Ái Hỉ

Chương 19: Bái Sư

Tết càng đến gần nhiệt độ ngày càng thấp. Giai Dĩnh dẫn Vân Cúc cùng mình đi tới Ngoại Thành. Đã lâu lắm rồi kể từ khi đến Tây Vực cô mới được đến Ngoại Thành. Lần này cô tới ngoài thành là muốn đi dạo cho khuây khỏa. Lâu nay ở trong phủ để nghiên cứu độc dược nên vẫn chưa có thời gian ra ngoài. Quay mặt một cái đã gần tới Tết. cô chưa quen phong tục ở Tây Vực nên việc chuẩn bị cho Tết đều do Vân Đào làm, nên không nhận ra tết gần đến cũng là điều đương nhiên.

Sở dĩ cô không dẫn theo A Lục bởi vì a lục cũng không phải người ở đây, lại không có võ công cho người nên cô để A lục theo Vân Đào học hỏi. Vân Cúc có võ công lại là người Tây Vực, năng động hay đi đây đi đó đó nên biết nhiều thứ thứ mà người khác không biết.

Sáng hôm ấy cô mặc một chiếc váy mang đậm phong cách của Tây Vực, cô không muốn gây ra sự chú ý dẫn đến những rắc rối Không cần thiết.

Ra ngoài thành, không khí cũng thoáng đãng hơn rất nhiều. Mặc dù là kiếp trước hay Kiếp Sau, cổ trang hay hiện đại thì rõ ràng Vùng ngoại thành cũng được người ta yêu thích hơn nhiều. Bởi không khí thoáng đãng giúp người ta giải tỏa căng thẳng. vì bây giờ còn là ban ngày, Ngoại Thành cũng thoáng đãng hơn nhiều. Vân Cúc dẫn cô đi một vòng quanh chợ.

Không khí trong chợ tấp nập hơn bên ngoài. Các loại mặt hàng cũng được bày bán la liệt. cô cũng không có ý định mua thêm thứ gì bởi vì ông ngoại hoàng đế đã ban cho cô rất nhiều. Phàm là những thứ quý giá trên đời, cô đều có. Có những Thái tử cữu cữu cũng không chó, nhưng chúng lại nằm yên vị trong kho phủ Trữ Vân.

Bỗng bên đường có âm thanh cãi nhau. đây đều là những lẽ thường tình ở chợ vợ, vì thế cũng không mấy ai đứng lại. Thực chất là chỉ có mình cô và Vân Cúc. Cũng không phải là có gì mới lạ chẳng qua là cô muốn nhìn xem người ở cổ đại cãi nhau theo phong cách chợ búa như thế nào.

Lời qua tiếng lại

“ Đồ ăn mày mày sao ngươi dám cướp bánh bao của ta. Đi. Mau cùng ta lên quan phủ”

“ Ngươi làm gì mà phải quá đáng như vậy. Chỉ là cái bánh bao thôi, có cái rắm gì mà to tát”

“ Không to tát mà người cũng chẳng mua nổi. Rắm gì cũng không quan trọng lên quan phủ rồi tính tiếp”

“ A ….a..a bớ người ta bắt nạt. Có cái bánh bao mà cũng đòi đánh chết người. Đồ tâm địa ác độc”

Cô không thể xem tiếp được nữa ra, cùng Vân Cúc định quay lưng đi chỗ khác. Bỗng một lực đạo kéo cổ lại.

“ Người này sẽ thay ta trả tiền. Ngươi không cần phải lớn tiếng như vậy làm gì”

Cô triệt để sững sờ. Này cũng quá mặt dày rồi đi.Người cổ đại đều mặt dày như vậy sao. Thật là khó hiểu. Cô cũng không thiếu mấy đồng, hôm nay cô lại mát tính nên để Vân Cúc trả tiền cho lão Bản. Vân Cúc Khó hiểu hỏi cô

“ Quận chúa việc gì phải làm như vậy. Người cũng không phải thừa tiền, tâm địa Bồ Tát”

“ Ta cũng chẳng thiếu mấy đồng lẻ, tích phúc thêm để sống nhiều thêm vài năm”

“ Quận chúa nhất định sẽ sống lâu”

“Vậy sao?”

