Dương Sơn mặc dù thích cùng những người có chồng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tính cách nhiều khi cũng không có hạn cuối, ai thấy thế cũng không thể coi hắn là người tốt, nhưng kỳ thật bản chất Dương Sơn cũng không phải người tà ác, hắn làm người cũng có ranh giới cuối cùng, chuyện chân chính hại người hắn chưa bao giờ làm, nếu không ở thế giới cũ, hắn cũng sẽ không sạch sẽ, không có tiền án. Xem như cùng những người vợ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tới bây giờ hắn để ý nhất chính là ngươi tình ta nguyện, không miễn cưỡng, đến nơi này, thời điểm công lược những người vợ, do hệ thống nhiều lần bảo đảm bọn y đều cam tâm tình nguyện, hắn mới xuống tay, cho nên Dương Sơn một khi ý thức được lựa chọn của mình có thể sẽ hại cả đời người khác, cũng không nhịn được hãi hùng khiếp vía.
Thấy Dương Sơn như thế, âm thanh của hệ thống cũng nghiêm chỉnh hơn bình thường nhiều, nó phủ định hoàn toàn Dương Sơn ý nghĩ, "Túc chủ không cần lo nghĩ, bản hệ thống tôn chỉ thủy chung là mang cho người ta vợ nhóm tính phúc cùng khoái hoạt, theo lý thuyết, bản hệ thống kỳ thực là vì nhân thê nhóm phục vụ, mà không phải túc chủ, càng sẽ không vì nghênh hợp túc chủ mà tận lực thay đổi nhân thê nhóm trước đây tao ngộ, mỗi một vị người bị tuyển chọn vợ gặp phải bất hạnh cũng là bọn hắn nguyên bản vận mệnh, cùng túc chủ cũng không quan hệ."
Dương Sơn nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không yên lòng, "Vậy trước kia ngươi nói y tới đây do ta lựa chọn, nên mới bị hệ thống dẫn dắt?"
Hệ thống hiếm khi kiên nhẫn giảng giải: "Đích thật là dạng này, nhưng lúc trước dẫn dắt y, y gặp phải chuyện gì không liên quan đến kí chủ, mà vận mệnh tương lai của y, mặc dù thật sự là bị kí chủ cải biến, nhưng bởi vì tôn chỉ của hệ thống, chỉ có thể thay đổi tốt hơn, sẽ không biến tệ hơn. Ví dụ như y nguyên bản không bị kí chủ lựa chọn sẽ gặp phải vận mệnh : bị sơn tặc bắt đi, luân gian dẫn đến tử vong, một xác hai mệnh, ngược lại là bởi vì kí chủ lựa chọn, hệ thống chỉ dẫn y chạy thoát, đi tới nơi này, ngược lại là cứu được hai mạng người."
Lần này Dương Sơn mới hoàn toàn yên tâm, cũng có tâm tình nói giỡn, hắn cúi đầu nhìn Hạ Lan Vi một chút, "Trên lý thuyết là ta cứu được y?"
Âm thanh của hệ thống lại khôi phục lạnh nhạt như trước kia còn mang theo một ít khinh bỉ, "Cũng không phải, dù sao cũng là cưỡng ép thay đổi vận mệnh, hơi không chú ý, sẽ lại khôi phục quỹ đạo nguyên bản, ví như nếu vừa rồi kí chủ không kịp thời đuổi tới trên núi, y sẽ lăn xuống vách núi, một xác hai mệnh, bây giờ y đang trúng một loại xuân dược đặc thù, nếu không kịp thời cùng nam nhân giao hợp, có thể một xác hai mệnh, coi như ngươi cứu được y, nếu không hộ tống y bình an trở về đế đô, trên đường lúc nào cũng có thể một, xác, hai, mệnh."
Dương Sơn nghe hệ thống liên tiếp nói "Một xác hai mệnh", Hắn toát hết mồ hôi lạnh, nhanh chóng ngăn cản nó, "Ngừng ngừng ngừng! Nếu là ta thao y mạnh quá, y cũng sẽ một xác hai mệnh đúng không?! Theo lý thuyết, y lúc nào cũng có thể một xác hai mệnh đúng không?!"
