Mầm Thiển mê say cắn ngón cái, bầu ngực y từ nhỏ đã bị mọi người xem thường kì thị, trừ bản thân y ra, căn bản không có ai chạm vào, càng miễn bàn tới chuyện được vuốt ve xoa nắn như vậy, ngay cả chính y cũng chưa từng thử qua, y thật sự không nghĩ tới, xoa bóp nơi này thật thoải mái...... Nội tâm y có loại du͙© vọиɠ xấu hổ khó nói nên lời, y hi vọng...... thực sự hi vọng...... Đừng có ngừng...... Cứ như thế này, cứ tiếp tục xoa như thế ...
Lúc này, cái gì gọi là mất tự nhiên, cái gì tự ti, cái gì kinh hoảng, cái gì trinh tiết, tất cả đều bị Mầm Thiển ném ra sau đầu, y cái gì cũng không nhớ rõ, trong đầu chỉ có hai bầu ngực lớn của mình đang có bao nhiêu thoải mái.
Nhục căn Mầm Thiển ở bên trong khố đã cương, đỉnh đều lộ ra, qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm, bất quá lúc này hai người cũng chưa chú ý đến nó, lực chú ý tất cả đều tập trung tại hai bầu ngực căng phồng. Dương Sơn buông ngón cái ra, nhìn thấy hai núʍ ѵú đã bị nhu đến sưng lên, biến thành màu đỏ thẫm, mẫn cảm đến cực hạn, hai bên ngực toàn bộ trên dưới đều run rẩy, một mảnh trắng bóng nhũ nhục ở trước mặt hắn đung đưa, hắn lại bắt đầu thấy ngứa tay, nhất thời nghĩ ra một biện pháp đùa bỡn mới. Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm hai bên núʍ ѵú, đạo lực vừa phải xoa nắn nhẹ nhàng, sau đó liền bắt đầu niết, chúng nó nhanh chóng phát run, bầu ngực mềm mại trắng mịn bị động tác kéo của hắn cũng nhanh chóng điên cuồng rung lắc, dâng lên từng luồn sóng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mê người, thân thể Mầm Thiển căng thẳng, toàn thân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng vặn vẹo đứng lên.
"A a a ! a ! không cần ! đau quá...... Đau...... híc...... Hảo đại lực...... A...... Sao lại, sao lại như vậy......" Mầm Thiển vừa khóc vừa gọi, lưng tựa trên tường không ngừng ma sát.
"Đau?" tay Dương Sơn vẫn duy trì tốc độ, hỏi rõ Mầm Thiển đang hiển nhiên phát tao lên: "Phu nhân thực sự cảm thấy đau sao? Ta đây dừng lại có được không?"
"A...... A a...... Không cần...... Đừng có ngừng...... Ư a...... Đau...... Đau cũng...... A...... Cũng thoải mái...... A......" Mầm Thiển hai mắt đẫm lệ nhìn mông lung, thân trên bị làm kịch liệt xóc nảy, phía dưới đùi nhịn không được bắt đầu trương hợp, tựa hồ muốn mượn lực ma sát qυყ đầυ nhục căn, chỗ đó đã bắt đầu nhiễu nước , nhìn cũng biết sẽ mau chóng đến cực hạn.
"Ư ư a...... Mạnh, mạnh quá...... Ân...... Không được...... Không được......" Mầm Thiển cắn ngón tay cái ô ô khóc lên, khóe mắt hồng diễm lệ: "Lại nhu...... Lại nhu nữa...... Ngô...... Muốn bắn, liền muốn bắn...... A......"
"Chút này đã muốn bắn?" Dương Sơn tiếp tục da^ʍ uế nói: "Bầu ngực phu nhân thật sự mẫn cảm quá, chỉ mới nhu bầu ngực đã muốn bắn, phu nhân, nhu ngực thật sự rất thoải mái sao?"
