Hệ Thống Công Lược Dâm Đãng

Công lược lão sư 4

Dương Sơn bị y dùng vẻ mặt đói khát vừa cầu xin vừa khóc làm dục hỏa đốt người, hắn áp lên, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ bản thân, đẩy hai đùi y ra, nhắm ngay thịt động, hung hăng cắm vào!

"Y nha a a --" Phương Nhã Lam da^ʍ mị hét ầm lêm, da^ʍ huyệt khép kín tám năm rốt cục lần thứ hai bị nam nhân thao mà phá vỡ, tiểu huyệt trống rỗng bên trong toàn bộ bị nhồi đầy, vách thịt bị ma sát không lưu tình chút nào, so với chồng mình còn muốn lớn hơn tiến vào thân thể của chính mình!

"Nha! A! A a! Hảo lớn, hảo lớn a... Làm sao sẽ... Cái này sao lại lớn..." Phương Nhã Lam khóc gọi, "Muốn hỏng, bên trong, hắc a, muốn gϊếŧ chết ta... Thân thể thật thoải mái... Ân hô, ra, xuất tinh ... Muốn ra... A... Ách a a a..."

Bắp thịt cả người Phương Nhã Lam căng thẳng, dươиɠ ѵậŧ không khống chế trào ra ngoài nước tinh màu trắng, một cổ một cổ đem toàn bộ trụ thể ẩm ướt, hai túi tinh nảy nảy lên theo mỗi cú nhấp hông kịch liệt của Dương Sơn.

"Hừ... Hừ ân..." y cắn môi, mũi thở mấp máy, gương mặt đỏ lên, hai tròng mắt ánh nước dịu dàng, ánh mắt tan rả."Bên trong... Hòa tan... Muốn hòa tan... Đầu óc cũng... A, a..."

Thân thể đói khát quá lâu, Phương Nhã Lam cao trào đúng là kéo dài hồi lâu, nhưng thịt huyệt lại tạm thời chưa cao trào, mà là cấp bách bao vây lấy côn ŧᏂịŧ người xâm nhập, giống như một cái miệng nhỏ nhắn cắn thật chặt không chịu thả lỏng.

"Hô..." Dương Sơn cũng không nhịn được hít hà một hơi, thịt động tám năm chưa từng bị nam nhân thao quả thực chặt kỳ cục, cho dù có dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan bôi trơn, cũng làm cho hắn thấy hơi không được thoải mái, quả thực nếu so sánh với động xử nữ không có gì khác nhau. Hắn một lần sáp đến tận gốc, lại hướng bên ngoài rút ra đều cảm thấy rất trắc trở. Phương Nhã Lam cũng không biết là bởi vì tiểu huyệt thật chặt làm hắn ra vào có chút khó khăn, y vẫn một mực dâʍ đãиɠ đói khát không muốn để cho côn ŧᏂịŧ ly khai, y còn đĩnh háng lên hướng theo côn ŧᏂịŧ, xem bộ dáng là hận không thể cùng nó là một thể không tách rời.

"Lão sư, thoải mái không?"

"A a... Thoải mái... Thật là thoải mái..." Phương Nhã Lam bị sáp sướиɠ đến mất hồn, hỏi gì đáp nấy, bộ dạng đàng hoàng cực độ.

"Ta thao ngươi thoải mái không?"

"Thoải mái.. Thật thoải mái..ah ah" Phương Nhã Lam há miệng lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, một dòng nước bọt trong suốt chảy ra, y ngơ ngác nỉ non, "Đã lâu không có, không có cái gì sáp vào được... Cái này hảo lớn, cứng quá a... Ta hảo thỏa mãn... A ân..."

"So với chồng ngươi thì sao? Của người nào lớn hơn?" Dương Sơn lại hỏi."Ai sáp ngươi thoải mái hơn?"

"Ngươi! Ngươi lớn... Ngươi sáp ta thoải mái... Ân..." lời nói Phương Nhã Lam tựa như hệ thống được thiết lập sẵn, bất luận bên ngoài biểu hiện ra như thế nào, bên trong đều là vừa tao vừa da^ʍ, tính dục tràn đầy. Nam nhân bình thường cũng không thể có thể thỏa mãn bọn họ, hay hoặc là bọn họ từ trước cảm thấy đủ, là bởi vì không có gặp cái tốt hơn, tỷ như Dương Sơn có kích thước cùng giỏi kỹ xảo, nam nhân khác sao có thể sánh được, hơn nữa còn có hệ thống gia trì, có thể nói, lực tính năng của hắn ở nơi tiểu thế giới này, nói không phải nổ chứ hắn nhận là đệ hai, thì sẽ không có ai dám nhận đệ nhất ( ‾́ ◡ ‾́ ). [Miu: 凸("△")]

Tiếp theo Dương Sơn dường như biến thành một đứa trẻ hiếu kỳ, có nhiều thắc mắc hỏi hoài không hết, "Hắn cũng có thể để cho ngươi một lần lại một lần bắn tinh, bắn vài hồi sao?"

