Vẻ mặt của Hứa Nhược Mộng hết xanh rồi lại đỏ.
Một lúc lâu sau cô ta mới rít ra được một lời từ trong kẽ răng.
“Được, được thôi, Anna, cô có bản lĩnh.
Thế nhưng bất kể cho cô có nói gì đi chăng nữa thì hôm nay, cái túi này, tôi đều đã định rồi.
”
Dù cho Anna nói gì thì cô cũng không cách nào giúp bạn của cô giành chiếc túi này từ tay của mình được.
Hứa Nhược Mộng khinh thường liếc nhìn cô nhân viên bán hàng đang đứng bên cạnh xem kịch hay, cô ta nở một nụ cười châm biếm: “Xem kịch đã đủ chưa? Xem đủ rồi thì mau đi giúp tôi gói đồ lại đi.
”
Hứa Nhược Phi nhún vai, thể hiện rằng mình không quan tâm chút nào.
Suy cho cùng thì muốn có chiếc túi này là bạn của mình chứ chẳng phải là mình.
Hứa Nhược Phi liếc nhìn Tô Vân Nhi, chỉ thấy Tô Vân Nhi đang gọi một cuộc điện thoại, sau khi nói hai ba câu liền ngắt máy.
Từ đáy lòng Hứa Nhược Phi không khỏi thở dài thay cho Hứa Nhược Mộng.
Nói mà xem, sao người “em gái tốt” này của cô chọc ai không chọc lại đi chọc giận đúng cô thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô này cơ chứ?
Ở trong giới giàu sang quyền thế ở nước ngoài, Tô Vân Nhi có tiếng là người có thù ắt báo, tính toán chi li.
Hứa Nhược Mộng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Hứa Nhược Phi, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt thương tiếc của người phụ nữ này.
Ngay khi Hứa Nhược Mộng đang cảm thấy vô cùng khó hiểu thì đột nhiên cô nhân viên bán hàng lúc nãy quay lại nói với cô ta: “Cô Hứa, thật ngại quá, chúng tôi không thể bán chiếc túi này cho cô được.
”
Hứa Nhược Mộng sửng sốt.
Rất lâu sau đó tinh thần cô ta vẫn chưa trở lại bình thường.
“Cô nói cái gì…?” Hứa Nhược Mộng mở to hai mắt, không thể tin nổi.
Cô ta lớn lên ở Lâm Xuyên, từ nhỏ tới lớn muốn mua thứ gì mà không được?
Vậy mà giờ lại có người bảo không thể bán đồ cho cô ta!
Nhân viên bán hàng cúi đầu, rụt rè liếc nhìn Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi ở bên cạnh, sau đó nói nhỏ: “Vừa nãy thương hiệu nước ngoài đã trực tiếp gọi điện về, không chỉ mỗi chiếc túi này mà sau này, miễn là sản phẩm của thương hiệu chúng tôi thì sẽ đều không bán cho cô Hứa đây nữa.
”
Hai mắt Hứa Nhược Mộng tối lại, suýt chút nữa là ngất xỉu.
Nói chuyện cười gì vậy!
“Nhưng tôi chính là khách hàng VIP của thương hiệu các người! Các người hiểu rõ mà!” Hứa Nhược Mộng vứt bỏ giáo dưỡng bao nhiêu năm qua của mình, không kìm được mà nâng cao giọng, giận dữ chửi bới: “Các người dám xúc phạm khách hàng VIP, sau này còn muốn đi tiếp trong giới thời trang ư! Gọi quản lý của mấy người tới đây! Tôi sẽ tự mình nói chuyện với anh ta!”
Hứa Nhược Phi lặng lẽ kéo ống tay áo cảu Tô Vân Nhi, nói: “Vân Nhi, không phải là cậu gọi điện thoại cho chú cậu đó chứ…”
Tô Vân Nhi gật đầu: “Thật không may, đại lý toàn cầu của thương hiệu này đều là nhà tớ.
”
Hứa Nhược Phi: “…”
Nhân viên bán hàng không còn cách nào khác ngoài việc gọi cho người quản lý.
Quản lý một bên gật đầu, một bên giải thích với Hứa Nhược Mộng: “Cô Hứa, thực sự chúng tôi không có cách nào khác.
Ban nãy đại lý toàn cầu của nhãn hàng vừa thông báo tạm thời cho chúng tôi, không biết gần đây cô có làm mất lòng người của họ hay không?”
“Nực cười, Hứa Nhược Mộng tôi đây còn phải sợ làm mất lòng người khác sao?” Hứa Nhược Mộng nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi.
“Tôi nói này Anna, bản lĩnh khác cô không có, chỉ có là lớn lên nhìn xinh đẹp một chút, trời sinh một bộ dạng hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông.
Cho dù cô là nhà chế tạo nước hoa nổi tiếng thế giới thì e rằng cũng không đủ tư cách để mua đồ có số lượng có hạn toàn thế giới nhỉ? Vừa rồi tức giận liền gọi điện thoại cho chủ đầu tư đứng sau lưng cô rồi nhờ anh ta trút giận à? Thật là nực cười, loại phụ nữ như cô không biết đã ngủ với người đàn ông khác bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn còn muốn trèo lên giường của Đình Nam, đúng là mơ mộng hão huyền.
”
Chát.
Hứa Nhược Phi thẳng tay tát xuống.
.