yến Vương Phi, ngươi thật sự là quá độc ác, ngươi dám hạ độc Hoàng Thái Hậu!” Liễu Quý Phi chỉ vào Lãnh Ly gầm thét, mặc dù nàng còn không biết là ai giúp mình, thế nhưng nàng nhất định phải lợi dụng cơ hội tốt này.

Nhìn Liễu Quý Phi trợn tròn hai mắt, Lãnh Ly đột nhiên cười ha hả, “Đều là Liễu Quý Phi Nương Nương cùng nhau giải quyết lục cung, thưởng phạt có độ, làm sao hôm nay nương nương không có chứng cứ liền nói xấu ta.”

“Hoàng thái hậu bên người chỉ có ngươi hầu hạ, ngoại trừ ngươi còn có thể là ai!” Liễu Quý Phi chân mày vẩy một cái, có chút đắc ý.

“Có thể hầu hạ Hoàng thái hậu đều có hiềm nghi, như vậy người phục vụ cho Hoàng thái hậu như cung nữ thái giám ma ma, còn các thái y bắt mạch cho Hoàng Thái Hậu đều có hiềm nghi.” Lãnh Ly đạm bạc mà cười cười, nhìn qua những đam người đang muốn dồn mình đến đường chết.

“Hoàng Thượng, lão nô nhưng không có hại Hoàng thái hậu.” Ma ma đứng ở một bên quỳ xuống, không ngừng run rẩy nói: “Yến Vương Phi sau khi rời khỏi phủ Thái Hậu cũng rất tốt, thẳng đến lão nô phục thị Hoàng thái hậu uống tổ yến Liễu Quý Phi đưa tới, thân thể Hoàng thái hậu mới đột nhiên không thoải mái.”