“Vũ!” Tiếng của mẹ Vũ từ phòng bếp truyền đến
Trong thư phòng, hai người cùng quay đầu lại, ăn ý trả lời, “người nào?”
Thiếu nữ so với chàng trai thấp hơn một cái đầu, mái tóc dài màu đen xõa nhẹ nhàng, vòng eo tinh tế, khuôn mặt trắng nõn lộ ra biểu tình nghi hoặc đáng yêu. Bên cạnh là chàng trai tuấn tú, khuôn mặt bất đắc dĩ, không biết là lần thứ mấy mẹ hắn sơ suất rồi, bất lực thở dài
“A, là gọi anh trai, xin lỗi xin lỗi, vừa lại quên mất.”
Vũ Anh nhìn thân ảnh cao ngất của hắn biến mất ở cửa phòng bếp, cô lại tiếp túc cúi đầu chuyên tâm vẽ tranh
“ Con trai, mẹ cùng ba muốn đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật lần thứ hai, đại khái sẽ nghỉ ngơi tầm ba tuần tới một tháng, con chăm sóc em gái thật tốt nhé”
“Hiện tại?”
“Đúng vậy, chúng ta đã chuẩn bị hành lý rất lâu đấy, con chưa từng phát hiện sao?” Trên mặt mẹ Vũ hơi hồng hồng, như là cô gái lần đầu biết yêu
Nói xong bà xấu hổ tươi cười rời khỏi phòng bếp lưu lại Vũ Ưng đứng tại chỗ
“Ai, ba mẹ lại muốn đi ra ngoài, chắc khoảng một tháng.” Vũ Ưng tiêu sái quay lại thư phòng, nói với Vũ Anh. Hắn đi qua bên cạnh Vũ Anh, tầm mắt chạm vào bức tranh đang vẽ dở trên bàn. “Lần này vẽ cái gì?”
“A, anh trai? Không có gì.” Có lẽ do quá chuyên tâm vẽ nên Vũ Anh không chú ý hắn đang tới gần, có chút luống cuống, có chút bối rối, vội vàng đem tranh vẽ gấp lại, rất nhanh cầm tranh chạy về phòng
“Làm gì vậy… Đáng yêu quá” Hắn cười khẽ ngả người vào ghế salon mềm mại, nhắm hai mắt, lông mi thon dài hoàn mỹ, ghế salon màu nâu làm nổi bất lên mái tóc đen của hắn, trang phục trên người làm lộ ra đường nét thân hình quyến rũ của hắn
Xa xa, Vũ Anh len lén gó đầu vào, bước nhẹ tới gần hắn “Đây là một hình ảnh vô cùng hoàn mỹ, không vẽ thì thật tiếc dù sao anh ấy cũng đang ngủ!” Vũ Anh nghĩ
Cẩn thận từng bước tới gần hắn, bút trên tay Vũ Anh cũng nhẹ nhàng chuyển động trên tay cô.
Phút chốc, cổ tay mảnh khảnh bị bắt lấy, tiếp theo bị một lực kéo vào trong lòng một người
“Lần sau còn đáng yêu như vậy, anh sẽ mất khống chế a.” Vẻ mặt tươi cươi xấu xa nhìn cô gái đánh yêu trong lòng, “đây là là lúc….để Vũ Anh biết đi” hắn nghĩ
“Ách!” Vũ Anh hoảng sợ, không nghĩ tới sẽ bị hắn phát hiện. Không có biện pháp mà, nhà nghệ thuật chính là thích nhìn cái đẹp đâu, trước mặt lại có anh trai có khuôn mặt làm phụ nữ điên đảo, đương nhiên cô cũng không có bất kỳ sức chống cự nào.
“Quả nhiên Tiểu Anh. . . Vẫn thích quyến rũ anh như thế.” Hắn vân vê tóc cô, hắn đem cô đè xuống, trong nháy mắt bị mùi hoa của cô bao trùm lấy người hắn
“Người nào, người nào quyến rũ anh! Anh trai thối, cứ thích trêu cợt người ta.” Tư thế này làm cho cô không thể động đậy, đành phải cùng anh trai có khuôn măt thiên sứ, nội tâm xấu xa nhìn nhau. Nhưng mỗi lần Vũ Anh đều không có biện pháp nhìn hắn quá mười giây, sợ rằng chưa đến mười giây đã bị ánh mắt đầy tính xâm lược trước mặt nuốt sợ rằng ở mười giây còn chưa tới trước trước hết bị hắn xâm lược tính chất ánh mắt cấp cắn nuốt rồi.
“Như vậy đi…” Hắn cười cười nói.
“Cái gì?” Khuôn mặt của Vũ Anh ửng đỏ, hai mắt mở to xinh đẹp
“Anh Anh, để bồi thường cho anh, hôm nay chúng ta cùng nhau tắm đi.”
Nhìn ánh mắt thẹn thùng kinh ngạc của cô, hắn cười càng thêm sâu