Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 117: Giải độc

Edit: Xian

Beta: Xian

Nàng ta cũng không còn giấu diếm, xé đi lớp ngụy trang, Lãnh Ly cũng cười một cách hững hờ, "Chúng ta nên xưng hô ngươi như thế nào?"

"Nhạc Vô Ngân!" Nhạc Vô Ngân đã không có ý định giấu diếm thân phận của mình, bởi vì không cần thiết, nàng đến là để cùng bọn họ làm một vụ giao dịch, cũng nên xuất ra một chút thành ý mới tốt.

"Ngươi vội vã tìm chúng ta như vậy chẳng lẽ là muốn gϊếŧ chúng ta." Lãnh Ly chậm rãi ngồi xuống ghế, con mắt không hề chớp mắt nhìn qua Nhạc Vô Ngân, đôi mắt tựa như sáng tỏ lộ ra thần thái sáng lạng.

"Không, ta muốn cùng các ngươi làm một vụ giao dịch!" Nhạc Vô Ngân lời nói mạnh mẽ nói, " ta biết các ngươi với Hách Liên Sở bất hòa, mà hắn đúng lúc trong tay ta. Ta đem hắn cùng tội chứng của hắn giao cho các ngươi, mà các ngươi giúp ta diệt trừ một người."

"Ai?" Lãnh Ly thoảng ngước mắt lên, nhìn dánh vẻ nàng ta tức giận như thế, chỉ sợ là có liên quan đến nam nhân a.

"Hồng Băng Khê!" Nhạc Vô Ngân nói từng chữ từng câu, thậm chí thân thể của nàng ta có chút có chút phát run.

Lãnh Ly lắc đầu, không nghĩ tới Nhạc Vô Ngân hận thấu xương Hồng Băng Khê đến như vậy. Ánh mắt nàng lẳng lặng, thì thầm, "Hồng Băng Khê, Băng Khê? Ngươi nói người kia chính là Băng Khê công tử nổi danh trong kinh thành?"

"Chính là hắn!" đôi mắt hận thù của Nhạc Vô Ngân nhìn chằm chằm Lãnh Ly, "Các ngươi có đáp ứng hay không?"

Trông thấy Lãnh Ly bị Nhạc Vô Ngân bức bách, Hách Liên Hiên ở một bên cũng nhìn được nữa, hắn đi đến bên người Lãnh Ly, giọng lạnh băng nói với Nhạc Vô Ngân: "Đó là ân oán của các ngươi, chúng ta không có quyền xen vào, huống chi muốn tìm được chứng cứ phạm tội của Hách Liên Sở, chúng ta cũng có rất nhiều biện pháp."

"Các ngươi đã không giúp ta, như vậy cũng đừng trách ta đối với các ngươi không khách khí!" Nhạc Vô Ngân nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên, đầu ngón tay nàng ta vừa nhấc, môt cây chủy thủ từ tay áo bay ra.

Lãnh Ly phản ứng cực nhanh, nàng đẩy Hách Liên Hiên ra, còn mình nghiêng người tránh khỏi.

Nhạc Vô Ngân chủ quan không nghĩ tới Lãnh Ly có chút công phu trong người, nàng ta ngay từ đầu chỉ cho là nàng chỉ biết nghề y xem thuốc, ngược lại là mình xem nhẹ nàng.

Nhạc Vô Ngân thấy mình không thể diệt trừ Lãnh Ly, trở tay chưởng về phía Lãnh Ly.

Lãnh Ly thấy võ công nàng ta không tốt, cũng không phải là đối thủ của nàng, lười nhác không muốn cùng nàng ta dây dưa, nàng phi thân tới sau lưng Nhạc Vô Ngân, khóa lại huyệt đạo của nàng ta, khiến nàng ta không thể động đậy.

"Ly Nhi, nàng không sao chứ." Hách Liên Hiên đi đến bên người Lãnh Ly quan tâm hỏi.

"Không có việc gì." Lãnh Ly nhìn Nhạc Vô Ngân một chút, "Khinh địch là tối kỵ!"