"A a...... A...... Thật, thoải mái..... A...... Thật thoải mái...... Thật sự, thật sự thật thoải mái...." Mầm Thiển say mê nhắm mắt lại, cảm thụ được trước ngực không ngừng truyền đến kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, trong lòng hận sao không thể vĩnh viễn bị nam nhân nhu ngực như vậy: "Nha a ! bắn, bắn ! hức !!!"
Y cắn chặt răng, đem móng tay ngón cái đều cắn rớt xuống dưới đất thành vụn nhỏ, một tia nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, thân thể hướng lên trên, đem bầu ngực run rẩy lợi hại càng hướng đến trong tay Dương Sơn đưa vào, phía dưới lộ ra qυყ đầυ run rẩy vài cái, đỉnh lỗ tiểu nhanh chóng mở ra, một cỗ tinh thủy đậm sệt trắng đυ.c liền phun trào, toàn bộ bắn hết lên trên bụng y.
"Hức...... Ư a......" Mầm Thiển hai tròng mắt vô thần, thân thể rốt cuộc chống đỡ không nổi, chậm rãi trượt xuống vách tường, hai chân tách ra, ngồi bệt xuống đất, hai bầu ngực mẫn cảm run run, núʍ ѵú cứng rắn hướng cao lên trời.
"Tốt, công tác chuẩn bị trước đã hoàn thành." Dương Sơn buông lỏng hai ngực Mầm Thiển ra, xoay người từ trong rương cầm ra núʍ ѵú chấn động khí, đi đến bên người Mầm Thiển ngồi xổm xuống, đối với y nói: "Hiện tại bữa ăn chính muốn bắt đầu, phu nhân, thoải mái còn tiếp tục ở phía sau, chuẩn bị thật tốt nha." Nói xong, hắn liền mở chốt núʍ ѵú chấn động khí.
"Ong" một tiếng, hai quả trứng rung nối ở đầu chấn động khí lập tức bắt đầu rung lắc đứng lên, Mầm Thiển bị âm thanh hấp dẫn, ánh mắt dừng ở chỗ đó, thân thể nháy mắt cũng run rẩy, thứ này...... Thứ này...... sẽ đặt trên núʍ ѵú chính mình, sau đó...... Nghĩ đến loại tư vị này, ánh mắt Mầm Thiển liền ướŧ áŧ, hai bầu ngực cũng nhịn không được đung đưa trong không khí, núʍ ѵú cũng run rẩy dựng đứng lên, tựa hồ như đang chờ mong bị đùa bỡn.
"Phu nhân, người xem này, sẽ đến ngay đây!" Dương Sơn thông báo một tiếng, liền mỗi tay cầm lấy một quả trứng rung, hướng tới gần phía trên bầu ngực Mầm Thiển.
Mầm Thiển trơ mắt nhìn hai vật nhỏ chấn động kịch liệt, chậm rãi dán lên thịt nhũ chính mình, Dương Sơn sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lợi hại nên không trực tiếp đặt trên núʍ ѵú, mà trước hết đi từ phía bên cạnh bầu ngực, tuy vậy khả năng chấn động của trứng rung vẫn nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ bầu ngực, trứng rung chấn động kịch liệt khiến hai bầu ngực cũng phát run theo, Mầm Thiển nhịn không được nhỏ giọng hét rầm lên: "A a...... Hảo, thật là lợi hại...... Rung...... Rung ...... Nha a......" Mắt y ngậm nước, sợ chính mình nói ra càng nhiều lời xấu hổ, theo thói quen bắt đầu cắn móng tay, điều này làm cho y thoạt nhìn có chút non nớt khả ái, Dương Sơn thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, Mầm Thiển vặn vẹo thân trên, hai bầu ngực tựa như trang bị thêm hai motor nhỏ điên cuồng run rẩy, núʍ ѵú loạn súy, thư phục thấp giọng khóc.
"Phu nhân, như vậy thoải mái sao?" Dương Sơn hỏi.
"A...... Ư ư a...... Thoải mái...... Hảo bổng...... Ư...... Bầu ngực...... bầu ngực rung ...... Thật là lợi hại...... A......" Mầm Thiển cắn ngón tay, tóc bay hỗn độn, từ miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ mơ hồ: "Bầu ngực, bầu ngực chưa từng có...... A...... Không có thoải mái như vậy bao giờ...... Ngô ngô...... Nha......"
