Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 106: Tây Môn Khải Viếng Thăm! Thân Phận Của Quản Gia Từ Hải

Bên ngoài lúc này, quản gia đang tiếp đón một nhóm khách hơn năm người, trong đó một vị khách ăn mặc vô cùng sang trọng, đạo mạo khá là tuấn tú mặc dù đã ngoài tứ tuần, hắn tên là Tây Môn Khải, là đại trưởng lão của Tây Môn thế gia, cũng là ông ngoại của Tây Môn Khánh, hắn đích thân điều tra vụ việc gϊếŧ cháu mình, trong khi hắn ngồi hiên ngang trên ghế trong khi bốn người còn lại thì đứng, bốn tên này lần lượt là thủ hạ thân tín của hắn, đều là thân quyến cậu chú của Tây Môn Khánh, đồng dạng tới điều tra. Từ quản gia ( quản gia của Tôn Sách thuê, tên là Từ Hải ) thì cung kính dâng trà mời hắn:" Đại nhân mời dùng trà, các chủ đang trong giai đoạn quan trọng nhưng khi nghe hạ nhân nói ngài đến, thì liền đình chỉ bế quan rất nhanh sẽ tới a!"

Tây Môn Khải liền cầm chén trà bưng lên nhấp nháp nhân nhi gật đầu, sau khoảng nửa tiếng nữa, Tôn Sách (Lâm Thần vẫn hoá trang thành) đi tới chạy lại cung kính với Tây Môn Khải:" Không biết rồng tới nhà tôm, không thể nghênh đón từ xa mong đại nhân thứ lỗi!"

Tây Môn Khải nhàn nhạt nói:" Không cần cách sáo, Tôn Các chủ đứng dậy đi, hôm nay lão phu tới đây cốt ý tìm hiểu cái chết của ái tôn của bổn tôn, nghe nói trước khi chết tôn nhi đã từng tới Đỗ Thạch Trường của ngươi a"

Tôn Sách liền chấp tay liền nói:" Quả thật có chuyện đó,nhưng khi lệnh tôn của địa nhân rời khỏi thì tại hạ vẫn còn cùng tại thạch phường nếu đại nhân điều tra một phen ắt sẽ biết a!"

Tây Môn Khải gật đầu, quả thật trước khi đến đây hắn cũng cho người điều tra một phen, Tôn Sách luôn ở thạch phường không rời khỏi, Lâm Thần trong đầu thầm nghỉ :" Việc Tôn Sách theo dõi ta, nhứt định tên qản gia biết, nhưng hắn lại không báo, có thể thấy tên này quả là tay sai đắc lực của Tôn Sách, gϊếŧ hắn quả thật hơi tiếc nhưng nếu để hắn sống thì cũng không phải chuyện tốt lành gì! "

Tây Môn Khải lại vuốt chòm râu mình nói tiếp:" Thế ta nghe nói, Tôn các chủ mua được một viên Nguyên Linh Thạch, không biết liệu có còn không ?"

Lâm Thần trong lòng thầm khẽ mỉm cười:" Xem ra tên này mục đích là muốn Nguyên Linh Thạch, vốn không có cớ tiếp cận ngươi, giờ thì tốt rồi,thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục vô lối ngươi lại muốn vào, được..." nói đoạn hắn liền xuất ra một khối thạch lục giác to bằng nắm tay, màu vàng nhạt, đưa cho Tây Môn Khải mà nói:" Quả thật là có, nó đây a! Xin biếu đại nhân..."

