CHƯƠNG 1: SÁNG SỚM LÀM MỘT PHÁT. ĐỘC CHIẾM MUỐN PHÁT TÁC.
Lúc tờ mờ sáng, màn trướng trùng trùng điệp điệp ngăn trở ánh mặt trời, cùng ván giường đang không ngừng lay động. Trong giường hai bóng dáng có màu da khác biệt quấn quýt không thôi, kèm theo ngập tràn tiếng thở dốc.
“Phu, phu quân…… Chịu không nổi mất……” mỹ nhân da trắng bị đè ở phía dưới không ngừng cầu xin, hai tròng mắt tràn đầy hơi nước, trên mặt chỉ toàn là nước mắt. Y vòng tay lên trên người phía trên, hai chân mềm nhũn mà quấn ở trên eo đối phương.
“Làm sao?” nam nhân phía trên lại ý đồ xấu đẩy đẩy thắt lưng, đổi lấy một trận kinh sợ thở gấp, “Phía dưới phu nhân vẫn ẩm ướt như vậy……”
Hắn nói, duỗi tay đến nơi kết hợp của hai người sờ soạng một chút, ẩm ướt dinh dính. Nhắc tới cũng lấy làm lạ, người đè ở phía dưới mặc dù tướng mạo mỹ lệ, cũng có thể nhìn ra là nam tử, cũng có dươиɠ ѵậŧ xinh xắn, đang run rẩy mà rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ. Nhưng mà nơi y bị cắm vào lại là một mỹ huyệt chỉ nữ tử mới có, hoa môi đầy đặn, bị nam nhân phía trên người không ngừng trêu chọc mà đâm vào rút ra.
“Linh nhi thật ngọt.”
Ngu Kiến Linh ư ư nghẹn ngào, thấy nam nhân liếʍ đi dịch nhờn trên đầu ngón tay, thẹn thùng đến mức rũ mi mắt: “Phu quân đừng…… Bẩn……”
Ngược lại Tư Đồ Ngự cúi đầu cùng y môi răng quấn quýt, vị tanh ngọt nhàn nhạt tỏa ra trong miệng hai người, Tư Đồ Ngự lại đưa tay tiến vào trong yếm của y, sờ lên bộ ngực mềm mại kia. Trừ bỏ thư huyệt, Ngu Kiến Linh còn có một bộ ngực nhỏ nhỏ mềm mềm, giống như thiếu nữ mới vừa dậy thì, nhỏ xinh đáng yêu, một tay có thể nắm vừa. Tư Đồ Ngự đặc biệt yêu thích đùa bỡn cặp ngực nho nhỏ này. Cái yếm đỏ thẫm này cũng là hứng thú tà ác của hắn, lúc này cả người Ngu Kiến Linh chỉ có một thứ mỏng manh này che đậy, nhưng mà càng lộ vẻ câu nhân.
Nơi mẫn cảm bị tuỳ tiện nắn bóp, hoa huyệt lại bị dùng sức thao làm, Ngu Kiến Linh hơi hơi run rẩy, cặp mông tròn trịa không tự chủ kẹp chặt, siết chặt huyệt đạo. Da đầu Tư Đồ Ngự tê dại, một phen xé bỏ lớp che đậy cuối cùng trên người Ngu Kiến Linh, một bên siết chặt bầu ngực cúi đầu cắn lên đầu ngực vểnh vểnh đỏ tươi kia, bên kia vẫn ra sức nắn bóp, bầu ngực nho nhỏ bị bóp đến thay đổi hình dạng. Dưới thân lại càng thêm quá đáng, tàn bạo mà đâm vào trong làm, vài cái đẩy ra miệng tử ©υиɠ đầy đặn kia.