Dương Sơn cười: "Này tính là cái gì, còn có thứ thoải mái hơn, thỉnh phu nhân cẩn thận thưởng thức."
Hắn cầm trứng rung, bắt đầu áp sát xung quang hai bầu ngực tuyết trắng mềm mịn, rất nhanh hai bầu ngực đều tê dại, Mầm Thiển say mê nhắm mắt lại, khóe miệng chảy ra nước miếng, nhịn không được muốn nâng tay lên sờ bầu ngực, lại vì động tác Dương Sơn chen vào không lọt, liền dừng ở bụng mình, lung tung vuốt ve xoa nắn làn da mẫn cảm, phía dưới nhục căn lại lần nữa cương, qυầи ɭóŧ lúc này đã hoàn toàn ướt đẫm, hướng xuống mặt đất nhỏ nước ướt sũng, Mầm Thiển vẫn còn một chút mất tự nhiên, không trực tiếp vuốt ve nhục căn, nhưng kiên trì không được bao lâu , tay y từ bụng càng ngày càng đi xuống , lập tức liền muốn chạm đến qυყ đầυ, lại bị y cố gắng nhịn xuống, chỉ không ngừng gấp rút xoa nắn làn da xung quanh bụng, nhưng động tác mạnh mẽ rõ rệt có thể nhìn ra y không thỏa mãn.
"Ngô ngô a...... Hừ ân...... A...... Ưư..... bầu ngực...... Tê quá...... Đã tê rần a...... Thoải mái...... Ân......Bầu ngực thoải mái...... A a......"
Dương Sơn đoán chắc Mầm Thiển đã thích ứng, quyết định tăng thêm phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn cầm lấy trứng rung, không có báo trước, liền lập tức trực tiếp áp sát lên trên hai núʍ ѵú cứng ngắc!
"Nha a a ! nha ! a ! a ! ! !" Mầm Thiển thình lình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt nhịn không được giãy dụa đứng lên: "Không, không được ! quá lợi hại...... Quá lợi hại ...... Quá mạnh...... A ! a ! a ! bầu ngực...... Bầu ngực muốn hỏng mất ! a ! ư a !"
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt quá mức xa lạ khiến Mầm Thiển vặn vẹo thân trên muốn trốn tránh, nhưng khả năng chấn động của trứng rung đặc biệt tốt, cổ tay Dương Sơn lại linh hoạt, vô luận Mầm Thiển xoay trở ra sao, trứng rung vẫn chặt chẽ dán trên núʍ ѵú, làm núʍ ѵú mẫn cảm rung lắc đến rối tinh rối mù, toàn bộ bầu ngực đều run rẩy căng phồng lên.
"Ô ô ô...... A ô...... Tha, tha ta...... A...... Núʍ ѵú...... Núʍ ѵú không được......" Mầm Thiển khóc lóc, ngồi cũng không nổi, trực tiếp nằm trên mặt đất, Dương Sơn theo sát sao ngồi xổm bên người y, hai cái trứng rung vẫn kề sát núʍ ѵú.
"A a a......" Mầm Thiển muốn điên rồi, khóe mắt chảy lệ, nằm trên mặt đất vất vả lăn mình vặn vẹo: "Cầu ngươi...... Cầu ngươi a......"
"Cầu ta cái gì? Cầu ta lấy ra sao?" Dương Sơn cười hỏi.
"Không, không phải...... Không cần lấy ra...... A a...... Cầu ngươi...... Cầu ngươi tiếp tục......" Mầm Thiển cầm cổ tay Dương Sơn, khóc ra tiếng thét chói tai: "A a ! Thật giỏi......thật sướиɠ quá...... Y a a...... Muốn bắn ! núʍ ѵú muốn bắn !"
