Cửu Vũ Thần Tôn

Chương 18: Chương 18: Uy Hiếp​

Lăng Chí đã có phòng bị, lách mình tránh thoát một cước này, phẫn nộ muốn điên trừng mắt về phía Đường Hạo, hai mắt tựa hồ cũng có thể phun ra lửa.

"Ngươi chính là Đường Hạo?"

Trong mắt của hắn, hiện lên sát khí lạnh lẽo: "Không nghĩ tới ngươi cũng dám tìm tới tận cửa rồi chịu chết!"

"Ha ha, không nghĩ tới ta tại Lăng gia các ngươi thật trở thành danh nhân, ai thấy ta đều hô đánh kêu gϊếŧ."

Đường Hạo không thèm để ý cười ha ha, thò tay đem Viên Thiên Nhất từ dưới đất đỡ lên.

"Đại ca coi chừng, hắn được xưng là ngoại tộc Lăng gia thiên tài, thực lực không chút nào kém cỏi hơn Lăng Hướng Vũ."

Viên Thiên Nhất thấp giọng nhắc nhở Đường Hạo. Mặc dù đại ca gϊếŧ chết Lăng Hướng Vũ, nhưng cũng bởi vì Lăng Hướng Vũ khinh địch, mới trúng mưu kế Đường Hạo.

Hắn cũng không biết, Đường Hạo trong mấy ngày này thực lực lại có tăng lên.

"Ha ha, không nghĩ tới, hai phế vật các người lại biết." Vẻ mặt Lăng Chí giễu cợt nhìn Đường Hạo hai người, khinh thường nói, "Vừa vặn hôm nay đem sự tình cùng một chỗ giải quyết đi."

"Tiểu Thiên, ngươi không sao chứ? Như thế nào cùng chó dữ cãi vã?"

Đường Hạo hoàn toàn không thấy Lăng Chí kêu gào, chỉ quan tâm hỏi Viên Thiên Nhất.

Viên Thiên Nhất cảm động lắc đầu: "Ta không sao, Đại ca chúng ta hay là trước đi thôi."

"Đi?" Lăng Chí cười gằn, ngăn cản đường đi của hai người, "Hai tiểu tạp chủng cũng dám bỏ qua Thiếu gia ta. Hừ, hôm nay không có Thiếu gia ta lên tiếng, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đi!"

Đường Hạo nhướng mày, bị thái độ phách lối của Lăng Chí kích phát ra một tia hỏa khí, nếu không phải chán ghét bị người vây xem, hắn đã ra tay cho tên to mồm này một trận.

Đường Hạo vung tay lên một cái, trầm giọng nói: "Tránh ra, ta không rảnh ở chỗ này cùng ngươi giống như con khỉ hồ đồ!"

"Ngươi nói ai là con khỉ!" Lăng Chí bị Đường Hạo nhiều lần không cho mặt mũi, khuôn mặt âm trầm có thể chảy ra nước.

Hắn táo bạo đem tay Đường Hạo một bả mở ra, quát to: "Người nhu nhược, có gan hãy cùng ta chiến một trận!"

"Không có hứng thú." Đường Hạo nhếch miệng, kéo Viên Thiên Nhất hướng một phương khác mà đi.

Lăng Chí hung hăng hướng mặt đất phun một bãi nước miếng: "Đường Hạo, ngươi chính là vô năng phế vật! Với cha ngươi là cùng một phế vật!"

Đường Hạo ngừng bước chân. Quay người lại, từng bước một đi trở về.

Bước tiến ngữ tốc rất chậm, thế nhưng mà mỗi một chữ nhổ ra đều mang vô tận sát ý lạnh như băng.

Đường Hạo chậm rãi rút kiếm ra: "Ngươi thật sự chọc giận ta rồi!"

"Chọc giận ngươi?" Lăng Chí không sao cả cười lớn, "Ta còn muốn phế bỏ ngươi lâu rồi, con hoang!"

Hắn từ phía sau rút ra một bả tinh thiết trường kiếm, đối với Đường Hạo quát khẽ: "Đến đây đi, ta trước hết nhường ngươi ba chiêu!"

"Đại ca ..." Viên Thiên Nhất có chút lo lắng nhìn Đường Hạo, hắn muốn khuyên Đường Hạo tạm thời nhẫn nại, nhưng khi hắn nhớ lại ánh mắt kiên định lúc trước của Đường Hạo, cuối cùng chỉ là thở dài một tiếng: "Cẩn thận."

"Yên tâm." Đường Hạo quay đầu về Viên Thiên Nhất khe khẽ cười, "Ngươi bây giờ một bên chờ ta, đợi lát nữa Đại ca mời ngươi uống rượu."

