Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 47

Mùi thuốc tràn ngập khu nhà khoa Vật liệu bỗng biến thành hương thơm tươi mát!

Cho dù ngồi trong phòng thí nghiệm đọc tài liệu khô như ngói, từ khóe môi đến chân mày đều thường trực nét cười. Lăng Lăng cắn bút, những chữ tiếng Anh mơ hồ trước mắt, cô lại nhớ đến một màn lúc sáng sớm nay.

Cô nhẹ nhàng sải bước thẳng tiến khoa Vật liệu, vừa đến cửa chính, liền thấy Dương Lam Hàng từ phía trước đi tới. Vì chung quanh có nhiều sinh viên ra ra vào vào, cô chỉ có thể làm bộ hờ hững chào anh: “Chào buổi sáng, thầy Dương!”

Anh mỉm cười khẽ nghiêng người rồi đi qua. Xa cách hệt như chào hỏi với các sinh viên nữ khác.

Cô hơi thất vọng thu hồi nụ cười ngọt ngào nơi khóe miệng, đi ngang qua anh, cảm xúc lẫn lộn trong thoáng chốc.

Khi hai vai sượt qua nhau, anh nhẹ giọng hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”

Cô len lén liếc nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: “Hơi khó ngủ…”

“Anh cũng vậy…”

Chỉ một câu đơn giản, ngay cả ngữ điệu cũng nhẹ nhàng thản nhiên, thế nhưng cô lại mất hồn. Đứng trên hành lang mà quên mất mình đang ở đâu.

“Lăng Lăng!” Có người từ sau lưng đập nhẹ cô một cái. “Đang nghĩ gì vậy? Cười ngọt lịm thế kia?”

Lăng Lăng giật mình, quay đầu vừa thấy Tiếu Tiếu, lập tức thu hồi nụ cười trên môi, nói: “Không có, đang xem tài liệu thôi.”

Xì-căng-đan giữa nữ tiến sĩ và thầy hướng dẫn bị người ta truyền nhau rêu rao trên mạng, dẫn đến vô số tranh luận. Nếu chuyện bại lộ, sự nghiệp cô sụp đổ cũng chả sao, nhưng Dương Lam Hàng vẫn muốn sống yên ổn trong giới học thuật, tuyệt đối không thể trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

Ngẫm lại mối tình này cũng thật không dễ dàng, vừa hết “yêu qua mạng”, giờ lại bắt đầu “tình yêu ngầm”. Không biết đến khi nào cô mới có thể quang minh chính đại ở bên anh, để cho mọi người đều biết, Dương Lam Hàng là bạn trai cô?

“Tìm tớ có chuyện gì à?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Có buổi báo cáo học thuật ở hội trường, cậu có đi nghe không?”

“Đi chứ!” Tiếu Tiếu không nói thì cô cũng suýt quên luôn.

Cất gọn giấy tờ, Lăng Lăng cùng Tiếu Tiếu đi đến hội trường, tầm mắt vừa tiếp xúc với bóng dáng quen thuộc, lập tức tinh thần ngơ ngẩn, không tự chủ mà đi đến bên anh. Ai ngờ mới đi được nửa đường, Tiếu Tiếu gọi to: “Lăng Lăng, chỗ này nè!”

Cô tiếc nuối nhìn thoáng qua Dương Lam Hàng một cái, anh đang quay lại nhìn cô, ánh mắt giao nhau, không ai nói một lời. Cô ngồi xuống cạnh Tiếu Tiếu, tình yêu không diễn tả thành lời dệt thành tấm lưới, bao bọc trái tim cô.

“Bạch Lăng Lăng.” Dương Lam Hàng gọi cô. “Em lại đây, tôi có chút chuyện muốn nói với em.”

Cô không dám chậm trễ một phút, hơi thận trọng ngồi xuống bên cạnh anh: “Thầy Dương, thầy tìm em có chuyện gì ạ?”

“Đơn xin cấp bảo hộ độc quyền tôi bảo em viết đã xong chưa?”

“Còn một ít nữa, cuối tuần nhất định em sẽ gửi thầy!”

“Ừ!”

Anh kề sát cô, nhỏ giọng nói: “Nếu em bận quá, anh giúp em viết nhé.”

Mặt cô đỏ lên, đầu nhanh chóng cúi gằm xuống ghế. “Không cần đâu, cảm ơn anh!”