Cửa phía sau lại kít một tiếng bị đẩy ra, Vu Càn Phong vẫn ẩn lấp trong sơn trại tiêu sái tiến vào.

"Vương Gia, Vương phi, ta tại trong phòng của nàng ta trông thấy một mật đạo."

Lãnh Ly nghe xong hai mắt tỏa ánh sáng, "Chúng ta đi nhìn một chút."

"Hiện tại chính là thời điểm thủ vệ thay ca, trong viện không có người nào, đi thôi." Vu Càn Phong dẫn đầu, dẫn Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đến gian phòng Nhạc Vô Ngân, dựa theo phương pháp vừa rồi của Nhạc Vô Ngân mở ra mật đạo.

Hách Liên Hiên từ trên mặt bàn cầm lấy giá nến, mang theo Lãnh Ly đi vào mật đạo.

Mật đạo rất dài, bên trong cũng không có bất kỳ ánh sáng gì. Màu đen u tối tựa như một cái đầu rắn đen nhánh, nó đang lẳng lặng mở rộng miệng chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.

Đi hồi lâu, phía trước chính là một bức tường lấp kín Hách Liên Hiên quay đầu nói với Lãnh Ly: "Không có đường."

Hai hàng lông mày Lãnh Ly khóa chặt, nàng đi đến trước mặt tường tìm tòi một phen, cái gì cũng không tìm thấy. Sau đó nàng lại sờ về phía hai bên vách tường, cuối cùng phát hiện một cái hốc tối.

Nhẹ nhàng đẩy, gạch xanh bên trong lõm vào, bức tường trước mắt kia từ từ mở ra.

"Người nào!" Bọn họ còn chưa bước vào, liền bị một thanh âm cực kì khàn ngăn lại. Tiếp đó hai dải lụa trắng liền hướng bọn họ đánh tới.

Lãnh Ly cũng xòe bàn tay chưởng về phía nàng ta, rắn độc lạnh lẽo ở cổ tay phi về phía nữ tử trước mắt

"A...!" Nữ tử không nghĩ tới vốn dĩ ba cái vòng vàng thế mà biến thành rắn độc, dọa đến nàng ta liên tiếp lui về phía sau.

Lãnh Ly thu bàn tay về, nữ tử này toàn thân đều bọc mảnh vải màu trắng, sau khi mặc quần áo cảm thấy phi thường cồng kềnh. Cả khuôn mặt cũng như thế, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, mà lại giống Nhạc Vô Ngân như đúc.

"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Nhạc Vô Song tức giận nhìn bọn họ, có lẽ e ngại rắn độc trên cổ tay Lãnh Ly trên.

Lãnh Ly ngửi được trong không khí có một cỗ mùi hương hôi thối, mà mùi hương bắt nguồn từ nữ tử trước mắt.

"Nhạc Vô Ngân là gì của ngươi?" Lãnh Ly hỏi ngược lại.

“Muội muội của ta, ta là Nhạc Vô Song, Đại đương gia chân chính của sơn trại." thanh âm của Nhạc Vô Song cùng Nhạc Vô Ngân không giống nhau lắm, mà lộ ra một cỗ thoải mái.

"Vậy ngươi làm sao lại trốn ở chỗ này?" Lãnh Ly lại hỏi.

"Bởi vì trúng kỳ độc, mặt cùng thân thể đều bị hủy, không có cách nào ra ngoài gặp người." Nhạc Vô Song đau khổ nói.

Lãnh Ly nhìn chằm chằm nàng ta nhìn một lúc lâu mới lên tiếng: "Muội muội của ngươi ở bên ngoài làm những việc đó ngươi đều biết sao?"

"Nàng làm cái gì?"

Nghe được Nhạc Vô Song trả lời như vậy, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đều có thể đoán được, nàng ta đối với chuyện xảy ra bên ngoài hoàn toàn không biết gì.

"Nàng ta cùng Băng Khê cướp quân lương triều đình." Lãnh Ly nhàn nhạt trả lời.

