Vừa đến nghỉ đông Cố Như Ngọc liền thu dọn đồ chuẩn bị trở lại bên Khương Vũ Miên. Cố An Sơn luôn biểu hiện lạnh nhạt hiếm khi thông tình đạt lý, hiện tại Khương Vũ Miên đã hoài thai hơn sáu tháng, mặc dù ông muốn con trai quan tâm chuyện công ty, cũng biết nhất thời không thể nóng lòng.
Lâm Nguyệt lại có chút không phóng khoáng, sợ đứa con trai mất mà tìm lại này vừa đi thì không về nữa, nói muốn đi theo. Nàng lo lắng không có căn cứ, lại khóc lóc kể lể trước mặt Cố An Sơn. Lâm Nguyệt là thố ti hoa* mảnh mai không chủ kiến, ngẫu nhiên sẽ nháo. Cố An Sơn chủ nghĩa đại nam tử ngày thường rất chiều nàng, lần này cũng không ngoại lệ. Ông xem Lâm Nguyệt khóc thật sự đáng thương, thêm con trai nhỏ cũng nháo theo, liền nói theo ý nàng mà làm. (*một loại thực vật không thể sống riêng lẻ mà phải ký sinh trên cây khác, ý nói người phụ nữ sống dựa dẫm vào người đàn ông)
Lâm Nguyệt mang con trai đi theo, lấy lý do chăm sóc con dâu tương lai đang mang thai.
Cố Như Ngọc cảm thấy hết nói nổi, không rõ Cố An Sơn người thông minh như vậy sao mắt mù coi trọng nữ nhân chỉ biết khóc sướt mướt này, càng không cần phải nói vì nàng náo loạn với người nhà nhiều năm như thế, thực sự là kỳ tích.
Có lẽ đánh giá mẹ ruột như vậy rất bất hiếu, nhưng nói thật, tới bây giờ hắn đối gia đình này không có tình cảm gì, đối với thân nhân đột nhiên nhiều ra cũng không cảm thấy thân thiết.
So với Lâm Nguyệt quan tâm tự cho là đúng, hắn ngược lại càng thích ứng Cố An Sơn tiếp cận lợi dụng lẫn nhau, ở chung có quan hệ trả giá và hồi báo.
Đối với Lâm Nguyệt, có khi Cố Như Ngọc thật sự không kiên nhẫn, đặc biệt là lúc liên quan tới Khương Vũ Miên. Nhưng hiện tại cánh còn chưa cứng cáp, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, tránh được nên tránh.
Hắn không biết mẹ nhà người khác như thế nào, nhưng đối lập mẹ nuôi Khương nữ sĩ, hai người chênh lệch không phải nhỏ.
Bởi vậy lúc Lâm Nguyệt tỏ vẻ cũng phải tới chỗ Khương Vũ Miên, thừa dịp bà còn vội vàng chọn quần áo, hắn nóng lòng về nhà đã sớm xuất phát.
Thế là Lâm Nguyệt chỉ có thể hùng hùng hổ hổ đuổi theo.
Cái này làm hắn càng thêm lo lắng, hoang đường nghĩ đến mẹ chồng đại chiến nàng dâu trong phim truyền hình. Bà thích gây rối vô cớ như vậy, mà ca ca lại ôn nhu thiện lương. Hắn nhất định phải sớm làm ra thành tích, thoát khỏi Cố An Sơn khống chế, ngàn vạn không thể để bà có cơ hội khi dễ ca ca.
Bởi vậy cũng bất chấp nghỉ ngơi, vừa đáp xuống sân bay liền chủ động báo với Cố An Sơn, đi theo học tập xử lý một ít việc vụ. Đối với hắn hiếu học, Cố An Sơn thấy vậy vui mừng, đương nhiên không hề dị nghị.
Đã lâu Khương Vũ Miên không gặp hắn, mặc dù có phương tiện liên lạc cũng vô pháp làm y thấy đủ.