Cô ngẩn người nghĩ về những chuyện mình đã trải qua, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh. Cô cứ nghĩ chỉ là một việc qua đường nhưng lão ngoan đồng mặt dày vừa rồi vẫn tiếp tục đi theo cô rồi lẩm bẩm mấy điều vô nghĩa đòi nhận cô làm đồ đệ. Cô dở khóc dở cười, này là làm ơn mắc oán sao.

“Vị tiểu thư này, lão ngoan đồng ta cảm thấy ngươi rất vừa ý ta, hay không bái ta làm sư phụ. Ta nhất định truyền dạy tất cả những gì ta biết. Cuộc đời ta chưa từng nhận đồ đệ, chẳng qua ta cảm thấy không thể bỏ phí những thành tựu của mình nên mới muốn nhận ngươi

Làm gì có ai như vị này, đòi nhận người ta làm đồ đệ nhưng vẫn phải giữ sĩ diện cho mình. Cô cũng không muốn lôi thôi, mất công thêm rắc rối. Vân Cúc cũng định tiến lên đánh cho lão một trận, cô ngăn lại, cô vừa rồi thấy được bản lĩnh mồm mép cuả người này. Chỉ sợ đánh xong lại thêm rắc rối.

“Vị sư phụ này, ta tiếp thu ý tốt của người, nhưng ta không có ý định bái ai làm sư”

Nói rồi cô quay gót rời đi, nếu người này còn tiếp tục gây rắc rối, cô cũng không muốn cản Vân Cúc. Cô không muốn tâm trạng một ngày bị hủy nên mới để cho người này đường lui. Nhưng dường như lão không chịu từ bỏ tiếp tục tiến lên nói

“Ta nói ngươi thật cứng đầu” rồi bắt lấy tay cô định kéo cô đi, cũng may Vân Cúc nhanh tay bắt kịp, kéo cô lại. Sức lực lúc này tuyệt đối là của một cao thủ, Vân Cúc không có cửa ngăn cản. Vừa đủ mạnh lại không làm đau cô. Chẳng qua lão ngoan đồng này vẫn muốn để cô tự nguyện, vừa rồi là thể hiện chút bản lĩnh. Ngay lập tức bốn vị thị vệ xuất hiện vây xung quanh cô, cũng may ở đây khuất người nếu không đã gây ra náo loạn rồi.

Cô hòa hoãn hơn

“Lão ngoan đồng, nếu ngươi muốn thu nhận ta cũng không thể không nói quý tánh đại danh của mình, phải không”

“Hảo, nể mặt đồ đệ ta mới nói chuyện. Ta tự Tấn họ Ngụy, người đời hay gọi ta là Ngụy lão”

Tất cả đều sửng sốt nhíu mày thật sâu như đang xem xét thực giả, trừ cô. Cô không ở Tây Vực cũng không liên quan tới giang hồ, làm sao mà biết được vị này, biết được Mộc thần độc cùng Giang phu nhân cũng là truyền kì. Nhận thấy phản ứng của cô, Vân Cúc nhỏ giọng bên tai: “Quận chúa đây là đệ nhất thần công, nếu không phải người này không ham hư vinh thì đã trở thành minh chủ võ lâm. Tương truyền, bốn vị Ngụy lão, Mộc thần độc, Giang phu nhân, Hoa cốc chủ là thanh mai trúc mã vô cùng thân thiết, nếu không có chuyện năm đó hiện tại chỉ e võ lâm xoay vần. Nhưng nghe nói họ đều quy ẩn. Người này nội lực thâm hậu, chỉ không biết có đúng là Ngụy lão tiên sinh”

Cô cũng chưa muốn tìm hiểu quá sâu, việc hiện tại là giải quyết chuyện trước mặt.