Chuyên gia báo cáo cả tiếng đồng hồ, một chữ tiếng Anh cô cũng không nghe vô. Ngòi bút vẫn chưa dừng, trên sổ tay vẽ đầy những hình thù trừu tượng mà ngay cả họa sĩ trường phái ấn tượng có xem cũng không hiểu…

Không có tâm trạng nghe báo cáo đâu chỉ mình Lăng Lăng. Suốt một giờ, Dương Lam Hàng vẫn luôn nghiên cứu mấy hình vẽ dưới ngòi bút của cô, đoán xem cô ruốt cuộc đang vẽ cái gì, nghĩ cái gì. Cho dù chỉ số thông minh của anh có cao đến đâu cũng không hiểu được, đó là tình yêu của con gái, mỗi một nét bút đều là sự lắng đọng của giấc mơ.



******

Cửa chớp kiểu mành treo màu trắng đóng kín, ngoại trừ một vài tia sáng mỏng manh có thể lách vào, còn toàn bộ ánh sáng mặt trời đều bị ngăn trở bên ngoài. Trong văn phòng tối mờ thiếu ánh sáng, Dương Lam Hàng ngồi trước máy tính, ngũ quan mờ nhạt tựa như bức tranh thủy mặc giàu ý thơ, ẩn chứa cảm hứng nghệ thuật ý vị sâu xa.

Hai tiếng đồng hồ, screen-saver trên màn hình máy tính đã lặp đi lặp lại n lần, cây bút máy bằng kim loại nằm giữa các ngón tay của anh đã xoay tròn n vòng…

Anh không đếm nổi mình đã xem đồng hồ hết bao nhiêu lần.

Bồn chồn, từ ngữ này chưa bao giờ cùng xuất hiện bên cạnh ba chữ Dương Lam Hàng, giờ đây lại là từ ngữ có thể miêu tả tâm trạng anh chính xác nhất.

Đúng vậy, anh bồn chồn, thực sự bồn chồn.

Anh đã tính toán thời gian thật kỹ, trước năm giờ chiều, anh có thể viết xong mấy thứ cần thiết trong khoa, có thể làm tốt dự toán chi tiêu của quỹ khoa học tự nhiên, sau đó, tập trung sửa chữa báo cáo đề tài cho Lăng Lăng… Trên thực tế, kế hoạch xuất hiện sai lầm nghiêm trọng. Suốt cả ngày trong lòng anh cứ xao xuyến không yên. Hễ nghĩ đến cô đã chấp nhận anh, giữa họ không còn là quan hệ thầy trò đơn giản, tư duy cùng cảm xúc của anh cứ như lơ lửng trên không trung, không thể yên tĩnh trong chốc lát.

Hóa ra đây là cảm giác yêu đương, mỗi một nấc di chuyển của kim giây, đều là chờ mong nhung nhớ.

Anh đυ.ng vào con chuột một cái, screensaver biến mất, thay vào đó là mẫu hồ sơ cá nhân đã điền được một nửa. Trường chuẩn bị xét duyệt phong giáo sư, điều kiện của anh hoàn toàn thỏa mãn, trong khoa bảo anh viết sơ yếu lý lịch cá nhân và thành quả nghiên cứu thật kỹ, chuẩn bị tốt tư liệu để nộp lên trên.

Những năm gần đây công tác lựa chọn và xét phong hàm giáo sư đều do hiệu trưởng Châu phụ trách, do vậy kết quả có thế nào cũng không hề hồi hộp chờ mong.

Thực ra, giáo sư, hướng dẫn tiến sĩ, hay viện sĩ, những từ ngữ này đối với anh mà nói không hề có ý nghĩa đặc biệt gì cả. Điều anh muốn, có chăng là thành quả nghiên cứu khoa học của mình được người khác công nhận, thực sự ứng dụng vào sản xuất công nghiệp. Tuy vậy, không may là cái Trung Quốc công nhận không phải là tài năng hay thành quả, mà là những danh hiệu vô nghĩa này!

Đúng năm giờ, tiếng gõ cửa vang lên. Ba tiếng, thật chậm, thật nhẹ.

Bút máy đang xoay tròn rơi trên mặt bàn…

Bởi vì anh nghe ra được, đây là cách gõ cửa của Lăng Lăng. Cô mỗi lần gõ cửa đều giống như sợ quấy rầy bên trong văn phòng anh, hết sức nhẹ, hết sức chậm, mà không biết rằng bản thân tiếng gõ cửa của cô mới là một loại “quấy rầy”.