Có lẽ là vì mang thai, so với dĩ vãng săn sóc thành thục, Khương Vũ Miên có chút dính người. Cố Như Ngọc vào bếp nấu thức ăn y cũng muốn nhắm mắt theo đuôi.
Cố Như Ngọc sợ y ngã, nghiêm khắc cấm y đi chân trần. Người từ nhỏ bị mình quản đột nhiên thay đổi, Khương Vũ Miên cũng không giận, cười tủm tỉm làm nũng trong ngực hắn.
Không hưởng thụ thế giới hai người được mấy ngày, Lâm Nguyệt mang theo Cố Dĩ Ninh tới rồi. Cố Như Ngọc không muốn phản ứng nàng, Khương Vũ Miên đương nhiên cũng không muốn. Nhưng lý trí còn ở, suy xét đến cuối cùng Cố Như Ngọc là trở về gia đình đó, sợ quan hệ hắn và mẹ ruột quá kém thì không tốt.
Chịu đựng không vui cùng Lâm Nguyệt lá mặt lá trái một phen, bà được dỗ thật sự vui vẻ. Nói thật lấy thủ đoạn của Khương Vũ Miên, chỉ cần y nguyện ý, rất ít có người sẽ không thích y. Lâm Nguyệt loại bị người nuôi xinh đẹp ngu xuẩn đương nhiên không cần nói, không qua mấy ngày đã cảm thấy con dâu tốt hơn con trai.
Buổi tối Cố Dĩ Ninh nháo muốn ngủ cùng Khương Vũ Miên. Nó là tiểu bá vương bị người trong nhà sủng hư, luôn không đạt mục đích thề không cam lòng.
Cố Như Ngọc đen mặt đứng ở một bên, cảm thấy muốn xong rồi, ca ca hơn phân nửa sẽ mềm lòng.
Nhưng mà là hắn đa tâm, đại khái là tình nhân trong mắt ra Tây Thi, mỹ hoá (tốt đẹp vè mọi mặt) tất cả của người yêu. Thật ra Khương Vũ Miên cũng không phải người mềm lòng, y thường biểu hiện hiền lành bất quá là xã giao.
Sở dĩ Cố Như Ngọc cảm thấy y mềm lòng, đó là vì y đối đãi hắn xác thật xưa nay mềm lòng, nhưng con người đều có tiểu chuẩn kép, Khương Vũ Miên cũng không ngoại lệ.
Với Cố Dĩ Ninh y có chút thích, trẻ con lớn lên đáng yêu vốn làm người thích, thứ hai cũng là quan trọng nhất Cố Dĩ Ninh là em ruột Cố Như Ngọc. So với Cố An Sơn lạnh nhạt, Lâm Nguyệt hành động theo cảm xúc, đứa bé Cố Dĩ Ninh đối ca ca Cố Như Ngọc có chút thật tình, tương lai còn có thể trở thành trợ lực.
Xét đến cùng bất quá là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.
Khương Vũ Miên tự nhận tâm tư âm trầm, trừ Cố Như Ngọc và cha mẹ, y cũng làm không đến vô dục vô cầu, đại công vô tư.
Thật ra trừ một hai lần gặp mặt, giao lưu với Cố Dĩ Ninh đều là ở trong điện thoại hoặc video, khi đó thần sắc Cố Như Ngọc nhàn nhạt, Khương Vũ Miên nhất thời không bắt bẻ, cũng không quá để ý. Hiện tại người đứng bên cạnh, áp khí quanh thân rất thấp, không không hiện trên mặt.
Khương Vũ Miên sao sẽ không rõ, thế là Cố Như Ngọc cho rằng ca ca rất thích trẻ con, ôn nhu lại cường ngạnh dỗ đứa nhỏ, Cố Dĩ Ninh vẻ mặt ngốc bị Lâm Nguyệt dắt đi rồi.
Hắn đại khái cho rằng không ai có thể cự tuyệt đứa nhỏ đáng yêu, huống chi Khương Vũ Miên là người ôn nhu như vậy.
