Phương Từ vặn vẹo thân thể, cậu có chút đứng ngồi không yên. Bây giờ c̠úc̠ Ꮒσα của cậu đang co rút vô cùng kịch liệt. Không chỉ c̠úc̠ Ꮒσα, phía trước một chút, nơi nằm ẩn sau chú chim nho nhỏ đang bán cương, một cái lỗ xinh đẹp khác cũng đang mấp máy. Đương nhiên cái lỗ xinh đẹp kia rất biết điều, nó liên tục phun ra thật nhiều nước da^ʍ.
Phương Từ có thể cảm nhận được mông của mình vô cùng ướŧ áŧ và dính nhớp. Ở phía dưới cứ như có ngàn con kiến đang bò, vô cùng ngứa, cực kỳ ngứa!
"Làm sao?"
Một giọng nói lành lạnh vang lên bên cạnh Phương Từ. Cậu liếc đôi mắt ướt nước đo đỏ sang phía ấy. Một người đàn ông điển trai ngồi đó. Anh đeo kính gọng vàng, đầu hơi cúi xuống chăm chú đọc tài liệu trên tay. Nếu không cực kỳ quen thuộc giọng nói của người đàn ông này, cậu cũng không nghĩ tới anh chính là người vừa mở miệng.
"Anh rể..." Phương Từ nỉ non kêu một cái danh xưng.
"Ồ, em vừa gọi tôi là gì?" Người được gọi là anh rể khẽ đáp lại lời cậu. Giọng nói có chút lạnh đi vì không hài lòng cái gì đó.
"Ưm, ông xã... Chồng ơi..."
Phương Từ nhanh chóng sửa miệng, ngay sau đó liền ái ngại nhìn lên phía trên sân khấu. Hôm nay cậu cùng anh rể đi xem chị gái của cậu trình diễn. Chị gái của cậu tên là Hạ Hoài Tâm, là một nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi nổi tiếng, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Trong một lần lưu diễn ở Úc liền câu được anh rể Vũ Tử Văn - cũng tài giỏi không kém về làm chồng. Tình cảm của hai anh chị rất tốt, Phương Từ rất hâm mộ. Cậu luôn muốn có một gia đình hạnh phúc và hoàn hảo như chị mình.
"Em kêu chồng nhưng lại nhìn đi đâu vậy?"
Vũ Tử Văn vẫn giữ tư thế cũ - chăm chú đọc tài liệu nhưng cánh tay trái lại với sang chỗ Phương Từ, dùng ngón trỏ vừa vuốt vừa chọc con chim nhỏ đang cương trong quần cậu.
"Chồng đừng trêu em... Ở đây nhiều người lại còn có chị nữa..."
"Đã gọi tôi là chồng, cũng banh l*и cho tôi đυ. rồi mà em vẫn ngại ánh mắt người ngoài à?"
Có thể sẽ có nhiều người thắc mắc vì sao tình cảm vợ chồng chị gái cậu tốt đến vậy nhưng anh rể và cậu lại có quan hệ như thế. Nhưng chuyện đó cậu sẽ nói sau. Nghe được câu nói thô tục từ miệng một người thân sĩ như Vũ Tử Văn làm l*и cậu nứиɠ lên. Giờ cậu chỉ muốn kéo cái quần âu hàng hiệu trên người anh xuống, vạch ©ôи ŧɧịt̠ anh ra và ngồi mạnh lên nó, để nó cᏂị©Ꮒ sâu đến tận tử ©υиɠ.
"Vợ anh thật nứиɠ. Sao? Muốn anh cᏂị©Ꮒ không?
Ngay từ cái lúc vào nhà hát, thấy mình và anh rể là hai vị khách duy nhất ở ba dãy ghế cuối trong khi những phía trên lại đông nghịt người thì Phương Từ liền hiểu ý. Cậu biết cái tên xấu xa khi đã bao trọn khu này, cũng biết sắp tới anh sẽ làm gì. Vì thế cho nên cậu phát nứиɠ, mới đặt mông xuống đã chảy nước da^ʍ.
"Anh cố ý gạ em." Phương Từ nũng nịu nói, cùng lúc đó cậu cũng nhẹ nhấc eo lên, mông rời khỏi ghế. Tư thế ấy giúp chú chim nhỏ sau lớp quần tiếp xúc nhiều hơn với bàn tay to lớn của người đàn ông.
Vũ Tử Văn trêu chọc đủ, anh thuận theo mà lấy tay ôm hết du͙© vọиɠ của cậu, khẽ nhấn xuống để cậu ngồi lại trên ghế.
"Cầm cho chắc. Tài liệu quan trọng của chồng em. Cấm em làm ướt."