Dương Sơn chỉ thuận miệng lấy một thí dụ, không nghĩ tới hệ thống lại nói, "Thế thì không, đứa nhỏ này rất rắn chắc."
Dương Sơn: "%#%&......"
( Không hiểu tự dưng nói tiếng gì luông )
***
Khi Hạ Lan Vi chạy đến nơi hoang tàn vắng vẻ lạ lẫm này, y thật sự cho rằng mình sẽ phải chết.
Y thực sự hối hận tại sao mình lại cùng trượng phu cãi nhau, tại sao lại rời khỏi hoàng cung, tại sao bên cạnh chỉ dẫn theo hai thị vệ, tại sao lại đần độn dễ dàng tin tưởng người xa lạ, uống thuốc sơn tặc cho y, một bước đều bước sai, mới rơi vào kết cục như bây giờ.
Những sơn tặc nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi, bọn hắn nói cho y uống một loại da^ʍ dược lợi hại, nếu không cùng nam nhân giao hợp, cuối cùng sẽ khát khao mà chết......
Hạ Lan Vi rùng mình, trong lòng cực kì sợ, nhưng ngạo khí thuộc về hoàng thất khiến y không chịu khuất phục tại những tên sơn tặc đáng chết kia, huống chi trong bụng y còn có hài tử, y ôm bụng dưới sự che chở thị vệ liều mạng trốn thoát, lúc sợ hãi hoảng hốt chạy bừa, bây giờ lại chạy tới một địa phương hoàn toàn xa lạ, còn lạc đường. Cũng may sau lưng không có truy binh, y vốn nên thả lỏng một chút, nhưng không đợi y nghỉ ngơi một phút nào, thuốc trong thân thể liền bắt đầu phát huy tác dụng, trong đầu y trống rỗng, cơ thể bắt đầu nóng lên từ bên trong, trong khoảng thời gian ngắn thiêu đốt toàn thân.
Bây giờ chung quanh không có một ai, y bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề da^ʍ dược, y không muốn chết, y chết hài tử cũng chết, y muốn sống sót, muốn sinh hài tử khỏe mạnh, y cần một nam nhân. Thế nhưng là...... Bây giờ kiếm nam nhân ở đâu mới được?
Y ngắm nhìn bốn phía, tất cả đều là một mảnh rừng rậm đất hoang, nửa cái bóng người cũng không thấy.
Hạ Lan Vi phát hiện ra y phạm vào một sai lầm trí mạng, y chỉ nghĩ chạy trốn tới địa phương không người sẽ an toàn, thế nhưng bây giờ không có ai, ai giúp y giải dược đây? Chẳng lẽ hôm nay y thật sự phải chết ở chỗ này.
"Ngô......" Mắt Hạ Lan Vi bắt đầu ướŧ áŧ, đầu óc mơ hồ, gắng gượng chống đỡ mê mẩn tiến vè phía trước, cảm giác đối với mọi thứ chung quanh đều chậm chạp, sau đó Dương Sơn xuất hiện thế nào, rồi cứu y làm sao, y hoàn toàn không rõ, thậm chí ngay cả lúc này căn bản không biết có thêm một người bên cạnh.
Khi Dương Sơn nói chuyện cùng hệ thống, hắn đỡ Hạ Lan Vi ngồi dựa vào trên một tảng đá lớn, Dương Sơn nói dứt lời, quay đầu nhìn lại, thấy được một màn có thể khiến mỗi nam nhân trông thấy đều chảy máu mũi :
Hạ Lan Vi ánh mắt mờ mịt nửa ngồi, vạt áo đã bị y giật ra, lộ ra hai vυ' trắng bóng bên trong, núʍ ѵú bởi vì mang thai nên vừa đỏ vừa lớn, đã sớm nhếch cao, cái bụng tròn vo phía dưới cũng lộ ra, bởi vì da thịt trắng nõn cùng cái rốn khả ái, chẳng những không khiến người ta chán ghét, mà còn khiến người ta thấy ưa thích, hai chân mở lớn, giữa hai chân có vệt nước rất lớn,nhìn giống như tiểu ra quần, mùi khai của nước da^ʍ cách xa như vậy cũng làm cho Dương Sơn ngửi được.
