Nhóm Nghiên Cứu Phim Sex

Chương 8

Ban đầu tiểu khu Hồng Tinh được xây dựng như một khu nhà của nhà máy ô tô Hồng Tinh.

Nhà máy ô tô Hồng Tinh là một trong những doanh nghiệp tư nhân đầu tiên của thành phố này lớn lên dưới sự can thiệp của chính quyền, lúc đầu chỉ sản xuất phụ tùng ô tô và chiếm thị phần nhất định, sau hơn 20 năm thì dần dần nắm giữ được trung tâm kỹ thuật, trở thành đầu tàu trong ngành công nghiệp ô tô của thành phố.

Sở dĩ Sầm Yến Yến, Tân Nguyên và Khang Lạc Dương sống cùng một chỗ, người trên người dưới, là do Nhà máy ô tô Hồng Tinh được thành lập bởi ông nội của ba người họ.

Tuy nhiên, mỗi người đều có số phận của riêng mình.

Ông nội của Sầm Yến Yến sinh ra đã có số phận éo le, bệnh tật từ khi lọt lòng mẹ. Ông rất thông minh và chuyên sâu về công nghệ, những năm thịnh vượng nhất của Nhà máy ô tô Hồng Tinh đã trực tiếp khiến sức khỏe ông sụt giảm, sau khi chuyển đổi thành công thành nhà máy sản xuất ô tô, ông liền chết trẻ, đi gặp bà ngoại Sầm sau vài chục năm mất vì khó sinh.

Sau đó, dưới sự chiếu cố của ông nội Khang Lạc Dương, cha của Sầm Yến Yến đã tiếp quản một cách suôn sẻ. Tuy ông là người có đầu óc bình thường nhưng rất kiêu ngạo. Sau hơn mười năm, ông trở thành giám đốc xưởng chỉ nhờ dựa vào tình ân tình của cha mình. Ông chán nản, phung phí di sản cha ông để lại, gia đình Sầm Yến Yến liền xuống dốc không phanh.

Mẹ của Sầm Yến Yến cũng có chút hư vinh, thấy chồng mình không tốt, gia cảnh không bằng Khang gia nên suốt ngày oán giận, thậm chí còn oán trách đến nỗi chồng ra ngoài tìm ham mua vui. Không lâu sau đó, bà lại nghiện mạt chược, thậm chí có chút tẩu hỏa nhập ma, không thể quan tâm đến gia đình, bố Sầm không thể chịu đựng được nữa nên dọn ra ngoài ở, sau một thời gian ly hôn trong không vui, liền dứt khoát mua một căn nhà khác bằng tiền tích góp tiết kiệm và không bao giờ quay lại nữa.

Kể từ khi bố mẹ bắt đầu cãi nhau, Sầm Yến Yến đã sống cuộc sống cơm không lành canh không ngọt, ăn nhà Tân một miếng, an nhà Khang một miếng. Sau đó, mẹ Sầm gần như đã định cư ở tiệm mạt chược, cô liền ăn cùng bà ngoại Tân và Tân Nguyên ở Tân gia.

Dù mẹ Sầm không biết xấu hổ, nhưng Sầm Yến Yến biết điều. Chính cô ấy đã đề nghị trả tiền ăn cho bà ngoại Tân và mẹ Sầm cũng đồng ý. Bà ấy cảm thấy đã giải quyết được một phiền toái lớn, hơn nữa vận mạt chược của ba rất tốt, căn bản mỗi ngày đều không mất tiền, liền dứt khoát mưu sinh bằng mạt chược.

Ông nội của Tân Nguyên cũng như vậy trước đây.

Ông là người lớn mật hướng ngoại nhưng dễ bị lung lay, ban đầu phụ trách công việc tiêu thụ trong nhà máy, sau này khi nhà máy lớn hơn, anh phụ trách quan hệ công chúng, ai biết lúc xã giao bị lôi vào sòng bạc. Kể từ đó, ông bị mất kiểm soát.

Thậm chí, ông còn đưa con trai và con dâu đi đánh bạc, cuối cùng ba người mắc nợ cờ bạc quá lớn nên bỏ trốn ra nước ngoài bằng tàu thuỷ.

Sau này, có lẽ họ đã cùng nhau chết ở một đất nước xa lạ.

Tân gia có ba phòng ngủ, một phòng dành cho bà ngoại Tân, phòng ngủ nhỏ cho Tân Nguyên và phòng còn lại là phòng lớn nhất, vốn là phòng ngủ của bố mẹ Tân, nhưng nó đã bị bà ngoại Tân khoá lại một năm chỉ vào một hoặc hai lần để dọn dẹp.