"Không, không được... Liền bắn, liền bắn một lần..." Phương Nhã Lam thở phì phò, hận không thể dùng tay đẩy hắn, "Ngươi động động, mau động động a... Bên trong, bên trong ngứa chết... thao ta mạnh lên, thao chết ta đi..."

Y vừa nói xong, tường thịt phía dưới do bị dược hiệu dưới ảnh hưởng lại bắt đầu ngứa khó nhịn, y dùng sức hướng về phía trước đỉnh háng, dùng thịt huyệt chủ động đi bao bọc tính khí nam nhân, trong miệng phát ra kêu da^ʍ say mê, tư thái quả thực có thể so với da^ʍ phụ dâʍ đãиɠ bậc nhất. Dương Sơn nhìn y một cái, phát hiện vẻ mặt y mê man, sợ rằng đã không biết mình đang làm cái gì .

Có thể đem lão sư luôn nghiêm túc thao thành da^ʍ phụ, chỉ là trong lòng hắn có chút không thoải mái.

Dương Sơn đè ở trên người của y, bắt đầu mãnh liệt trừu sáp dươиɠ ѵậŧ, tranh thủ thao y đến quên họ tên bản thân viết ra sao.

"Hắn cũng có thể giống như ta vậy thao ngươi sướиɠ đến bắn tinh sao?" Dương Sơn hỏi tiếp.

"Y a! Y! Thật là giỏi... Ta, a, thư, thoải mái a... Hắc a... Sâu một ít, sâu hơn một ít... A hắc... Người tốt... Ngươi lại sáp sâu chút..." Phương Nhã Lam ném rụt rè, ném lo lắng, lại không cách nào vì trượng phu thủ thân như ngọc, y đã thất bại dưới du͙© vọиɠ của mình, khóc nói, "Hắn không thể, hắn không thể... Y a a! Ngươi, ngươi quá mạnh! Là ngươi quá mạnh... Ô ô... Nam nhân khác, nam nhân khác cũng không được..."

"A? Ngươi làm sao biết nói nam nhân khác không được?"

"Bên cạnh... Phu thê bên cạnh nhà ta... Luôn luôn làm... Không cách âm... Ta nghe được..." Phương Nhã Lam lời mở đầu không đáp sau ngữ nói.

Lòng hư vinh của Dương Sơn được thỏa mãn vô cùng, phía dưới cũng động nhanh hơn, qυყ đầυ ở huyệt mắt mà trái sáp phải sáp, thẳng đến đỉnh đến một chỗ thịt mềm, chỉ thấy Phương Nhã Lam "Y nha!" thét lên co quắp, "Không muốn! Không nên đυ.ng chỗ đó! A nha! Hảo sướиɠ! Muốn sướиɠ chết! Cứu, có ai không cứu mạng ah!"

"Hắc, hắc... A a ách..." Phương Nhã Lam bắn bạch trọc, cao trào tới cuộn trào mãnh liệt, lam cho y tứ chi co quắp, "Chảy, chảy ra... Lại chảy ra... Ách ách..."

"Tìm được điểm mẩn cảm của ngươi rồi." Phương Nhã Lam bắn tinh làm thịt huyệt co lại chặc hơn, côn ŧᏂịŧ Dương Sơn thiếu chút nữa bắn ra. Nhưng trừu cắm như vậy, tường thịt bên trong thật chặt ma sát với côn ŧᏂịŧ cũng đủ làm cho hắn thoải mái đến mức thở hổn hển, động tác cũng có chút không khống chế được, hận không thể không đem y thao chết!"Lão sư, nhìn ta lại đem ngươi thao bắn một lần nữa!"