“Mời vào.”

Anh ngồi thẳng lại, hít thở sâu.

Cửa nhẹ nhàng đẩy ra một nửa, một đôi mắt sáng đầy thăm dò nương theo cánh cửa dần mở ra xuất hiện. Anh muốn cười, lại nhịn xuống. Cô lần nào cũng vậy, trước khi vào cửa phải quan sát khắp một lượt trong phòng, vào cửa rồi thì chẳng chịu ngẩng đầu lên nữa, chỉ nhìn chằm chặp xuống sàn nhà của anh.

Rất nhiều lần, anh đã muốn hỏi cô: “Sàn nhà tôi bẩn lắm sao?”

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cô sẽ bị dọa đến ngây ngốc, anh lại không đành lòng, nên không có hỏi.

“Thầy Dương.” Lăng Lăng đóng cửa phòng, duyên dáng đứng bên cửa. Hai gò má trắng trẻo ửng hồng, đáy mắt trong veo yên tĩnh sóng sánh nét nửa vui nửa sợ.

Anh thích nhất ánh mắt cô, bởi vì cô có thói quen che giấu cảm xúc thực, thế nhưng ánh mắt lại luôn bán đứng thế giới nội tâm của cô.

Khi cô vui vẻ, ánh mắt rực rỡ chói lọi.

Khi cô buồn rầu, sóng mắt tối tăm ảm đạm.

Khi cô tức giận, trong mắt hừng hực lửa cháy.

Khi cô e lệ, sóng mắt dịu dàng nhấn chìm người khác.

Là ai nói, đàn ông vĩnh viễn không bao giờ hiểu được lòng dạ phụ nữ, đó là do đàn ông không chịu bỏ tâm tư đi nghiên cứu mà thôi. Nếu thật sự muốn nghiên cứu, đọc hiểu tâm sự của phụ nữ tuyệt đối dễ hơn rất nhiều so với phóng tàu Thần Châu 7 lên không gian!

“Em lại đây ngồi đi.” Dương Lam Hàng cố sức làm cho giọng điệu của mình nghe giống một người bạn trai, chứ không phải là thầy giáo.

Nhưng Lăng Lăng vẫn không dám vượt quá phép tắc dù chỉ một ly, đi đến bên anh, đem báo cáo đề tài đặt lên bàn, đoan trang ngồi cạnh anh.

Mùi hương con gái lượn lờ trước mũi anh, gợi lên cảnh tượng say mê quấn quýt ngày hôm qua. Môi lưỡi của cô còn ngọt ngào hơn anh tưởng, thân thể mềm mại hơn anh nghĩ, mà phản ứng của cô còn nồng nhiệt hơn anh dự đoán… Một luồng máu nóng dâng trào, anh đằng hắng cổ họng khô khốc, bình tĩnh một lát, cầm lấy báo cáo, tập trung tinh thần nhìn chữ nghĩa trên đó.

Hơn mười phút trôi qua, anh mới xem xong phần đề mục. Hiệu suất này, không phải cao bình thường. Dương Lam Hàng chớp chớp mắt, ổn định một chút cảm giác bồn chồn trong lòng, tiếp tục xem phần văn bản chính. Chữ nghĩa tề tề chỉnh chỉnh xem qua rồi quên luôn. Sau khi đấu tranh vài mất vài phút, anh rốt cuộc từ bỏ, đem báo cáo đặt lên bàn. Dù sao hiện tại cũng là giờ tan tầm, không có quy định giáo viên hướng dẫn hết giờ làm vẫn phải gương mẫu, càng không có quy định thầy giáo sau giờ làm việc không được nói chuyện yêu đương.

Anh ngước lên, nhìn khuôn mặt trắng trong trước mắt, xinh đẹp thuần khiết. Vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên như vậy ở Mỹ cực kỳ hiếm thấy, bởi vì phụ nữ Mỹ dẫu có tự tin hơn cũng không dám bày ra gương mặt mộc trước người khác. Hoặc có lẽ là do làm nghiên cứu quá nhiều, đối với chân tướng dường như có một sự chấp nhất đã thành bệnh nghề nghiệp, anh chán ghét sự giả tạo và che giấu. Bởi vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Lăng, anh đã rất coi trọng phần cảm giác chân thật này ở cô!