"Đồ không biết sống chết, còn có tâm tư uống rượu?"

Lăng Chí gầm lên giận dữ: "Quản tốt cái mạng nhỏ của ngươi đi, con hoang!"

"Miệng của ngươi thật sự thối quá." Đường Hạo chán ghét nhìn thoáng qua Lăng Chí: "Ta giúp ngươi dọn dẹp một chút!"

Dứt lời, kiếm khởi, gió giương nhẹ.

Trên mũi kiếm, một cơn gió gào thét xuất hiện!

"Làm sao ngươi cũng là túy thể tầng 4?" Lăng Chí kinh hãi, một kiếm này triệt để để cho hắn nhìn ra thực lực của Đường Hạo, không phải là cừu non mặc người chém gϊếŧ, rõ ràng là một thớt Ngạ Lang.

Hắn đột nhiên đối với kɧıêυ ҡɧí©ɧ ẩn ẩn có chút hối hận.

"Hừ! Ngươi cường thịnh cũng không quá Túy thể tầng 4 trung kỳ."

Xem thấu Đường Hạo, Lăng Chí lại lần nữa hung hăng càn quấy lên, hắn nhe răng cười, giơ kiếm liền chém!

Hắn nhìn ra uy thế một kiếm của Đường Hạo không tầm thường, muốn cướp trước tiên cơ, chủ động tiến công.

"Hèn hạ !" Viên Thiên Nhất ở một bên tức giận mắng, "Rõ ràng đã nói trước hết để cho ba chiêu, vậy mà đột nhiên thay đổi!"

"Không sao cả."

Đường Hạo nhìn chòng chọc Lăng Chí khí thế hung hăng ra một kiếm, khóe miệng đột nhiên tươi cười, đáy mắt hào quang màu u lam hiện lên -- thời gian trì hoãn!

Một kiếm này ở trong mắt Đường Hạo lập tức tràn đầy sơ hở.

Thân thể vặn vẹo, kiếm của Đường Hạo thế cường hoành chuyển biến -- một kiếm Kinh Vân động!

XÍU...UU! Một đám kiếm quang đột nhiên nổ tung.

Ngưng tụ Phong Bạo trên thân kiếm, phiêu hốt bất định, trường kiếm Đường Hạo xẹt qua một quỹ tích huyền ảo, đâm rách trời cao.

Mang theo lực xuyên thấu vô cùng, đâm vào vai trái Lăng Chí.

"Phốc phốc !"

Kiếm ra, mang theo một cổ máu tươi.

"A, ta muốn gϊếŧ ngươi!" Lăng Chí hét thảm một tiếng, hắn hoàn toàn không hiểu rõ, Đường Hạo làm sao có thể bị thương mình, hắn có thể cảm nhận được trên vai mình đau đớn.

Lăng Chí điên cuồng triệt thoái về phía sau, đợi trường kiếm hoàn toàn ly khai thân thể mới giơ kiếm đâm tới.

Kiếm đưa ra một nửa, thương thế phát tác, hoàn toàn rối loạn tiết tấu.

"Ha ha, thật không biết ngươi có thể gϊếŧ chết ai." Đường Hạo một tiếng cười khẽ, giơ kiếm đón đỡ, Bất động như sơn!

Một tiếng vang thật lớn, lực lượng phản chấn để cho Lăng Chí không cầm nổi trường kiếm, trực tiếp bay ra ngoài.

Mọi người vây xem cười vang.

Họ chứng kiến Lăng Chí bắt đầu ngang ngược càn rỡ nhưng giờ khắc này người tổn thương chật vật không chịu nổi.

"Câm miệng, cười cái gì mà cười!"

Lăng Chí mặt đỏ lên, tức giận quát ầm lên, nhưng đáng tiếc tiếng cười lại càng to rồi.

"Ta nói qua cho ngươi, miệng của ngươi rất thúi!"

Đường Hạo phủi kiếm, ông, thân kiếm chấn động, tát một cái vừa vặn vào miệng Lăng Chí!

"Ngươi dám!" Miệng Lăng Chí lập tức bị sưng đỏ, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Hạo mắt huyết hồng một mảnh.

Một kiếm này quất vào trên miệng của hắn, càng là quất vào trong lòng của hắn, trắng trợn nhục nhã!

Nếu như Đường Hạo một kiếm đâm rách trái tim của hắn thì hắn sẽ dễ chịu hơn nhiều.

"Ta vì cái gì không dám?"

Lông mày Đường Hạo nhíu lại, trường kiếm tiếp tục bắn ra, BA~ !