Tây Môn Khải nhìn thấy Nguyên Linh Thạch hai mắt liền sáng trưng, đây là quả là Nguyên Linh Thạch, có nó hắn sẽ rất nhanh tiến giai thành Thánh Vũ Cảnh, hiện tại tu vi của Tây Môn Khải đang ở Tôn Vũ Cảnh lục trọng đỉnh phong. Mặc dù Nguyên Linh Thạch chỉ có một khối, nhưng bên trong nó uẩn chứa một tia nguyên khí, tuy mỏng nhưng so với linh khí từ linh thạch thì còn mạnh hơn gấp mười lần ( Tại thượng giới, 10 viên cực phẩm linh thạch = 1 viên Nguyên Linh Thạch). Nguyên khí tuy so với linh khí nồng đậm gấp mười lần nhưng không phải ai cũng có thể hấp thu, chỉ có Thánh Vũ Cảnh cửu trọng đỉnh phong trở lên mới có thể tuỳ tiện hấp thu. Còn dưới mà hấp thu nhẹ thì đứt đoạn kinh mạch thành phế nhân, nặng thì bạo thể mà chết, tuy vậy Nguyên Linh Thạch hạ phẩm thì có thể từ từ hấp thu trong một thời gian dài, như khối Nguyên Linh Thạch trong tay hắn, Thánh Vũ Cảnh có thể từ từ hấp thu trong vòng ba tháng, còn Tôn Vũ Cảnh từ thất trọng trở lên thì từ một năm tới hai,ba năm tuỳ thuộc vào đẳng cấp công pháp hắn sử dụng. Dưới thất trọng đảm bảo mười phần mà đoạn kinh mạch mà chết bởi tính cuồng bạo của nó.

Tây Môn Khải nhận Nguyên Linh Thạch của Tôn Sách khẽ ho khan lén thu vào tay, rồi bảo :" Hôm nay tới đây thôi, tiếp đến nếu nghe ngóng được tin gì thì nhớ báo cho ta biết, hiểu không ?"

Tôn Sách cúi đầu gật nói:" Tiểu nhân đã hiểu!" bỗng nhiên hắn nhớ gì đó nói tiếp:" A hình như ta nhớ ra một chuyện, sau khi Tây Mộng thiếu gia rời khỏi đã cùng một nhóm thanh niên hình như ta đoán không lầm thì là đệ tử của Phong Lôi Các cùng Vũ Thần Tông đi về phía Tây, hình như là đuổi theo thanh niên mà bán cho ta viên thạch này!"

Tây Môn Khải liền biến sắc, vội túm vạt áo Tôn Sách điên cuồng nói:"Lời ngươi nói là thật!?"

Tôn Sách khẽ nhếch môi cười rồi toả ra sợ hải, ấp úng trả lời :" Tiểu nhân... nói... là thật, Từ quản gia có phải như vậy không ?"

Từ Hải từ lúc đầu đến giờ luôn im lặng đứng Tôn Sách không dám nói gì, bây giờ bất ngờ bị nhắc đến hắn giật mình liền vội quỳ xuống vái lạy nói:" Lời của Tôn chủ nói là sự thật, tiểu nhân lấy tính mạng mình ra thề đây là sự thật... "

Tây Môn Khải cười phá lên vội buông Tôn Sách ra nói:" Hảo, ngươi đã lập công, sau khi ta truy tung được tên kia nhứt định quay lại khen thưởng ngươi." rồi hắn quay qua nói với bốn tên kia." Các ngươi mau theo ta!"

Thế là nhóm người Tây Môn Khải vội chạy về phía Tây, lúc này Tôn Sách khẽ mĩm cười, Từ Hải nhìn thấy vậy liền tỏ vẻ run rẩy, hắn có cảm giác vị Tôn chủ này không phải vị Tôn chủ trước kia, Tôn Sách nhìn qua hắn liền nói:" Đem tất cả những khối đá ở khu Thiên cấp lại đây cho ta, còn ngươi tìm đại vài viên ở khu Địa cấp đi, ngoài ra bảo thuộc hạ kêu chúng chọn tuỳ ý ở Nhân cấp khu vực mỗi tên ba khối. Còn bao nhiêu thì mang tới thạch thất cho ta, Đổ Thạch Trường nên đóng cửa a!"

Từ Hải kinh hãi nhưng nói hai ba câu thuyết phục Lâm Thần nhưng hắn không nghe đánh nghe lời hắn sai bảo, còn về Lâm Thần trong dạng Tôn Sách thì lui vào thạch thất, khoảng nữa tiếng sau, toàn bộ đổ thạch ở Thiên cấp đều chất đầy cả phòng, hơn 100 viên to nhỏ đủ kích cỡ, Từ Hải nói:" Toàn bộ 103 khối thạch ở khu Thiên Cấp đều ở đây a!"