Những món nợ cờ bạc khổng lồ không phải là thứ mà bà ngoại Tân và Tân Nguyên có thể gánh được. Họ chỉ trả lại được một phần nhờ số tài sản đã mua trước đó. May mắn thay, ông nội Khang đã đưa tiền để giúp trả nợ và giữ tiền của nhà của Tân gia trong tiểu khu Hồng Tinh.

Chỉ là tất cả những gì Tân gia sở hữu trong nhà máy sản xuất ô tô đã không còn nữa, và họ sống nhờ vào quỹ an sinh xã hội của bà ngoại Tân cùng nhiều phúc lợi và sự chăm sóc trong cộng đồng và nhà máy.

Ông nội của Khang Lạc Dương vẫn rất thuận buồm xuôi gió, nhưng điều này cũng bởi vì ông thực sự là người trầm ổn, đáng tin cậy và chu toàn nhất trong ba người.

Sau khi nhà máy ô tô phát triển thuận lợi, ông lại bắt đầu dấn thân vào lĩnh vực bất động sản, tiểu khu Hồng Tinh là thành phẩm đầu tiên, sau đó Công ty Xây dựng Hồng Tinh được thành lập và phát triển như vũ bão.

Nhưng bản thân ông rất hoài cổ, ông vẫn thích nghe người khác gọi mình là "Xưởng trưởng Khang."

Tuy nhiên, con trai của ông, cha của Khang Lạc Dương, là một người tầm thường.

Tình cảm cũng rối mù, sau khi cưới mẹ của Khang Lạc Dương vẫn còn phong lưu, cuộc hôn nhân kéo dài không được 4-5 năm cuối cùng bị kiện ra tòa ly hôn. Tái hôn sớm, và ly hôn một lần nữa sớm. Năm ngoái, ông kết hôn lần 3 với một cô gái mười mấy tuổi và nhanh chóng sinh con trai thứ hai.

Ông nội Khang không mong đợi vào bố Khang Lạc Dương nữa, ông muốn đào tạo Khang Lạc Dương làm người kế vị.

Năm nay, là tròn 40 năm thành lập Nhà máy ô tô Hồng Tinh, nhà máy đã mang lại lợi ích cho hơn 1.000 công nhân viên nhà máy.

Trong tiểu khu Hồng Tinh, dù đi đến đâu, ông nội Khang cũng sẽ được mọi người tôn trọng gọi "Xưởng trưởng Khang".

Nhưng bốn mươi năm còn lại đối với Sầm Yến Yến, nhưng chỉ là một gia đình đơn sơ.

Sầm Yến Yến im lặng, nửa xấu hổ, nửa bực bội.

Xấu hổ vì đi cùng với Tân Nguyên, bực bội vì sắp phải gặp mẹ Sầm.

Tân Nguyên đi theo sau cô, thấy bước chân của Sầm Yến Yến có chút nặng nề, cũng đoán được nguyên nhân, anh cũng không hỏi nhiều, nhưng trong lòng có chút tò mò không biết buổi chiều đã xảy ra chuyện gì.

Thấy chỉ một chỗ quẹo nữa là đến tiệm mạt chược, Tân Nguyên bước nhanh hai bước kéo Sầm Yến Yến lại.

“Cậu làm gì vậy?” Sầm Yến Yến nghĩ đến chuyện lát nữa, không có kiên nhẫn với Tân Nguyên.

“Tại sao cậu lại xem nó với bọn tôi?” Tân Nguyên hỏi, nhìn cô đầy thắc mắc.

“Cái gì?” Sầm Yến Yến giả ngu.

“Buổi chiều.” Tân Nguyên nói ngắn gọn, hs chỉ cô không thể né tránh.

“Tôi không biết là cậu cũng có ở đó, có được không?” Sầm Yến Yến có chút sợ Tân Nguyên, nhưng vẫn mạnh miệng. Những lúc cô và Khang Lạc Dương gặp rắc rối, chưa bao giờ dám kêu Tân Nguyên cùng giải quyết.

Tân Nguyên giữ chặt cánh tay cô.

Có nghĩa là, cô vốn chỉ muốn xem nó với Khang Lạc Dương?

Sầm Yến Yến đau đớn rút tay lại, có thể thấy anh có chút tức giận, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng cũng không dám tuỳ tiện nói.

"A Nguyên, buông ra ... đau quá..."

“Tại sao cậu lại đột nhiên muốn xem cái đó với Lạc Dương?” Tân Nguyên hỏi lại.

Trong mắt anh hiện lên đầy khó hiểu, nghi ngờ, pha chút mất mát và chút oán hận.