Hấp dẫn Dương Sơn nhất là, khi hắn đang nhìn chăm chú Hạ Lan Vi bắt đầu đưa tay xoa bóp bầu vυ', không kịp chờ đợi xoa bóp, hai cái vυ' bị vừa bóp vừa chơi, giống tựa như thỏ con vui sướиɠ nhảy lên, khiến cho Dương Sơn không dời mắt nổi, hắn từ từ đi về phía Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi cảm thấy nóng quá, giống như là có cây đuốc đốt trong thân thể, nhất là l*и nhỏ phía dưới, đã ướt không ra hình dáng, c̠úc̠ Ꮒσα cũng không ngừng chảy nước ra ngoài, quần ướt đẫm hết cả, bầu vυ' trước ngực như bị bỏng, vừa bỏng vừa nhột, y rất khó chịu, cả người trở thành màu hồng phấn, vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
Dục hỏa thực sự quá thịnh, y cuối cùng nhịn không được núʍ ѵú ngứa, lấy tay bóp bầu vυ', dùng sức xoa nắn, còn dùng tay chỉ bóp núʍ ѵú, tự an ủi bản thân đói khát.
"A...... Ha ha...... Ô......" Tóc Hạ Lan Vi vốn gọn gàng đã sớm tán loạn, nhiều sợi dán tại trên mặt, có mấy sợi tóc bay vào miệng y, y cũng không thèm để ý tới, chỉ mờ mịt híp mắt, hai tay nắm lấy cái vυ', trước tiên vuốt ve toàn bộ thịt vυ' từ dưới lên trên, sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái vân vê núʍ ѵú, hai cái vυ' nhạy cảm run run, núʍ ѵú đỏ tươi cứng rắn như hòn đá nhỏ, hơi đυ.ng chút sẽ vừa đau vừa sảng khoái, miệng y không ngừng phát ra tiếng thở dốc dâʍ ɭσạи, dục hỏa trước ngực được ngón tay trấn an tạo kɧoáı ©ảʍ khiến y thoải mái không chịu được, hai cái đùi trên mặt đất không nhịn được đạp lung tung, giữa hai chân càng ngày càng ướt. "A...... A...... Ân a...... A......Không được....."
Dương Sơn tiến tới, nhìn y tự đùa bỡn bầu vυ' mình, có thể là do mang thai , bầu vυ' của y so với Miêu Thiển lớn hơn một chút, hơn nữa xem ra còn đầy đặn hơn, đầṳ ѵú có chút ẩm ướt, giống như sắp tràn sữa. Hắn thấy mới lạ, nhưng hiện tượng này ở thế giới này là rất bình thường, không giống với thế giới cũ của hắn, nơi này của người phụ nữ lúc mang thai có thể tiết sữa tươi, cho nên có thể Hạ Lan Vi tự chơi núʍ ѵú một lúc nữa, không có gì cản trở, sẽ phun sữa.
Hắn cũng phát hiện, vυ' của dị nhân dường như là tử huyệt của bọn họ, hắn mới gặp mình Miêu Thiển là dị nhân, hắn tưởng là tùy thể chất mỗi người, bây giờ Hạ Lan Vi cũng như thế, so với lỗ l*и, bọn họ thích bị đùa bỡn vυ' hơn, dưới tình huống đói khát, trước tiên sẽ vỗ về chơi đùa hai vυ' trắng nõn này.