“Phu quân! A…… Linh nhi, ưm…… Linh nhi không chịu nổi ……” Ngu Kiến Linh nức nở cầu xin tha thứ, “Phu quân buông tha Linh nhi đi……”
Tư Đồ Ngự cũng không quan tâm, tăng thêm lực mà đem cả hai bên đầu ngực đều cắn ửng hồng, côn ŧᏂịŧ thô dài tàn nhẫn mà thao miệng tử ©υиɠ. Ngu Kiến Linh chảy ra nước mắt, trong huyệt phun ra một dòng chất lỏng ấm áp, đều rơi vãi khắp trên dươиɠ ѵậŧ .
“Phu nhân…… Linh nhi…… Em thực sự quá tuyệt vời……” cuối cùng Tư Đồ Ngự cũng buông tha cho cặp ngực sưng đỏ kia, dùng sức đưa tay ôm lấy Ngu Kiến Linh vào trong l*иg ngực, thắt lưng nhanh chóng đưa đẩy, dươиɠ ѵậŧ cực nhanh mà đâm vào rút ra mấy chục lần.
“Phu quân, phu quân!” Ngu Kiến Linh sợ hãi kêu không ngừng, “A a, thật trướng…… Phu quân buông tha em…… Ô ưm……”
“Thứ này cho em!” Tư Đồ Ngự cắn đôi môi mềm mại thơm mát của Ngu Kiến Linh, thao làm thêm vài cái, cuối cùng toàn bộ bắn vào bên trong tử ©υиɠ của Ngu Kiến Linh. Một luồng lại một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến toàn thân Ngu Kiến Linh run rẩy, không nhịn được cào ở trên vai Tư Đồ Ngự, lưu lại vô số vết xước.
Ngoài phòng ánh mặt trời đã sáng choang, Ngu Kiến Linh ở trong l*иg ngực Tư Đồ Ngự yếu ớt không thể động đậy. Sáng sớm là lúc y mẫn cảm nhất, cũng là lúc tinh lực Tư Đồ Ngự tràn đầy nhất, y đã bị khi dễ vô số lần, nhiều lần khóc hồng hai mắt lại vô lực phản kháng.
“Chàng… người xấu này……”
Giọng nói của Ngu Kiến Linh khàn khàn lên án Tư Đồ Ngự. Tư Đồ Ngự yêu thương mà ôm y vào, nhưng không biết có phải cố ý hay không, hai bầu ngực đỏ ửng kia của Ngu Kiến Linh đè ép ở l*иg ngực rắn chắc của hắn, mang theo đau đớn rất nhỏ. Ngu Kiến Linh khẽ run, xấu hổ trừng mắt liếc Tư Đồ Ngự: “Phu quân còn muốn bắt nạt em……”
Tư Đồ Ngự cười ha ha, cúi đầu hôn lấy đôi môi sưng đỏ của y. Sau khi hai người lại vành tai mai tóc quấn quýt một phen, Ngu Kiến Linh buồn ngủ đến mắt dính lại vào nhau, Tư Đồ Ngự đem y dỗ ngủ xong mới ra phòng trong gọi người tới hầu hạ rửa mặt.
Tư Đồ Ngự và Ngu Kiến Linh vốn cũng không phải phu thê lưỡng tình tương duyệt. Tư Đồ Ngự là trưởng tử của vợ cả trong phủ, nhưng từ khi mẫu thân hắn qua đời, phụ thân bị dì hai Hứa thị mê đến thần hồn điên đảo sau, hắn đã không còn được sủng ái như trước. Ngày ngày Hứa thị ở bên tai Tư Đồ lão gia thổi gió, cuối cùng cũng thuyết phục đối phương để Tư Đồ Ngự nghênh thú tiểu nhi tử của Ngu phủ.
