Hệ Thống Công Lược Dâm Đãng

Chương 2

Dương Sơn không trả lời, chỉ cởi bỏ dây lưng hắc bào, lôi tấm vải ném sang một bên, để lộ thân thể cường tráng cùng với một đại côn ŧᏂịŧ áp đảo nhân loại.

"A...... Thật lớn......" ánh mắt Lý Đồng Hà dính chặt nơi đó, không sao dịch chuyển, y nuốt nước miếng: "Ngươi ......"

Lúc này Dương Sơn mới mở miệng: "Nếu ta không là thần, làm sao có đại dương cụ ?"

Lý Đồng Hà tim đập rất nhanh, lập tức tin tưởng, y quỳ xuống dưới chân Dương Sơn: "Ngươi...... Không, ngài...... Ngài tìm ta là......"

Dương Sơn trong lòng thầm cười, nhưng vẫn giả bộ bí hiểm, cúi đầu nhìn Lý Đồng Hà:

"Ta nghe được nội tâm ngươi khẩn cầu, ngươi hi vọng có ai đó từ hư không cứu vớt ngươi thoát khỏi vực sâu, giải phóng du͙© vọиɠ của ngươi, có đúng thế không?"

Lý Đồng Hà hai mắt đều ẩm ướt: "Vâng...... đúng vậy...... Ngài nói một điểm cũng không sai...Trượng phu ta, hắn......"

"Ta đều biết." - Dương Sơn tiếp tục bí hiểm: "Cho nên ta đến thỏa mãn ngươi, còn không mau qua liếʍ."

Hắn chỉ vào dương cụ của mình, tròng mắt Lý Đồng Hà đều theo sát nó di động, y lật đật bò tới, tay run rẩy cầm côn ŧᏂịŧ.

"A...... Nóng quá...... Thật lớn......"

Lý Đồng Hà thực sự sợ ngây người, y chưa từng thấy côn ŧᏂịŧ nào lớn như vậy, càng miễn bàn sờ soạng! Cùng so sánh nó với dương cụ của Lý Thạch Đầu, cái kia chắc chắn là phế vật!

"Liếʍ!" Dương Sơn lời ít ý nhiều ra lệnh.

Lý Đồng Hà không phải chưa từng liếʍ qua dương cụ nam nhân, giờ phút này được đồng ý, một chút áp lực tâm lý cũng không có liền nhào tới, đem cự đại côn ŧᏂịŧ ngậm vào trong miệng.

"Ư..ư...... a...... ực......" kỹ xảo Lý Đồng Hà so với Hồ Doanh Nhi không biết tốt hơn bao nhiêu, căn bản không cần Dương Sơn chỉ huy, đại nhục bổng theo sự liếʍ láp của y từ từ đứng lên, lưỡi lướt dọc mặt trước côn ŧᏂịŧ liếʍ láp lên xuống, sau đó toát qυყ đầυ, thậm chí hai túi phía dưới đều bị khoang miệng nóng như lửa của y gấp gáp bao bọc.

"Hô......" Dương Sơn thở hắt ra, cảm thấy thực thích, nhất là lúc hai túi dưới bị hàm trụ, chỗ đó chính là điểm mẫn cảm của hắn, từ lúc đến thế giới này, đây vẫn là lần đầu tiên có người đυ.ng tới nơi này. Lý Đồng Hà kinh nghiệm không thiếu, vừa thấy Dương Sơn phản ứng, liền biết tìm đúng địa phương, dứt khoát đem mặt vùi vào giữa hai chân Dương Sơn, tận dụng hết mọi kỹ xảo, ép buộc hai túi bên dưới, trước tiên là đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp, sau đó lại dùng đôi môi chà sát túi da lên xuống tới lui, lại gần hôn hôn, còn dùng răng nanh mềm mại cắn nhẹ.

"Hô...... Hô......" Dương Sơn thô suyễn đứng lên, túi tinh thích thú không ngừng mấp máy trướng to, bên trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng tụ càng nhiều, nặng trịch đong đưa, côn ŧᏂịŧ lại sừng sững dựng thẳng lên trời, cứng rắn như gậy gộc.