Cảm nhận được cái nhìn chăm chú nỏng bỏng của anh, mặt Lăng Lăng càng đỏ, mắt nhìn chằm chặp xuống đất…

Anh nhẹ giọng hỏi: “Sàn nhà anh bẩn lắm hả?”

Cô ngây người trong giây lát, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt vô cùng đáng yêu. “Thầy Dương, thầy như thế này có tính là quấy-rối nữ sinh viên không đó?”

Anh phì cười, đang định nói chuyện thì di động Lăng Lăng reo vang. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên trên màn hình, thân thể liền cứng đờ.

Dương Lam Hàng lập tức đoán được là ai, liếc sơ qua di động của cô, đúng như anh đoán, trên màn hình hiển thị ba chữ: Trịnh Minh Hạo.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Minh Hạo ở nhà ăn cơm Tây, anh đã sớm nhận ra anh chàng đẹp trai lạnh lùng này có quan hệ mờ ám với Lăng Lăng. Anh không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết, ánh mắt Lăng Lăng nhìn Trịnh Minh Hạo là vui vẻ cởi mở.

Cô không phải không thích cậu ta.

Tiếng chuông di động hơi chói tai. Nhưng Lăng Lăng cứ ngơ ngác cầm điện thoại, chậm chạp không chịu bắt máy.

“Sao em không nhận điện?” Dương Lam Hàng tận lực làm cho giọng mình nghe có vẻ bình thản.

Cô chột dạ nhìn anh, ngần ngừ một chút, rồi bắt điện thoại. Trong điện thoại rất ồn, rất nhiều người đang nói chuyện, ầm ĩ nhốn nháo, mang theo ít nhiều hơi men. Chỉ không có tiếng Trịnh Minh Hạo.

“Alô?”

Không có trả lời.

Lăng Lăng đang định cúp điện thoại, giọng nói kinh ngạc của Trịnh Minh Hạo vang lên: “Hả? Bắt điện thoại nhanh vậy? Hôm nay lương tâm em thức tỉnh à?”

“Anh tìm em có việc gì không?” Cô hỏi. Một tay cầm điện thoại, tay kia đặt cạnh microphone, cố ý che giấu đôi chút âm thanh.

Nhưng Dương Lam Hàng vẫn nghe rõ mồn một Trịnh Minh Hạo hỏi: “Buổi tối em rảnh không?”

“Buổi tối! Tối nay hả?”

“Nói thừa! Không phải tối nay chẳng lẽ tối qua?” Anh nói: “Anh về thành phố A. Cái dự án lần trước anh nói với em không đủ nhân lực, bên kia lại hối gấp, bọn Lý Vi bảo anh mang dự án về đây, tìm các anh em giúp anh làm. Anh nhớ rõ em nói muốn giúp anh, giờ đã đến lúc em thực hiện lời hứa rồi đó.”

“Ừ! Em biết rồi.” Cô hỏi: “Anh ở đâu?”

“Cùng bọn Lý Vi ăn cơm ở Xuyên Vị Lâu. Mấy đứa nó nhớ em, muốn gặp em một chút.”

Trong điện thoại truyền đến một tràng cười cùng tiếng của Lý Vi: “Bạch Lăng Lăng, anh con bà nó nhớ em muốn chết à!”

Dương Lam Hàng đứng lên, đi đến trước cửa sổ, vươn tay kéo dây kéo cửa chớp một chút. Những phiến lá xoay tròn, ánh nắng cùng gió nhẹ lùa vào, mang theo chút se lạnh. Lại là cuối mùa thu, lá cây rơi rụng làm anh nhớ đến một cuối thu nhiều năm trước. Ava của “Bạch Lăng Lăng” đột nhiên tắt ngúm, cuộc đời anh cũng đột ngột tắt theo.

Thất tình là một loại đau lòng, một nỗi đau triền miên.

Anh chịu đựng gần một năm, sau đó, vẫn là không chịu nổi nữa, nhờ bạn bè trong nước tìm thông tin về sinh viên đại học T ở thành phố A, quả nhiên có một sinh viên nữ tên Bạch Lăng Lăng. Người bạn nhanh chóng đem tư liệu về cô gửi cho Dương Lam Hàng, trong đó gồm cả ảnh chụp của cô.

Nụ cười của cô rất đẹp, thuần khiết hơn hoa tuyết, nhưng cũng mong manh hơn cả hoa tuyết…