Edit: Chiêu
Có kinh nghiệm từ tối qua rồi, hiện giờ Hồ Thừa được đâm rút thoải mái, căn bản không khống chế được mình, nắm lấy ghế rên lên dâʍ đãиɠ, “Thoải mái quá… Cố Ôn… em biết cắm bím quá, cô được em cắm sướиɠ lắm… sướиɠ lắm… dươиɠ ѵậŧ thật lớn… căng quá… ưm… a ư… nhanh quá… nhanh quá rồi…”
Cố Ôn mặc kệ tiếng kêu của cô, không ngừng đâm mạnh vào trong, nhấp càng nhanh, cô càng thích, quỳ gối trên ghế, mông bị va chạm vừa đau vừa sướиɠ.
Văn phòng yên tĩnh lập tức tràn ngập tiếng thở dốc rêи ɾỉ của hai người, cùng với tiếng cơ thể va chạm, đặc biệt da^ʍ mĩ.
“Chết mất… bị nhấp chết mất… đâm giỏi quá… lớn quá…”
Quả nhiên là thân thể trẻ trung, dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra, kéo dài nửa tiếng vẫn còn cứng ngắc, liên tục cắm vào cô, không ngừng xâm nhập.
Trước khi bắn, Cố Ôn rút dươиɠ ѵậŧ ra, sau khi cô giáo cao trào, anh cũng cao trào, chĩa thẳng dươиɠ ѵậŧ về phía thùng rác, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.
. . .
Nhìn đồng hồ thấy sắp nghỉ giữa giờ, Cố Ôn nhanh chóng cầm khăn giấy trên bàn lau dươиɠ ѵậŧ của mình, Hồ Thừa bị làm thoải mái, phía dưới chảy rất nhiều nước, tràn trề lênh láng, bím nhỏ vẫn chưa khép lại, hãy còn banh ra.
Cô thở phì phò, thoải mái ngồi trên ghế, nhìn anh cầm khăn giấy lau dươиɠ ѵậŧ, lau xong Cố Ôn ném vào thùng rác, sau đó nhặt qυầи ɭóŧ cô giáo lên, dùng nó lau bím nhỏ, qυầи ɭóŧ vốn đã ướt, giờ dính thêm nước da^ʍ lại càng ướt đẫm, mùi hương vô cùng dâʍ đãиɠ, lau xong, anh còn để lên mũi ngửi, nói với cô, “Cô đừng mặc qυầи ɭóŧ, cho em làm kỷ niệm đi, về ký túc xá sẽ dùng qυầи ɭóŧ của cô để thủ da^ʍ.”
Hồ Thừa nghe vậy còn chưa kịp nói gì, anh đã để qυầи ɭóŧ vào túi quần, sau đó cúi đầu hôn bím nhỏ, nói, “Em về học đây.”
Hồ Thừa cũng xấu hổ, cô căn bản không kịp lên tiếng, anh đã đi luôn rồi, chuông tan học vang lên, cô vội vàng kéo váy xuống, sợ người khác nhìn thấy bím nhỏ trần trụi của mình.
Sao anh hư hỏng vậy chứ, cầm qυầи ɭóŧ cô đi luôn, cô mặc gì bây giờ, phía dưới còn đang ướt đẫm, hơn nữa không có qυầи ɭóŧ che chở, váy còn hơi ngắn, chỉ cần vô ý chút sẽ lộ hàng ngay.
Hồ Thừa vốn định đến nhà vệ sinh chỉnh trang lại, không ngờ có giáo viên đến tìm cô: “Cô Hồ, cô coi lại học sinh lớp mình đi, xem chuyện gì vừa xảy ra này? Trong giờ thể dục, em này đánh nhau với học sinh lớp tôi, sao mà ngang bướng hồ đồ quá vậy, lúc nào cũng đánh người ta.”
Nghe vậy Hồ Thừa nhìn qua, giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh dẫn Trình Ngộ đến đây.
Học sinh này thật sự khiến cho cô đau đầu, chủ yếu là vì anh vô cùng quậy phá, không chịu học hành, dăm ba bữa lại thấy đánh nhau, nhưng cô không làm gì được cả, không quản nổi anh.
Trình Ngộ còn không thích đồng phục, đang mặc quần áo riêng của mình, dáng vẻ cà lơ phất phơ, trên mặt là vết thương do người ta đánh, giờ vẫn đứng ngoài cửa, dáng điệu không sợ trời không sợ đất.
Sau khi đưa anh tới đây, cô giáo lớp bên tức giận rời khỏi, chỉ còn hai người trong văn phòng.
Hồ Thừa thấy anh thế này, định mở miệng hỏi chuyện gì vừa xảy ra, trời bên ngoài bỗng nhiên nổi gió, cơn gió thổi vào đây, tốc làn váy cô lên, cô còn chưa kịp nói gì, đã bị Trình Ngộ nhìn thấy bím nhỏ lộ ra bên dưới.
Nãy giờ Trình Ngộ nhìn cô chăm chú, nên lúc gió thổi đến cũng thấy được bím nhỏ của cô, bị giã mở ra, vẫn còn chảy nước, lôиɠ ʍυ rất gợi cảm…
Thấy giáo viên chủ nhiệm không mặc qυầи ɭóŧ để lộ bím nhỏ, hơn nữa có vẻ vừa được âu yếm xong, anh hoảng sợ, sắc mặt thay đổi.
Hồ Thừa cũng hoảng hốt không thua kém, vội vàng kéo váy xuống, xấu hổ muốn chết, không biết anh có nhìn thấy phía dưới của mình không…