Thiếu chút nữa bị y áp chế ngược lại, Dương Sơn có chút bất mãn, hắn một tay bắt lấy tóc Lý Đồng Hà, xách y đứng dậy ném lên trên giường, xé nát quần áo y, trực tiếp áp xuống.

"Thần...... Thần......" Lý Đồng Hà ánh mắt mông lung, đói khát kêu gọi Dương Sơn: "Da^ʍ căn của......da^ʍ căn của ta cũng......"

"Da^ʍ căn ngươi làm sao ?"

Dương Sơn cố ý hỏi, kỳ thật hắn đã sớm thấy nhục căn Lý Đồng Hà cương đến lợi hại, đầu khất ướt đẫm thuỷ dịch, theo eo nhỏ của y vặn vẹo mà run rẩy, cơ thể đói khát thực sự.

"Da^ʍ căn...... Rất muốn......" Lý Đồng Hà vội vàng cầu xin: "Sờ sờ nó...... Cầu ngài...... Sờ sờ nó......"

"Chỉ có da^ʍ căn muốn?" Dương Sơn tách hai chân trắng trẻo của y ra, nhìn chằm chằm lỗ huyệt đang co rút phía dưới.

"Không phải ! còn có...... Còn có tiểu huyệt phía dưới..... A...... Nhanh lên...... Ta chịu không nổi ......" Lý Đồng Hà gấp muốn khóc, thật vất vả giấc mộng liền lập tức trở thành sự thật, y dùng sức vẹo thắt lưng, kỳ vọng có thể nhanh chóng bị đại côn ŧᏂịŧ trừu sáp.

"Hai địa phương đều muốn, muốn ta lộng nơi nào trước?" Dương Sơn hỏi.

"A...... Ngài dùng côn ŧᏂịŧ sáp, sáp huyệt của ta..... Tay sờ sờ da^ʍ căn...... Là được......" Lý Đồng Hà cầu xin: "Cầu ngài ......"

"Muốn côn ŧᏂịŧ sáp huyệt?" Dương Sơn tiếp tục hỏi, thấy Lý Đồng Hà gật đầu, chưa cho y thời gian phản ứng, đỡ nhục căn lại lớn thêm ba phần của mình, trực tiếp đỉnh sâu vào bên trong nhục huyệt Lý Đồng Hà.

"A a a ! a ! Hức a !" Lý Đồng Hà hét ầm lên: "Tiến, vào tới...... Nứt vỡ ...... Muốn rách a...... Không cần...... Ách...... Ách a...... Đau, đau quá......"

"Hự ! thật chặt !" Dương Sơn có chút giật mình, hắn không nghĩ tới bên trong này chặt đến vậy, hắn còn tưởng người dâʍ đãиɠ như y, bên trong hẳn là mềm xốp, kết quả lại quên béng nam nhân lúc trước Lý Đồng Hà qua lại thước tấc ra sao, cũng quên mất nhục bổng của mình lớn đến nức nào, kết quả là Lý Đồng Hà đau đớn áp đảo kɧoáı ©ảʍ, nếu không phải đang trong mộng cảnh, phỏng chừng có thể chảy máu.

"Hô......" Dương Sơn ngừng lại, đợi trong chốc lát, vuốt ve thân thể y khiến y thả lỏng, đợi đến khi Lý Đồng Hà không kêu đau nữa, hắn mới đứng lên bắt đầu trừu sáp.

Dù sao cũng là giấc mộng, đau đớn chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, Lý Đồng Hà liền bị quấn vào sóng triều du͙© vọиɠ.

"A a...... hức a, ha, a...... Thật lớn...... Thần...... A thần...... Ngài sáp ta...... Sáp ta thật thoải mái...... ưm ! hức ! ư ư a a !"

Lý Đồng Hà nằm trên giường bị thao muốn mất mạng, dục hoả nghẹn thật nhiều năm lập tức tìm được con đường giải toả, nhục bích y không chịu khống chế co chặt lại, tựa hồ muốn đem dương cụ đang sáp y thoải mái vĩnh viễn ở lại bên trong, nhục căn phía trước cũng cương đến cực hạn.