Tôn Sách gật đầu vỗ vai hắn bảo hắn lui ra, nhưng lúc này hắn liền quỳ xuống nói:" Ta không biết, đại nhân là ai, xin người hãy tha cho ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa mà phục tùng ngài, một lời không oán than, xin ngài hãy tha cho ta..."

Lâm Thần kinh ngạc sau đó khẽ mỉm cười, hắn cũng trở về hình dáng ban đầu của mình, lúc này Từ Hải quỳ vái dưới đất ngước mặt nhìn hắn thì bất ngờ không thôi, vậy mà là hắn, tên thanh niên đã bán Nguyên Linh Thạch cho Tôn Sách, nói cách khác hắn giả trang thành Tốn Sách mà không cố kị điều gì, chứng tỏ hắn đã gϊếŧ Tôn Sách, hắn hít một hơi run lẩy bẩy không ngừng van xin tha mạng. Lâm Thần lúc này đi tới một cái ghế ngồi lên đó nói:" Ta vốn không muốn như vậy, nhưng hắn lòng tham vô đáy, không những muốn tiền mà còn muốn mạng ta, và những kẻ như vậy ta đều cho bọn hắn một cái kết viên mãn. Còn ngươi, nếu ngươi lặng lẽ làm những gì ta sai bảo, vừa rồi ngươi đi ra không đầy trăm bước liền chết..."

Từ Hải hoảng sợ không ngừng vái lạy xin tha mạng, Lâm Thần đứng dậy nói:" Ngươi đường tường là Thiên Vũ Cảnh đỉnh phong, lại nguỵ trang thành Thiên Vũ nhất trọng, âm thầm bên Tôn Sách trở thành tay sai của hắn!" hắn đi tới trước mặt Từ Hải đặt tay lên đầu hắn nói:" Nếu muốn ta tha mạng thì cho ta xem ngươi có giá trị gì để ta tha cho ngươi. Vô Tướng Hồn Quyết! Sưu Hồn Thuật!"

Lập tức Từ Hải cả người run rẩy bị hồn lực của Lâm Thần cưỡng chế sưu hồn, hắn lục lọi toàn bộ kí ức của Từ Hải thì phát hiện bên trong linh hồn hắn từng bị tổn thương bởi một loại khế ước nào đó, theo suy đoán của Lâm Thần có thể là Khế Ước nô ɭệ, đây có thể là nguyên nhân hắn phát hiện ra mình không phải Tôn Sách, vì khế ước nô ɭệ chỉ được giải khi bên chủ nhân đồng ý giải trừ hoặc chủ nhân bị gϊếŧ khiến cho khế ước mất hiệu lực. Lâm Thần bỏ qua nó, tiếp tục sưu hồn thì ra trước đây Từ Hải từng là binh lính đánh thuê, về sau bị kẻ thù truy sát may mà Tôn Sách ra tay cứu trợ nhưng đổi lại phải trở thành nô ɭệ hắn một trăm năm mươi năm. Suốt gần năm mươi năm qua, Tôn Sách cũng không hề đối xử tệ với hắn, nhưng cũng rất dè chừng hắn, vì đề phòng bị Tôn Sách ám hại, hắn một mực tuân theo mọi mệnh lệnh mà Tôn Sách giao cho hắn, không hề dám làm trái ý, ngoài ra còn âm thầm nhịn nhục tu luyện và kiềm chế tu vi của mình, trời cao cũng ngó thương hắn một lần làm nhiệm vụ được giao hắn có thu được một gốc dị thảo thất phẩm cao giai Thất Thải Lung Linh Thảo, có công dụng kích phát tiềm lực tăng cường phẩm chất Nguyên Đan dưới Thiên Giai lên một sao phẩm chất, vốn hắn Nguyên Đan Địa Cấp bát tinh, sau khi phục dụng tăng Địa Giai cửu tinh phẩm chất, đồng thời tu vi cũng tăng bạo từ Thiên Vũ Cảnh cửu trọng sơ kì lên Thiên Vũ Cảnh đỉnh phong tu vi, đạp chân nửa bước Tôn Vũ Cảnh. Đề phòng Tôn Sách sinh nghi, hắn một mực ngụy tao tu vi cửu trọng sơ kì như lúc ban đầu, tiếp tục nghe sai bảo...