"Cái gì!" Nhạc Vô Song giật mình không thôi nhìn qua Lãnh Ly, nàng ta căm hận vỗ một chưởng trên mặt bàn, "Thật sự là ẩu tả, chẳng lẽ bọn họ muốn đem sơn trại hủy đi, để các huynh đệ bị triều đình truy sát sao? !"

Vu Càn Phong biết nguyên nhân trong đó, "Ta nghe bọn họ thảo luận, làm thế là vì trị bệnh cho ngươi."

"Nếu thật là như thế, ta tình nguyện không muốn bọn họ cứu ta!" Nhạc Vô Song nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Ly, "Để ta ra ngoài, ta muốn gặp muội muội ta."

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên nghiêng người nhường đường cho nàng ta, thời điểm nàng ta đi qua người Lãnh Ly, Lãnh Ly cảm thấy cái mùi độc này phi thường quen thuộc.

Đi ra bên ngoài, trong đại sảnh yên tĩnh, Nhạc Vô Song cảm thấy không lành.

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên cũng đi theo ra, tại sao an tĩnh như thế?

"Đừng nhúc nhích!" Ngay tại thời điểm mọi người hồ nghi, từ ngoài cửa từ xông tới thật nhiều người, Lãnh Phong mang theo năm ngàn tinh binh đã đem toàn bộ sơn trại bao vây lại, chế phục tất cả mọi người trong sơn trại.

"Lãnh Tướng Quân, dừng tay." Lãnh Ly thấy Lãnh Phong đang muốn động thủ với Nhạc Vô Song nàng vội vàng quát ngưng lại

Lãnh Phong vội vã thu hồi bảo kiếm trong tay của mình, dừng bước.

"Yến Vương, Yến Vương Phi, các ngươi không có sao chứ." Nhìn thấy Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đều an toàn đứng trước mặt mình, nỗi lo lắng trong lòng Lãnh Phong cuối cùng cũng buông xuống.

"Chúng ta đều vô sự." Lãnh Ly dừng một chút, nói tiếp với hắn: "Người đem nữ mà mọi người vừa rồi bắt đến mang đến đây, đây là tỷ tỷ của nàng ta, nàng có lời muốn nói."

"Cái gì nữ tử?" Lãnh Phong không hiểu ra sao.

" Trong một phòng khác, có một nữ nhân bị ta điểm huyệt đạo a." đôi mi thanh tú của Lãnh Ly nhíu chặt, chẳng lẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn?

" Thời điểm chúng ta tới mỗ phòng đều kiểm tra, ngoài những sơn tặc kia, căn bản cũng không có bất kỳ nữ nhân nào." Lãnh Phong có thể chắc chắn, bọn hắn kiểm tra phi thường tỉ mỉ.

Lãnh Ly nghiêng đầu nhìn về phía Hách Liên Hiên, Hách Liên Hiên thần sắc nghiêm nghị nhìn lại Lãnh Ly, chẳng lẽ Nhạc Vô Ngân đã được người cứu đi rồi?

Thời điểm bọn họ vì chuyện này mà hồ nghi, có thị vệ từ bên ngoài đến báo, "Khởi bẩm Yến Vương, bên ngoài có một đội nhân mã hướng về phía này chạy đến."

"Bọn hắn là ai?" Hách Liên Hiên không nghĩ tới thế mà còn có người đến đây.

"Cái này không rõ, chỉ biết cầm đầu là một người mặc đen áo choàng." Thị vệ nói.

Nhạc Vô Song nghe xong dung mạo giật mình, nàng ta quay đầu nói với Lãnh Ly: "Yến Vương Phi, ta biết là ai, ngươi để ta ra ngoài nhìn một chút người kia đi."

Lãnh Ly gật gật đầu.

Nhạc Vô Song đi ra khỏi phòng, mấy người Lãnh Ly cũng theo ra ngoài.

Nguyên lai đội nhân mã kia thế mà do Băng Khê mang tới.

"Vô Song, nàng có sao không?" Băng Khê từ trên ngựa nhảy xuống đến bên người Nhạc Vô Song, hắn không biết đây là có chuyện gì, hắn mới rời khỏi mấy canh giờ đi phân phối nhân mã, nơi này thế mà đã bị quan binh bao vây.