Xưa nay Tư Đồ và Ngu gia qua lại thân thiết, cũng biết tiểu nhi tử Ngu gia nâng niu ở lòng bàn tay là song nhi. Nhưng song nhi ở thói đời ngày nay đều là thứ luôn bị phỉ nhổ. Mặc dù Ngu gia đối với tiểu nhi tử rất mực cưng chiều, cũng khó tránh khỏi sau khi y gả cho Tư Đồ Ngự, đối với danh tiếng địa vị của Tư Đồ Ngự bị ảnh hưởng. Nếu như hai người bất hòa, nếu không sinh được hài tử hoặc gây ra việc xấu trong nhà, sẽ càng vừa lòng Hứa thị.
Tư Đồ Ngự lại không hề phản kháng mà đồng ý một mối hôn sự này.
Mà Ngu Kiến Linh được cầu hôn ngược lại rầu rỉ không thôi. Y hiểu được bên trên phủ Tư Đồ đánh cái chủ ý gì, không mong muốn gả đi. Y đã từng gặp qua Tư Đồ Ngự, biết đối phương không chỉ anh tuấn cao lớn mà còn văn võ song toàn, không nên bởi vì một song nhi như y phá hủy công danh.
Ngu lão gia cũng không tiện cự tuyệt chuyện này, nhà Tư Đồ từng có ân với nhà lão, vào lúc cầu hôn cũng có chút ý tứ nhắc tới chuyện này.
Cuối cùng Ngu Kiến Linh hiển nhiên là gả qua. Đêm động phòng hoa chúc, hai ngón tay của Ngu Kiến Linh xoắn vào nhau ngồi ở mép giường chờ Tư Đồ Ngự. Y miên man suy nghĩ, nghĩ Tư Đồ Ngự có lẽ sẽ không đến, đến cũng chắc sẽ không chạm vào y.
Nhưng mà Tư Đồ Ngự lại đến rất nhanh, gỡ khăn voan đỏ ra, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo hiện ra, mang theo một chút đỏ hồng. Ngu Kiến Linh cực kỳ căng thẳng, nhìn Tư Đồ Ngự khẽ há miệng không biết nên nói cái gì, Tư Đồ Ngự cười dẫn y cùng uống nhau uống rượu giao bôi. Mặt của Ngu Kiến Linh đỏ hơn vài phần, Tư Đồ Ngự không hề nhẫn nại, đem người đẩy ở trên giường.
Đêm đó phá lệ triền miên. Lần đầu làm Ngu Kiến Linh đau đến trực tiếp rớt nước mắt, nhưng càng về sau lại thành thực tủy biết vị*, lại mềm nhũn quấn quít lấy Tư Đồ Ngự, thở gấp không ngừng, thịt mềm bên trong hoa huyệt cắn chặt lấy cự vật của đối phương, không ngừng giữ lại. Tư Đồ Ngự muốn y hai lần, nể tình là lần đầu tiên, mới gắng gượng dừng lại. Tuy là như thế mỹ huyệt kia cũng sưng đỏ không thôi, mang theo tơ máu nhàn nhạt, mỹ diễm ngon miệng.
(*tạm hiểu là ăn ngon biết mùi (=))))
Ngày hôm sau mặt trời lên cao Ngu Kiến Linh mới tỉnh lại, gương mặt mang theo hồng nhuận, cả người đau nhức, hơi hơi nhúc nhích hạ thân lại hiện lên đau nhức. Tư Đồ Ngự ở bên cạnh y, nhìn bộ dáng mờ mịt mới vừa tỉnh ngủ của y, chỉ cảm thấy đáng yêu, qua một lát mới nói: “Phu nhân ngủ ngon chứ?”
Ngu Kiến Linh ngơ ngác nhìn Tư Đồ Ngự một lát, hai má chợt đỏ lên, lấy chăn che lại mặt. Tư Đồ Ngự cười nhẹ hai tiếng, đem người từ trong chăn lôi ra, một bên nắn bóp mông eo giúp y, một bên nói: “Phu nhân thẹn thùng như vậy, sau này sẽ nên làm thế nào?”