Tay Mầm Thiển dùng lực bấu vào cổ tay Dương Sơn, toàn bộ thân thể đều kịch liệt run rẩy đứng lên, hai bầu ngực phồng lên cao ngất càng run rẩy rõ rệt, Mầm Thiển cắn răng nhẫn nhịn một lúc, vẫn không nhịn xuống nổi, bàn tay bao trùm trên mu tay Dương Sơn, nhấn áp sát xuống, hai cái trứng rung lập tức lún trong thịt nhũ mềm mại, núʍ ѵú cũng bị ép vào gắt gao, thân thể chấn động đều đã tê rần, y khóc gọi lên: "A a ! a ! núʍ ѵú, núʍ ѵú bắn ! có cái gì đó đang ra, đang đi ra a !"
Dương Sơn mắt thấy bầu ngực Mầm Thiển kịch liệt tới cao trào, phía dưới qυყ đầυ cũng phun ra tinh thủy, nhưng điều khiến hắn giật mình là, bầu ngực Mầm Thiển sau một trận cao trào run rẩy mãnh liệt, thế nhưng "phốc xuy" phun ra rất nhiều sữa trắng đυ.c! đầṳ ѵú bị trứng rung ngăn trở, cho nên sữa hướng về bốn phía văng ra, thậm chí có một chút bắn đến bên cạnh môi Dương Sơn, Dương Sơn lấy tay quệt một ít nếm thử, thật sự là sữa !
Mầm Thiển bị trứng rung làm ra sữa !
Dương Sơn có chút khó tin, cứ cho là dị nhân có thể sinh sữa , nhưng Mầm Thiển không mang thai sinh con, sao có thể sinh sữa? Lúc này, hệ thống lại tri kỷ ở trước mặt hắn hiện ra bản thuyết minh kia, một hàng chữ nhỏ cuối cùng viết, có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ người sử dụng sinh sữa......
Dương Sơn có chút kinh hỉ, lúc trước hắn chỉ qua loa nhìn bản thuyết minh một lần, chỉ nghĩ bỏ thêm thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, không có đọc xuống hàng dưới cùng, cũng không nghĩ đến còn có loại hiệu quả làm người ta mừng rỡ này !
"A a a a...... A ô ô...... Ách......" Mầm Thiển buồn khổ khóc rên, vừa rồi tại hai bầu ngực đung đưa bành trướng có thứ gì đó bị bài trừ đi từng chút một, thêm hai luồn kɧoáı ©ảʍ cao trào khiến y cơ hồ ném mất hồn phách, y không kịp tự hỏi núʍ ѵú của mình vừa phun ra cái gì, chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ vô cùng vô tận, cao trào nối tiếp cao trào, nhục căn phía dưới đã theo không kịp, tất cả đều tại bầu ngực tiếp tục run rẩy cao trào, Mầm Thiển cơ hồ quên luôn hô hấp, mắt trợn trắng thỏa mãn: "A a...... Ngực....Bầu ngực thật thoải mái...... A, ngô..... Thích.... Rất thích....Hô....Hô......"
Dương Sơn tắt đi chấn động khí, kɧoáı ©ảʍ dần dần cũng lui, Mầm Thiển rốt cuộc cũng hô hấp lại bình thường, thân thể vô lực xụi lơ trên mặt đất, nước miếng giàn giụa, ngay cả ngón tay cũng không buồn động.
"Phu nhân, dùng thử núʍ ѵú chấn động khí đến đây là kết thúc, xin hỏi ngài có còn muốn tiếp tục thử dùng sản phẩm khác hay không?" Dương Sơn tựa hồ không cảm nhận được cảnh tượng trước mắt có bao nhiêu da^ʍ mĩ, vẫn mang vẻ khéo léo mỉm cười hỏi, tựa hồ thật sự là một nhân viên phục vụ tận tâm đầy trách nhiệm đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.
"A...... A......" Mầm Thiển thở phì phò, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Muốn......"
"Ta đây vì ngài sẽ làm nguyên bộ phục vụ, ngài cảm thấy có thể chứ?" Dương Sơn tiếp tục mỉm cười.
"Được, có thể......" Mầm Thiển nhắm mắt lại, gật gật đầu, thả lỏng thân thể.