"Người tốt... Người tốt... Lại thao ta... Ngươi thao bắn ta đi... Ô a... Thật nhiều năm không có bắn qua ... Y... Ân Aha..." Phương Nhã Lam khóc không có hình tượng chút nào, nhìn không ra bộ dáng lão sư. Thắt lưng không có bị trói y dùng sức không ngừng đĩnh động mài cọ hướng về nam nhân, lại bị thao áp quay về. Sau đó sẽ đưa, eo thon lung lay lộ ra độ cong mê người, quả thực quyến rũ kinh người kinh người!"Không đủ, còn chưa đủ a... Lại để cho ta xuất* một lần ba... Người tốt..."(* xuất=bắn, do tránh lặp từ quá nhiều nên Miu dùng từ "xuất" thay từ "bắn")

Côn ŧᏂịŧ Dương Sơn khác hẳn với thường nhân là lực kéo dài vô cùng, rốt cục trời đất xui khiến thao mở mị huyệt Phương Nhã Lam. Từ nay về sau, Phương lão sư vì trượng phu thủ thân như ngọc không gần nam sắc sẽ không tồn tại tại nữa, thay vào đó là một Phương Nhã Lam dâʍ đãиɠ tao mị, lại không cách nào cấm dục.

"Lão sư yên tâm, sẽ cho ngươi lại xuất một lần! Sau đó sẽ bắn cả đêm!" Dương Sơn tự tin nói, tuyệt nói đùa, lời này càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phương Nhã Lam, y càng khóc dử dội hơn, dây buột mắt đều bị ướt đẫm.

Dương Sơn suy nghĩ một chút, ấn xuống một cái nút bên cạnh cái ghế, chiếc ghế nhất thời khởi động đứng lên, đây là vật phẩm trong cửa hàng hệ thống - ghế tình thú tự động. Hắn đem trói buộc còng tay cùng còng chân Phương Nhã Lam đều mở ra. Nhất thời hoạt động của Phương Nhã Lam dễ dàng hơn, y cũng không có trước tiên đi gỡ bịt mắt của mình xuống, cũng không có đẩy Dương Sơn ra, mà là như suy nghĩ của Dương Sơn, trực tiếp ôm lấy cần cổ Dương Sơn, hai chân trắng nõn tinh tế cũng thật quấn chặt bên hông của hắn, đem hạ thể của hắn càng áp hướng về phía của mình."A a... Ngô ân... Tiểu Kiện... Tiểu Kiện... Nhã Nhã thật thoải mái... Lại sáp ta... Nhã Nhã lại muốn xuất, muốn xuất a..."

Nghe khẩu khí này, hắn đã biết y đã bị mình thao đến rối tinh rối mù, trực tiếp đem người trên thân mình trở thành trượng phu đã qua đời, nói ra những lời nói thô tục cùng trượng phu ở trên giường.

Dương Sơn cũng không để ý điểm ấy, bởi vì thỏa mãn cái huyễn tưởng này của y, thanh tiến độ tính phúc của y thoáng cái liền tăng cao hơn, nguyên bản theo 50% đến 70%, hiện tại lại thành 75%.

"Hảo, tiểu Kiện lại muốn tới thao ngươi, ngươi chờ a!" Dương Sơn dùng sức một cánh tay, đã đem Phương Nhã Lam toàn bộ bế lên, vừa đi vừa sáp, côn ŧᏂịŧ sẽ tùy ý đâm một cái cắm vào sâu bên trong. Phương Nhã Lam sợ "A!" Kêu thành tiếng, sợ bản thân ngã xuống, luống cuống tay chân quấn chặt Dương Sơn, nhưng mà tư thế như vậy thuận lợi cho côn ŧᏂịŧ vào sâu hơn, Phương Nhã Lam chỉ cảm thấy tận cùng bên trong tim đau xót, dâʍ ŧᏂủy̠ liền không bị khống chế chảy ra, giống như đi tiểu vậy, phía trước cũng tiếp theo bắn tinh!"A a! Y nha! Bắn! Bắn a! Bắn chết ta! A! Sướиɠ chết! Sướиɠ quá! Ô ô ân! Y!"

Phương Nhã Lam gắt gao cắn răng, thân thể run run lợi hại, dươиɠ ѵậŧ giống như chú thỏ hoạt bát nhảy lên nhảy xuống, nước tinh làm bụng hai người một mảnh hỗn độn, qυყ đầυ màu đỏ sưng lớn, nhạy cảm đến nỗi chạm cũng không thể chạm một chút, bên trong tường thịt cũng đột nhiên co gắt gao lại, bọc nam nhân không chịu thả ra.

"Dung ... Muốn dung ... A, a..."*[Miu không hiểu câu* này, ai hiểu thì giúp Miu giải nghĩa với ~(>_