Ngu Kiến Linh thấy hắn không giống đùa bỡn cũng không giống chán ghét mình, trong lòng một mảng mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ chôn chôn trong ngực Tư Đồ Ngự, nhỏ giọng nói: “Phu quân đừng có khi dễ em……”
Tư Đồ Ngự bị một tiếng phu quân của y lấy lòng khiến cho tâm tình rất tốt, đem người ôm vào trong l*иg ngực, cũng không màng quy củ sau ngày tân hôn nên đi kính trà, chỉ trên giường cùng Ngu Kiến Linh ân ân ái ái.
Từ khi thành hôn đến nay, hai người chưa từng có khoảng cách, ngược lại ân ái có thừa, điều này làm cho Hứa thị hận đến nghiến răng, nhưng cũng không có biện pháp nào.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa khiến Tư Đồ Ngự từ trong suy nghĩ trở về, hắn vốn ở thư phòng làm việc, nhưng chẳng biết lúc nào nhớ lại trước đây.
“Phu quân?”
Bên ngoài chính là Ngu Kiến Linh, Tư Đồ Ngự vội vàng mở cửa. Hắn sai nha hoàn sau lưng Ngu Kiến Linh, dẫn người đi đến thư phòng, sau đó ôm Ngu Kiến Linh ngồi trên đùi.
“Vì sao không ngủ thêm chút nữa?” Tư Đồ Ngự xoa bóp eo của Ngu Kiến Linh.
Ngu Kiến Linh mềm mại ở trong ngực hắn hắn giả vờ oán giận nói: “Phu quân ấy, dậy cũng không gọi em hầu hạ chàng thay y phục .”
“Còn không phải là sợ em mệt mỏi?”
Cặp mắt xinh đẹp của Ngu Kiến Linh nhìn Tư Đồ Ngự: “Nhưng em…… Nhưng em không muốn để cho nha hoàn nhìn phu quân đâu.”
Hai người ở chung mấy ngày qua, Tư Đồ Ngự đã cảm thấy du͙© vọиɠ chiếm hữu từ trong xương tủy của Ngu Kiến Linh, hắn không giận ngược lại khá hưởng thụ, một tay vuốt ve vòng eo của người trong l*иg ngực: “Về sau đều nghe em.”
Ngu Kiến Linh híp mắt liếc nhìn, sửa sửa vạt áo Tư Đồ Ngự, bỗng nhiên có chút thất thần. Tư Đồ Ngự cũng không vạch trần, chỉ đợi y tự mình mở miệng. Sau một lúc lâu Ngu Kiến Linh nhẹ giọng nói: “Ban đầu em chỉ muốn không phá hủy chàng chính là rất tốt, bây giờ lại nổi lên lòng tham…… Chàng nên nạp mấy phòng thê thϊếp, tốt nhất là nhà có nữ tử đức cao vọng trọng giúp chàng thuận buồm xuôi gió …… nhưng mà ̣em, em hiện nay lại chỉ nghĩ đến muốn hai người chúng ta sống với nhau cả cuộc đời, nhưng ý nghĩ kỳ lạ này thật sự là không biết xấu hổ mất……”
Giọng nói của y kéo dài, càng ngày càng nhẹ, mười ngón tay quấn lại một chỗ cùng với nhau. Phụ mẫu của Ngu Kiến Linh cả đời ân ái khăng khít, phụ thân chưa từng cưới quá một phòng thϊếp thất, trong nhà cũng là vui vẻ hòa thuận, mười mấy năm y sống ở dưới hoàn cảnh như vậy, cuộc sống trong suy nghĩ của mình cũng sẽ nên là như thế. Nhưng đối với Tư Đồ Ngự mà nói, như vậy thật sự quá ích kỷ.
Tư Đồ Ngự nheo nheo mắt, nhìn lỗ tai người trong ngực đều hồng hồng, đi tới cắn một cái, thấp giọng nói: “Em còn nghĩ tới muốn ta cưới người khác?”