"Thật lớn...... Thật nhanh...... A híc...... Ngài rất mạnh ...... Chưa từng có...... Chưa từng thỏa mãn đến vậy......"

Lý Đồng Hà phát ra từng tiếng thét chói tai rời rạc, dùng sức vặn vẹo vòng eo, đem nhục huyệt hướng tới côn ŧᏂịŧ Dương Sơn thượng đỉnh:

"A ! a ! quá tuyệt vời...... Quá tuyệt vời...... Thoải mái muốn chết...... A a a......"

Trong hiện thực Dương Sơn chậm rãi mở to hai mắt, hắn một tâm chia đôi, một bên trong mộng Lý Đồng Hà hung hăng thao y, một bên mở mắt đánh giá Lý Đồng Hà ở hiện thực.

Lý Đồng Hà chìm đắm trong hương diễm mộng xuân, thân thể đã sớm xao động không chịu nổi, lúc này đang nằm trên giường thèm khát vặn vẹo cơ thể, dây lưng áo ngủ bị cọ mở bung, lộ ra l*иg ngực trắng nõn, hai đại núʍ ѵú trước ngực run rẩy cứng rắn như hai viên đá nhỏ, màu đỏ thẫm dâʍ đãиɠ, lúc này đang bị y một tay xoa nắn, khắp mặt y đầy vẻ xuân tình, không ngừng phát ra tiếng thở dốc, vòng eo đong đưa, một tay còn lại giấu phía dưới bên trong chăn, chăn phồng lên một khối, còn đang không ngừng động, không cần nghĩ cũng biết phía dưới đang làm gì.

Lý Đồng Hà cứ như vậy một bên bị thao trong mộng xuân một bên thủ da^ʍ, miệng rêи ɾỉ đứt quãng, trong không khí rất nhanh tràn ngập một cỗ tao vị, thân thể y động tác cũng càng lúc càng lớn, chăn đều sắp trượt xuống đất.

Trong mộng Dương Sơn tiếp tục thao Lý Đồng Hà, đỉnh đến tâm tao bên trong y nơi chưa từng bị đυ.ng qua, đem y làm phát khóc, trong hiện thực hắn thò tay trực tiếp kéo chăn lên, lộ ra da^ʍ căn ướt đẫm đang bị y thủ da^ʍ xốc nảy gấp rút.

"A..ha...... ưʍ...... Giỏi, thật giỏi......"

Trong mộng Lý Đồng Hà bị thao rất sảng khoái, dần dần ở hiện thực y cũng nhịn không được bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ, hai tay y cùng nhau vỗ về chơi đùa nhục căn, một tay cầm trụ triệt để lên xuống, một tay chốc chốc ma sát qυყ đầυ rồi xoa nắn túi tinh, thủ da^ʍ đến cực độ.

Dương Sơn trong mộng nâng cả người Lý Đồng Hà từ trên giường ôm đứng lên, Lý Đồng Hà ôm cổ hắn, hai đùi kẹp lấy eo hắn, liền bị Dương Sơn nâng mông vừa đi vừa làm, tư thế như vậy khiến côn ŧᏂịŧ tiến vào càng sâu , Lý Đồng Hà bị đỉnh hét rầm lên:

"A ! a ! nha a ! không cần ! không cần sâu đến vậy...... Thư, thư thái chết mất...... thoải mái...... muốn thăng thiên, không được, a ! a ! hắc a ! bắn, ta muốn bắn ! nha a a ! muốn bắn!"

Lý Đồng Hà kêu khóc phốc phốc bắn tinh, thích đến trợn trắng mắt, cảm thấy nhân sinh chưa từng có điều gì tốt đẹp giống như vậy, cũng chưa từng trải qua cảm giác thoải mái đến nhường này, cùng so sánh với bây giờ, hết thảy kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ trước kia đều là phù vân.