Sầm Yến Yến không thể hiểu được ánh mắt phức tạp của anh, chỉ cảm thấy rất kỳ quái, trực giác cô thấy rằng chắc chắn anh đã nghĩ ra điều gì đó không tốt, liền nhanh chóng phủ nhận.

"Không, không, đừng nhìn tôi như vậy. Trước kỳ nghỉ một ngày, cái ngày cận bị giáo viên giữ nói chuyện..."

Trên thực tế, đó là ngày hôm kia.

Sau khi chuông vào lớp vang lên, Tân Nguyên được hiệu trưởng gọi vào văn phòng để nói chuyện, Sầm Yến Yến đã đi ra ngoài với Khương Lạc Dương trước và đợi anh ở cổng trường.

Đợi hơn mười phút, Tân Nguyên vẫn chưa đi ra, ở cổng trường càng ngày càng ít người ra vào.

Đúng lúc hai người họ muốn quay lại tìm Tân Nguyên, một cô gái bước đến và đưa cho Khương Lạc Dương một bức thư, phong bì màu hồng.

Ồ! Thư tình!

Sầm Yến Yến vui vẻ làm quần chúng ăn dưa.

Không ngờ Khương Lạc Dương lại nhìn quanh một lượt, không nghĩ được lý do chính đáng, nguyên nhân chính thời gian rảnh rỗi đều ở đội bóng, nên không có kinh nghiệm từ chối các cô gái.

Trong cơn tuyệt vọng, anh nhìn đến Sầm Yến Yến, lôi quần chúng ăn dưa tham gia trận chiến.

Khang Lạc Dương vòng tay qua vai cô, vỗ về vỗ về, nói thẳng: "Tôi không thích cậu! Tôi đã có bạn gái rồi, đây là bạn gái của tôi!"

So với lúc anh giới thiệu Tân Nguyên với những người khác, “Đây là Tân Nguyên, anh trai tốt của tôi!” Giọng điệu không khác gì nhau.

Cô gái xấu hổ và tức giận chạy đi, Sầm Yến Yến có bàng hoàng bàng hoàng.

Khương Lạc Dương sợ bị cô gái khác bắt gặp, vội vàng kéo Sầm Yến Yến vào trường.

Sầm Yến Yến bị kéo đi, liền bật cười chế nhạo.

"Anh Dương! Em không nhìn ra được. Hóa ra anh là thẳng nam, cô gái nũng nịu lại xinh đẹp. Sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy. Anh không thể khéo léo hơn sao?"

“Mẹ kiếp, Sầm Yến Yến, nếu cậu dám nói với ông nội tao chuyện này, xem tôi có dám đánh gãy chân chó nhà cậu không!” Khương Lạc Dương giận dữ nói. Kể từ nhỏ, Sầm Yến Yến đã là nội gián của ông nội Khang .

Ví dụ, ở trường mẫu giáo ngày nào anh không ăn, khi còn học tiểu học làm vỡ đầu bạn cùng bàn, gian lận trong kỳ thi vật lý ở trường trung học cơ sở, v.v.

Sầm Yến Yến không chút nào sợ hãi anh, "Cắt, cậu dám đánh thật? Xem tôi đá đầu chó của cậu trước đi!"

"Nhưng ... anh ơi, anh học được cách đối xử như vậy với con gái ở đâu vậy? Phim điện ảnh? Phim truyền hình? Hay là gì?"

Biểu hiện của Khương Lạc Dương rất kỳ lạ.

Sầm Yến Yến sau đó nghĩ về điều đó, thấy nó khá kỳ lạ, trong nháy mắt liền nghĩ đến một cái.

"Chết tiệt! Không thể nào! ... Cái đó?"

Sau một khoảng lặng ngắn, Khương Lạc Dương hơi ngượng ngùng quay đi.

Sầm Yến Yến nhanh chóng ngã vào người anh, "Em cũng muốn xem! Em cũng muốn xem!"

Khương Lạc Dương hỏi cô tại sao cô lại rất phấn khích.

Cô hợp tình hợp lý đáp : "Tôi chưa xem bao giờ!"

Bằng cách này, Khương Lạc Dương đã khuất phục với điều kiện không được nói cho ai khác biết về điều đó.

Nhưng anh vẫn để mắt đến nó, khi Sầm Yến Yến hỏi anh xem khi nào, ngày mai hay ngày mốt.

Anh đè nén ý cười nhếch mép, nghiêm nghị đáp: "Được rồi, ba giờ chiều ngày hôm sau đến nhà anh, hai người chúng ta chờ em."

Câu chuyện rất đơn giản, nhưng không hề đơn giản.

Ít nhất cho đến ngày mốt, Sầm Yến Yến biết rằng mình đã bị hố.

Nhưng cô ấy không quá đau khổ