"Ta muốn gϊếŧ ngươi !"

"Có ai không ...", BA~ !

"Ta muốn ..." BA~ !

Lăng Chí nói một câu, Đường Hạo liền quất hắn một kiếm. Đến cuối cùng, Lăng Chí mặt mũi đều sưng giống như cái đầu heo. Hắn rốt cục đình chỉ chửi rủa, không chỉ bởi vì hắn đã không mở miệng được, càng là bởi vì hắn sợ!

Đường Hạo trong mắt hắn là điên cuồng biếи ŧɦái!

Suốt tám trăm hai mươi sáu cái tát, hắn làm sao lại mỗi một cái đều không chút nương tay!

Đường Hạo thu hồi trường kiếm, từng bước một đi đến trước người Lăng Chí, trong ánh mắt sợ hãi của hắn nhấc cổ áo của hắn lên, nhẹ giọng cười nói: "Họa là từ miệng mà ra, nhớ rõ về sau đừng nói những lời ti tiện như vậy!"

"Nhớ kỹ chưa?"

Lăng Chí nức nở, điên cuồng gật đầu.

"Ngoan." Đường Hạo hài lòng vỗ vỗ mặt của Lăng Chí, ung dung thở dài nói, "Ngươi xem ta cuối cùng là thiện lương như vậy, ưa thích giúp đỡ bọn ngươi những đứa bé không hiểu chuyện sửa lại thói quen bất lương, ngươi nói ta như vậy có phải hay không rất không tốt?"

Lăng Chí điên cuồng gật đầu .

"Ngươi nói là ta làm sai?" Đường Hạo đáy mắt hàn quang lóe lên.

Lăng Chí điên cuồng lắc đầu .

"Ta đây làm rất đúng?"

Lăng Chí ủy khuất gật đầu.

"Đi Tiểu Thiên, đi uống rượu." Đường Hạo buông Lăng Chí ra, rất cẩn thận che giấu ở đôi mắt kia thù hận, cười nói, "Lăng gia các ngươi muốn báo thù, ta Đường Hạo toàn bộ nghênh tiếp, cứ tới đi."

Lăng Chí lắc đầu.

"Ha ha." Đường Hạo không sao cả cười cười, hắn đã động thủ liền biết mình cùng Lăng gia dây dưa nhất định là không tháo ra được rồi.

Nếu họ lần nữa tìm mình gây phiền toái, hắn cũng tuyệt đối không có đạo lý lùi bước.

Một chữ, chiến thôi!

Đường Hạo đã mềm yếu vài chục năm rồi, hắn tuyệt sẽ không cho phép mình tiếp tục mềm yếu nữa.

Đối phương cũng đã bức đến thăm, mình không thể đánh hắn một trận sao?

Thả Lăng Chí, cùng Viên Thiên Nhất đi uống rượu, tâm tình Đường Hạo thập phần khoan khoái dễ chịu, phát ra một món tiền nhỏ che lấp đi oán khí cũng không tệ.

Ăn uống xong, Đường Hạo một mực không ngừng lẩm bẩm thống khoái đưa Viên Thiên Nhất về Viên gia, tâm tình sung sướиɠ thổi lên một tiểu khúc.

"Đường Hạo, tâm tình không tệ sao?"

Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Đường Hạo quay đầu lại, là Đường Kiếm Vân.

"Ha ha, ta thật không có lý do không vui."

Đường Hạo bước chân không ngừng, hắn không có hứng thú cùng tên tiểu nhân này nói nhảm.

"Thật sao?" Đường Kiếm Vân âm dương quái khí cười cười: "Hi vọng mấy ngày nữa ngoại tộc thi đấu, ngươi có thể bảo trì tâm trạng này."

"Ngươi đang uy hϊếp ta?" Ánh mắt Đường Hạo lạnh xuống, hắn khinh thường liếc qua Đường Kiếm vân nói: "Trừ phi ngoại tộc thi đấu, ngươi không cần mặt mũi tự mình ra tay với ta, bằng không thì chỉ bằng chó săn Đường Chi Long, thì xem ra không đủ dùng!"

"Đường Chi Long có đủ hay không, ta không biết." Đường Kiếm Vân dáng tươi cười như trước không thay đổi, ánh mắt của hắn đùa cợt nhìn lấy Đường Hạo: "Người của ta, cũng không chỉ có Đường Chi Long."

"Có ý tứ gì?" Hai mắt Đường Hạo ngưng tụ, trong lòng có chút phát lạnh, Đường Kiếm Vân vì đối phó mình vẫn còn có chuẩn bị?

"Ha ha, Chúc ngươi may mắn."