Vũ Tử Văn nhét tài liệu của mình vào tay Phương Từ, còn chính anh thì kéo séc quần của cậu ra. Chú chim nho nhỏ hồng hào cương cứng bại lộ ra ngoài không khí, vì lạnh nên có chút run run. Vật nhỏ của em vợ rất xinh xắn, sạch sẽ. Vừa không có lông vừa mang một màu sắc quyến rũ. Trên đầu đỉnh còn có chun chút chất lỏng trắng đυ.c, dưới ánh sáng vàng ấm của nhà hát lại càng mê người.
Vì trông quá đáng yêu nên Vũ Tử Văn khẽ cúi xuống hôn lên đầu đỉnh của vật nhỏ, cũng liếʍ đi chất lỏng trên đó. Hình ảnh sắc tình ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Phương Từ, cậu không nhịn được mà khẽ rên một tiếng dâʍ đãиɠ.
"Em kêu da^ʍ còn hay hơn tiếng dương cầm đấy." Vũ Tử Văn nhếch miệng cười tà, tay dời xuống một chút.
Tiếng dương cầm du dương xinh đẹp như vậy lại bị kẻ này so sánh với tiếng rên dâʍ ɖu͙© của cậu. Bất kì người đang ngồi đây nếu nghe thấy được câu này chắc chắn sẽ dùng nước miếng dìm chết anh.
Tay của Vũ Tử Văn tìm đến l*и, dùng đầu ngón trỏ và ngón cái mở rộng miệng nhỏ ra. Nơi nó vừa nóng vừa ướt lại còn mềm. Cậu biết anh rể rất thích nơi đó, cậu có thể thấy ánh mắt dần còn nhuốm du͙© vọиɠ của anh.
Một ngón, hai ngón rồi ba. Ba ngón tay thô dài mô phỏng động tác đυ. cᏂị©Ꮒ ra ra vào vào trong cái động da^ʍ. Bên trong l*и ngứa muốn phát điên, dù mấy ngón tay của anh rể ma sát cho cậu sướиɠ lên nhưng cậu vẫn muốn cái khác lớn hơn.
Cậu muốn ©ôи ŧɧịt̠ anh rể mình cᏂị©Ꮒ vào l*и da^ʍ.
"Chồng à, em muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠. Không phải anh muốn cᏂị©Ꮒ em ở đây sao?"
"Sao em lại nứиɠ đến mức này? "Chị dâu" của anh đang đứng trước mặt chúng ta đấy. Không biết xấu hổ hả?" Vũ Tử Văn vui sướиɠ lắng nghe, dưới tay càng đẩy nhanh động tác ra vào. Phương Từ dù thích nhưng vẫn không ưa nổi cách làm của anh. Cậu đẩy tay của anh ra, ba ngón tay dễ dàng trượt ra từ cái động ẩm ướt.
Phương Từ quỳ xuống khoảng đất trống giữa hai dãy ghế. Vì đây là nhà hát thành phố nên diện tích rất rộng, ít ra cậu quỳ rất thoải mái, cơ thể thon dài không bị hạn chế gì nhiều.
Cậu quỳ quay lưng với Vũ Tử Văn, đầu cúi sâu xuống, mông thì nâng lên thật cao. Hai bờ mông cong vểnh ướŧ áŧ phát sáng dưới ánh đèn, trông vô cùng ngon miệng.
"Này, chị em đang nhìn xuống đây đấy." Vũ Tử Văn không có một chút nào chú ý về phía sân khấu. Ánh mắt anh dán chặt vào hai cái l*и mê người, miệng thì buông ra một câu giả dối.
Phương Từ tức giận, cậu dùng tay banh lỗ l*и của mình ra. Cái l*и da^ʍ mang màu hồng hồng, vừa được ba ngón tay đυ. ȶᏂασ nên có chút đỏ lên. Nó mấp máy liên tục, như đang kháng nghị cũng như đang đòi hỏi.
"Ông xã... Em thèm ©ôи ŧɧịt̠ anh. L*и da^ʍ muốn được đυ.... Ưm~" Phương Từ nghẹn ngào phát ra tiếng như mèo con kêu.
"Chậc!" Mắt Vũ Tử Văn tối lại. Côи ŧɧịt̠ lớn trong quần nhanh chóng bắn ra, hùng dũng ngẩng cao đầu chuẩn bị xuất chiến. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ hôn đến lỗ l*и. Cái miệng kia thấy "người yêu" liền tham lam hút lấy.
"Bây giờ chồng em liền lập tức đυ. em. Đảm bảo khiến cái l*и da^ʍ của em không thể khép nổi miệng!"
Vũ Tử Văn gằn từng chữ, hông phát lực đâm về trước. Côи ŧɧịt̠ liền cᏂị©Ꮒ sâu vào trong l*и. Khoảng khắc được lấp đầy khiến Phương Từ phê pha hét lên, lớn đến mức có vài vị khách ngoảnh đầu về phía sau, tò mò nhìn nơi anh rể đang đυ. cậu.