Ngụy Tranh rời hậu viện, Phùng Uyển Dung tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị vào bên trong. Nàng bị đẩy vào một gian phòng nhỏ phía bên trong. Xem ra đây chính là phòng nhỏ để cho nàng nghỉ ngơi.
"Ân......" Nàng nghe được có tiếng rêи ɾỉ thống khổ.
Phùng Uyển Dung lê từng bước mệt mỏi bước vào phòng ngủ ở phía bên trong, nhìn thấy một thân hình nhỏ bé suy sụp đang nằm ở trên giường, nhìn kĩ thì phát hiện ra đó là tỳ nữ Tử Sở của mình.
Tử Sở đầy người toàn là miệng vết thương xanh tím dọa nàng nhảy dựng......Những hạ nhân đó đều không có tình người mà tàn nhẫn tra tấn nàng. Đối lập với nàng ta, Uyển Dung ngoại trừ bị ba cây kim châm xuyên qua thì cả người cũng không quá đau đớn. Ngụy Tranh vẫn chưa nặng tay tổn thương nàng......
Lại một lần nữa nhìn kỹ, Phùng Uyển Dung phát hiện Tử Sở hai vυ' cũng bị xuyên qua. Hóa ra cũng đều bị kim châm.
Nàng bẻ ra Tử Sở chân, quả nhiên cũng nhìn đến đồng châm xuyên qua hoa hạch. Như vậy thức cùng nàng là giống nhau, phân biệt viết: Tiện, nô, Ngụy.
"Ngươi thế nào rồi......" Nàng hỏi.
Tử Sở lại hôn mê, cái trán đầm đìa mồ hôi mỏng.
Phùng Uyển Dung xoay người đi ra ngoài, muốn tìm người cầu xin ít thuốc giảm đau.
Ở bên ngoài có ba tỳ nữ bước vào. khắp người chỉ mặc một lớp sa y mỏng manh, có thể nhìn xuyên thấu được hai bắp đùi trắng trẻo.
Nữ tử ở giữa cả người không có nửa điểm hảo ý, nhìn về phía nàng nói:"Hóa ra ngươi chính là tỷ tỷ mới được ban kim châm a. Chúng ta ở bên Ngụy phủ hạ kinh biệt viện, tỷ tỷ phải khuất nhục chịu ở đây." Nàng cười nhạo một tiếng, bên cạnh là hai cô nương đi theo cùng cũng cười.
"Các ngươi là ai?" Phùng Uyển Dung cũng không muốn cùng các nàng nhiều lời.
"Xem ra tỷ tỷ là mới tới cái gì cũng không biết được. Ta sẽ dạy tỷ tỷ một vài điều." Nàng đột nhiên tháo bỏ xiêm y, lộ ra một đôi vυ' kiều nộn, mặt trên đâm toàn ngân châm. Vυ' kia tuy không lớn bằng Phùng Uyển Dung, tuy vậy cũng tính coi là xinh đẹp dễ nhìn.
"Biệt viện chúng ta hiện nay chỉ có một mình tỷ tỷ là da^ʍ nô có kim châm, mà còn có ba người chúng ta là ngân châm da^ʍ nô. Mặt khác bên ngoài kia còn có rất nhiều tỳ nữ là đồng châm da^ʍ nô. Bọn họ chính là nô ɭệ thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© cho gia đinh, các môn khách trong phủ, không cần thiết phải học các mị thuật quyến rũ, phục vụ chủ tử. Kim châm cùng ngân châm nô là cho thế tử trong phủ và khách quý chơi đùa. Mỗi ngày giờ Tỵ cần tập hợp ở phủ trên, để Tôn ma ma dạy bảo."*châm xuyên qua người Uyển Dung là châm vàng, của ba nữ tử này là châm bạc, của các tỳ nữ là châm đồng. Điều này ám chỉ thứ bậc của các nàng từ cao xuống thấp.
Nữ tử nói một hồi, ánh mắt dừng ở hai vυ' lớn no đủ của Phùng Uyển Dung . Trong mắt hiện lên vài phần ghen ghét
"Ta kêu Minh Lưu, hai nàng này một là Minh Thúy, còn lại gọi là Minh Khê. Tôn ma ma bảo ta đến thông báo với tỷ một tiếng. Ngày mai giờ Tỵ nhớ đến, không được trễn giờ, nếu không sẽ bị trách phạt."
Ba người nói xong liền rời đi.
Phùng Uyển Dung thấy bên ngoài sắc trời đã dần tối lại. Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước, có chuyện gì để ngày mai tính tiếp.
Nàng ra giếng ở bên ngoài, múc một thùng nước lớn. Sau đó vào bồi Tử Sở uống một chút nước. Nàng ta liền tỉnh lại một chút, đầu óc cũng minh bạch hơn.
"Tử Sở, ta ngày mai muốn đi đến phủ đệ đằng trước, cũng không biết bọn họ muốn dạy dỗ ta như thế nào. Chúng ta cần phải kiên trì chờ đợi, phụ thân cùng ca ca nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
Phùng Uyển Dung nhìn sắc mặt nàng nửa chết nửa sống, vài phần lo lắng nói.
"Dạ, được...... Tiểu thư, ngươi mau tắm rửa sạch sẽ rồi đi nghỉ ngơi." Tử Sở muốn đứng dậy hầu hạ nàng, lại bị nàng đẩy trở về giường nằm dưỡng thương.
Phùng Uyển Dung bước vào thùng tắm đầy nước. Nước trong giếng lạnh lẽo khiến nàng không kìm được mà run rẩy. Nàng quyết định chỉ lau rửa qua một chút rồi thôi.
Ở hạ thể phía dưới vẫn bị tắc nghẽn đến nóng bừng.
Nàng tự làm chủ, khẽ lôi kéo bằng bac, thành thịt co bóp dồn ép đẩy ngọc thể ra ngoài. Tất cả dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vì không còn bị chặn lại mà tự do tràn ra ngoài, hòa lẫn vào trong nước.
Nàng cảm thấy thân thể hiện giờ thoải mái cực kì. Ngày mai mặc kệ phải chịu trách phạt gì, giờ phút này cũng thấy cam nguyện......