Cố Như Ngọc đồng dạng có chút ngốc còn có vừa rồi mây đen cuồn cuộn ngu si đứng đó.
Khương Vũ Miên cảm thấy hắn đáng yêu, đáng yêu hơn bất luận đứa nhóc thịt múp nào, trong bất tri bất giác Cố Như Ngọc đã cao hơn y. Khương Vũ Miên nhón mũi chân hôn hôn cằm hắn, cong mắt cười.
Ngôi sao đều hiện ở trong mắt y.
Cố Như Ngọc đột nhiên bị câu, chỉ muốn gắt gao hôn trả, nhưng Khương Vũ Miên bụng to còn nhón chân, băn khoăn làm hắn cau mày, buồn rầu làm người từ trước đến nay ổn trọng cẩn thận một chút.
Mà Khương Vũ Miên như cũ ngậm ý cười gật đầu, hỏi hắn: “Cao hứng một chút sao?”
Cố Như Ngọc ngẩn ra.
“Em muốn hỏi anh sao nhìn ra phải không? Trên đời này không có ai hiểu biết em hơn anh, huống chi em biểu hiện rõ ràng như vậy.”
Ngữ khí mang theo kiêu ngạo.
Cố Như Ngọc trong lòng nổ tung pháo hoa, dù được dỗ tâm hoa nộ phóng, nhưng vẫn hỏi y theo nội tâm:
“Nhưng ca không phải rất thích trẻ con sao?”
Có điểm ủy khuất.
Khương Vũ Miên cảm thấy hắn đột nhiên trẻ con cũng rất đáng yêu, câu lấy cổ hắn, nói: “Anh không chỉ thích trẻ con, anh còn thích hoa cỏ xinh đẹp ven đường, anh chỉ yêu em một người nha. Đương nhiên là em quan trọng nhất.”
“Vậy nếu… Em không phải không yêu nó… Em là nói, nếu con của chúng ta sinh ra, ca ca cũng sẽ vẫn luôn yêu em nhất sao?”
Cố Như Ngọc thật cẩn thận kéo eo y nhẹ giọng hỏi, nói ra nội tâm sợ hãi.
Hân tự nhận sinh ra máu lạnh, bình sinh chỉ thích Khương Vũ Miên hơn bản thân. Mặc dù là con của bọn họ sắp ra đời, hắn có thể phân cho nó một chút tình yêu như cha mẹ nuôi, đó đều là vì Khương Vũ Miên. Hắn ích kỷ hy vọng tình yêu của Khương Vũ Miên chỉ cho hắn một người, ít nhất hắn là quan trọng nhất trong lòng y.
Khương Vũ Miên lắc lắc đầu, cho hắn đáp án: “Sẽ không, anh vĩnh viễn yêu em nhất. Cũng yêu nó vì yêu em. Anh cũng tin tưởng tương lai nó sẽ gặp được người yêu nó nhất, như cha mẹ anh, bọn họ tuy rằng yêu anh, nhưng càng yêu nhau, sau đó anh gặp em.”
“Em cũng vậy, yêu ca ca nhất.”
Ngũ quan sắc bén trở nên nhu hòa, mặt mày không có ý cười giả dối.
——————
Suy xét cha mẹ còn ở nhà, tuy tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng hai người không hồ nháo trong phòng khách. Cố Như Ngọc luyến tiếc Khương Vũ Miên hành động không tiện ở chỗ không thoải mái làm.
Trời còn lâu mới tối, sau khi ba mẹ Khương ăn xong đi tản bộ, Cố Như Ngọc ôm Khương Vũ Miên đã sớm bắt đầu kéo áo thun hắn vào phòng, khép cửa, nhẹ đặt người không an phận lên giường lớn mềm mại.
Khương Vũ Miên duỗi tay sờ cơ bụng hắn, híp mắt, khuôn mặt đỏ bừng như say rượu.