"Ta không sao, ngược lại là Vô Ngân mất tích." Nhạc Vô Song thanh âm dần dần có chút phát run.

Băng Khê đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng ta, "Nàng sau khi trúng độc thân thể không được tốt, sao có thể ra gió chứ, trên núi không khí ẩm ướt căn bản không tốt cho bệnh tình của nàng."

Băng Khê thương yêu xoa má nàng, băng vải trên mặt Nhạc Vô Song dần dần có vết máu thấm ra.

Lãnh Ly tiến lên mấy bước, "Băng Khê công tử lâu rồi không gặp."

Đôi mắt yêu mị của Băng Khê nhìn Lãnh Ly một chút, hắn mang theo một ánh mắt xa cách, "Yến Vương Phi xác thực lâu rồi không gặp."

"Ngươi trước tiên ôm nàng ta vào phòng đi, nói không chừng ta có thể cứu nàng ta." Lãnh Ly biết Nhạc Vô Song là một người tốt, nàng mặc dù lòng dạ ác độc cũng là ác với những người tổn thương mình.

"Thật?" Băng Khê không nghĩ tới người hắn muốn diệt trừ lại có thể giúp hắn.

Băng Khê thấy Nhạc Vô Song hô hấp càng ngày càng gấp rút, hắn một tay ôm lấy Nhạc Vô Song đi thẳng đến gian phòng.

Đi đến bên giường, hắn đem Nhạc Vô Song chậm rãi buông xuống, từ trong ngực xuất ra một viên bạch đan chuẩn bị cho nàng ta ăn.

Lãnh Ly nhanh tay lẹ mắt, nàng giữ chặt tay Băng Khê, lắc đầu lãnh đạm nói: " Chất độc của cô ấy được làm từ những loại thảo mộc tốt nhất trên đời, ngươi còn dùng thiên sơn tuyết liên hòa với nhân sâm ngàn năm thành bạch đan cho nàng ta giữ vững tâm mạch, đây không phải giúp nàng ta trì hoãn đau khổ mà là để nàng ta nhanh chóng chết đi."

"Làm sao lại như vậy?" Băng Khê nhìn bạch đan mình trong tay, Nhạc Vô Song thế mà dùng làm bùa đòi mạng.

"Ngươi đi ra để cho ta coi."

Băng Khê đối với Lãnh Ly nửa tin nửa ngờ, hắn đứng lên nhường chỗ ngồi cho Lãnh Ly.

Lãnh Ly ngồi xuống bên người Nhạc Vô Song, nàng thả ra rắn trên cổ tay của mình trên cổ Nhạc Vô Song, lưỡi rắn phun độc tựa như là ngửi được con mồi mỹ vị nhất.

Phập!

Kim xà cắn vào cổ Nhạc Vô Song, gắt gao không buông ra, Nhạc Vô Song thân thể co quắp theo.

"Ngươi đến cùng đang làm cái gì!" Băng Khê giận tím mặt, hắn muốn qua để đẩy Lãnh Ly ra, lại bị Lãnh Phong còn có Hách Liên Hiên ngăn cản.

Hách Liên Hiên lạnh lùng nói với Băng Khê: "Ly Nhi làm việc nhất có lí do, nàng nói nàng có biện pháp tự nhiên là có thể cứu Nhạc Vô Song một cái mạng. Nhưng nếu ngươi dám động đậy một chút, ta không ngại gϊếŧ ngươi!"

Đôi mắt phẫn nộ của Băng Khê đối đầu với ánh mắt đen nhánh tĩnh mịch của Hách Liên Hiên, bắt đầu từ khi nào Hách Liên Hiên trở nên đáng sợ như thế.

Qua nửa ngày, Lãnh Ly đem rắn độc từ cổ Nhạc Vô Song gỡ xuống, nàng để lộ cánh tay quấn băng của Nhạc Vô Song vốn dĩ làn da đã có chút thối rữa không tiếp tục chuyển biến xấu nữa.