Trong hiện thực Lý Đồng Hà cũng sắp đến cực hạn, y một tay còn lại đã vòng đến phía sau, ngón tay bắt đầu dùng lực móc ngoáy nhục huyệt của mình, giống như một con heo bị chọc tiết không ngừng thét chói tai mấp máy trên giường, Dương Sơn đẩy tay y ra, cầm một ngọn nến mua từ hệ thống, hướng đến nhục huyệt y chậm rãi cắm vào.

"A, a, a...... Cái gì đây...... Này...... ưʍ...... Nha a...... Quá, quá cứng...... ư ưʍ......"

Lý Đồng Hà lộ ra biểu tình sảng khoái đến cực đỉnh, bắt đầu phối hợp ngọn nến trừu sáp xoay lắc vòng eo, cùng với trong mộng bắn tinh, thích đến mức hồn thể muốn bay lên trời.

Trong mộng Dương Sơn sáp huyệt Lý Đồng Hà xong, liền đặt y lên trên giường, nói: "Ta đi."

Lý Đồng Hà lập tức bắt lấy tà áo Dương Sơn, cầu xin hắn:

"Chớ đi...... Không đủ...... Còn chưa đủ ạ......"

Dương Sơn nói: "Này bất quá chỉ là mộng cảnh của ngươi, làm bao nhiêu cũng không đủ, nếu ngươi thực muốn được thao đến thỏa mãn, hãy tìm hoá thân của ta tại nhân gian đi."

"Nhân gian...... hóa thân?" Lý Đồng Hà ngây ngốc nhìn hắn.

Dương Sơn trực tiếp cởi bỏ lớp mặt nạ, cho y xem bộ dạng của mình, sau đó nói với y: "Hóa thân tại nhân gian của ta tên Dương Sơn, ngụ ở thôn bên cạnh, nhưng khi trời sáng ta không nhất định sẽ nhớ rõ ngươi, nếu ngươi tới, liền tự mình nghĩ biện pháp khiến ta nguyện ý thao ngươi. Để chứng minh lời ta là thật, ta sẽ lưu lại một ngọn nến bên trong thân thể ngươi, ngươi thấy ngọn nến, liền biết nên làm gì."

Dương Sơn nói xong, cũng không đợi Lý Đồng Hà phản ứng, liền xoay người ly khai mộng cảnh.

Trong hiện thực, Dương Sơn thu hồi hai mũ giáp, cắm một ngọn nến vào hạ thể Lý Đồng Hà đang ngủ say, còn mình thì trở về nhà, phát hiện cửa nẻo im ắng , tìm tìm, mới thấy bên trong bụi cỏ Lý Thạch Đầu đang ngủ, hắn hạ mê hồn dược cho Lý Thạch Đầu, khiến hắn tự đi đến cửa hàng ở trấn trên tiếp tục ngủ, sau đó trở về nhà nghỉ ngơi, chờ Lý Đồng Hà tìm tới cửa.

Lý Đồng Hà từ trong giấc mộng tỉnh lại, còn đang mơ màng, liền cảm giác được hạ thể khác thường, y ngồi dậy kiểm tra lập tức trên mặt thoạt trắng thoạt hồng, chỉ thấy phía dưới y dính đầy tinh thủy tự mình bắn ra, nhục huyệt bên trong còn cắm một ngọn nến!

Phút chốc nhìn thấy ngọn nến kia, cảnh tượng đêm qua trong mộng nháy mắt ùa về, y nhịn không được run run, tự mình cắn ngón tay.

Dục thần...... Côn ŧᏂịŧ...... Cái vật kia thật lớn...... Cắm vào...... Cắm vào nhục động......

Y cảm thấy lòng mình phơi phới vui vẻ, việc xảy ra trong mộng dĩ nhiên là thật, đồng nghĩa với việc y trong hiện thực cũng có thể tìm đến đại côn ŧᏂịŧ kia, sau đó bị vật thô cứng kia hung hăng thao làm sao?

Dương Sơn...... thôn bên cạnh......

Hôm nay nhất định đi tìm hắn!

Lý Đồng Hà căn bản không chút do dự, quyết định đi tìm Dương Sơn, sau đó khiến hắn hảo hảo làm mình một hồi.

Y đứng lên tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo dễ nhìn vào, rồi ra cửa.