Hạ Lan Vi hoàn toàn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, hai viên thịt này thật sự là chỗ mẫn cảm của y, trượng phu y tuyệt đối sẽ không đυ.ng, nhưng nhào nặn ở đây rất thoải mái, y lúc nào cũng nhịn không được muốn sờ, trượng phu y cũng không thích y tự sờ vυ', nhưng y không nhịn nổi, cho nên mỗi lần ân ái, trượng phu y vì không cho y tự đυ.ng, lúc nào cũng trói tay y lại, thế là y càng đói khát, mỗi lần sau khi trượng phu ngủ, y đều sẽ len lén nhào nặn một lúc, cuối cùng đến lúc trời gần sáng, tự mình nhào nặn cao trào một lần, mới thỏa mãn đi ngủ.
Bây giờ đã trúng da^ʍ dược, vυ' y càng không chịu được, y dùng sức xoa bầu vυ' mình, muốn mau chóng cao trào một lần, giải tỏa dục hỏa trong thân thể, nhưng lần này khác với mọi khi, da^ʍ dược liều cực mạnh, dùng cái vυ' cao trào quá chậm, y đã nhịn một thời gian dài,thêm nữa lỗ l*и của y đói khát lợi hại, cuối cùng y thả cái vυ' ra, kéo thắt lưng của mình, muốn đâm lộng lỗ l*и phía dưới, nhưng y đã mang thai năm tháng, bụng phồng lên, gây trở ngại động tác của y, dược lực hung mãnh khiến y không làm gì được, đai lưng làm sao cũng không cởi được, cấp bách khiến y bắt đầu khóc lên.
Lúc này, đột nhiên xuất hiện một đôi tay, nhẹ nhàng giúp y cởi đai lưng ra.
Hạ Lan Vi ngẩng đầu, dùng sức mở to mắt, ánh mắt chỉ có chốc lát rõ ràng, y mới phát hiện trước mặt chẳng biết lúc nào xuất hiện một nam nhân, nếu là ngày thường, bị nam nhân xa lạ nhìn thấy dáng vẻ không chịu nổi của mình, y nhất định xấu hổ giận dữ muốn chết, mau chóng mặc y phục tử tế, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, da^ʍ dược phát tác, y đang khát nam nhân khát lợi hại, nhìn thấy Dương Sơn, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: Nam nhân! Công quân!
Y không biết lấy khí lực từ nơi nhào tới, đưa tay gắt gao nắm lấy cánh tay Dương Sơn, móng tay cắm vào trong thịt, nghẹn ngào cầu khẩn Dương Sơn: "...... Cứu...... Cứu ta...... Ta lại không thể...... Không được...... A...... A......"
Dương Sơn làm bộ hỏi, "Ngươi làm sao vậy ? Ta nên làm gì để cứu ngươi?"
"...... A...... A......" Hạ Lan Vi bị hương vị công quân trên người Dương Sơn câu mất hồn, y cố gắng ưỡn người lên, muốn dán vào thân thể hắn,kéo tay hắn, hận không thể dính lên trên thân thể của hắn, "Da^ʍ...... Da^ʍ dược...... Không giải..... Không giải dược sẽ chết, chết...... Mau cứu ta...... Nhanh mau cứu ta...... A ha...... Không được...... Ta nhịn không được...... Nhanh, nhanh một chút...... A a......"
Hạ Lan Vi khóc lên, từ khi thấy rõ Dương Sơn lần đầu tiên gặp mặt, y không thể khống chế thân thể bạo động, da^ʍ dược liều mạnh, nhiều năm dục cầu bất mãn, khiến y không thể chú ý hài tử, cơ hồ hóa thành da^ʍ thú cầu hoan, khát cầu nam nhân xa lạ ȶᏂασ nát.
Dương Sơn theo lực đạo của y, đưa tay đặt lên bầu vυ' y, núʍ ѵú cứng cứng đâm vào lòng bàn tay của hắn, nhạy cảm động đậy, tay Dương Sơn dùng sức ấn xuống, ép chặt núʍ ѵú, sau đó xoa bóp theo chiều kim đồng hồ, nghi ngờ hỏi, " Giải dược thế nào cơ? Giải như này à?"