“Lão công, phía dưới ướt.”
Y ướt hay không hắn không biết, nhưng bản thân sớm bị Khương Vũ Miên câu đến tà hỏa bốc lên.
Khương Vũ Miên không biết cái gì gọi là sợ, nhìn người nọ không dao động, y không thuận theo không buông tha liếʍ hầu kết hắn. Động tác nhẹ lại chậm như mèo con, còn lười biếng tạm dừng, lưỡi nửa vươn, đôi mắt thường dừng trên người hắn.
Cố Như Ngọc nhịn không nổi, xốc lên váy ngủ y, liếʍ tiểu huyệt nước sốt đầm đìa lại phun vài luồng dâʍ ŧᏂủy̠ trong miệng hắn.
Nuốt xuống mật dịch, Cố Như Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt phá lệ dọa người, giọng khàn khàn che giấu không được:
“Lão bà ngoan ngoãn ngồi trên người anh, được không?”
Khương Vũ Miên ánh mắt mê mang gật gật đầu, dưới hắn giúp dỡ nữ huyệt nhắm ngay dươиɠ ѵậŧ ngồi xuống.
Hai bộ phận tương liên, làm hai người đã lâu không làʍ t̠ìиɦ cùng thỏa mãn.
Cố Như Ngọc một tay từ sau lưng ôm sống lưng giúp y ngồi ổn, một tay khác xoa nắn vυ' to tuyết trắng, chỉ nhẹ nhàng xoa đầṳ ѵú bắt đầu ra sữa.
Khương Vũ Miên thật cẩn thận đỡ bụng, một trên một dưới đong đưa. Vυ' trướng khó chịu, lại ghét bỏ chảy sữa nhão nhão dính dính treo ở nhũ thịt không thoải mái, rầm rì phát ra yêu kiều rêи ɾỉ bất mãn. Cố Như Ngọc như nhìn thấu bất mãn trong lòng y, gấp không chờ nổi ngậm lấy đầṳ ѵú, mυ'ŧ sữa.
“Sữa lão bà uống ngon thật.”
“Ân…… A……”
Ấm áp huyệt khang bao vây nửa hành thân to. Cố Như Ngọc cố kỵ em bé trong bụng chỉ dám nhợt nhạt cắm, động tác hoàn toàn không thô lỗ vội vàng. Khương Vũ Miên ăn quen thịt cá mưa rền gió dữ, chướng mắt cháo trắng rau xào nhẹ nhàng này, bất mãn thúc giục:
“Anh nhanh lên, ngô…… cắm vào đi.”
Đi vào qυყ đầυ, hơn phân nửa thịt cán đáng thương ở bên ngoài, hắn cũng thật sự gian nan nhưng không dám làm càn, khinh thanh tế ngữ dỗ kiều khí ca ca:
“Ngoan, nhịn một chút, chờ sinh xong bảo bảo lại uy no em.”
“Ngô, sau này không muốn bảo bảo.”
Đối phương động tác ôn nhu xoa bụng y, cười khẽ: “Vậy sau này đều đeo bao.”
Hãm sâu tìиɧ ɖu͙© Khương Vũ Miên càng không cao hứng, ân ân a a thở hổn hển, oán giận:
“A a…… Không cần…… Ha không đeo bao…… Muốn lão công đều bắn vào tử ©υиɠ……”
Hắn sủng nịch nói: “Được, đều nghe lão bà.”
Bất quá mặc dù nhẹ nhàng, cuối cùng khoái ý chồng chất, dần dần vẫn được thú. Khương Vũ Miên cao trào vài lần, phóng thích vài lần ý thức hôn mê, mơ mơ màng màng ngủ.
Cố Như Ngọc chưa bắn chỉ có thể cọ chân y bóng loáng giải quyết.
Xong việc lau sạch sẽ cho y, hôn hôn môi Khương Vũ Miên trong lúc ngủ mơ hơi dẩu, trong mắt đầy nhu tình mật ý.
-----Hoàn----