"Ưʍ...Làm ơn...Tư Linh...em..."
Lần đầu tiên đi xa đến bước này, cả người Ly Liễu San đều cực mẫn cảm, thân nhiệt như một món ăn vừa ra lò, dần dần nóng hổi theo những hoạt động châm ngòi đốt lửa của Mạnh Tư Linh. Nàng cắn chặt môi mặc kệ có cắn nát hay không, tuyệt đối sẽ không để những âm thanh đáng xấu hổ kia ra ngoài. Nàng hối hận, căm ghét bản thân quá yếu đuối để người khi dễ như vậy.
Thứ duy nhất sót lại chỉ là những lời van xin sáo rỗng giữa hơi thở dồn dập. Vậy mà Mạnh Tư Linh tốt xấu bất chấp không buông tha cho nàng, bàn tay bóp chặt cằm nàng, đem hai ngón tay thon dài luồn vào bên trong miệng nàng, triệt để dập tắt mọi hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất.
Ly Liễu San bất lực ngậm lấy, nàng không dám cắn, nếu gây ra thêm phiền toái gì nữa chỉ sợ rằng Mạnh Tư Linh càng nhẫn tâm hơn.
Đột nhiên Mạnh Tư Linh ngẩng đầu lên, dồn hết lực chú ý trên gương mặt Ly Liễu San, hai tay tản những lọn tóc rối tung rối mù dính ướt cùng từng giọt mồ hôi trên trán nàng, rõ ràng tập trung vào dung nhan đẹp đẽ của nàng vì khoái lạc mà đỏ ửng mê người, ánh mắt như nước mùa thu có chút gợn sóng, nàng đang run rẩy sợ sệt, tức giận mà không được phóng thích, nuốt xuống bao nhiêu là tủi nhục. Chỉ cần một đêm nay, trong sạch, ngây thơ, hồn nhiên? Một tay Mạnh Tư Linh chôn vùi.
"Chỉ trách em quá xinh đẹp...Ly Liễu San, tôi là người đầu tiên của em, phải không?" Mạnh Tư Linh càng nhìn càng mê mẩn, cô cúi xuống hôn lên giữa hai hàng chân mày đang cau có trông khó coi của nàng, giọng nói ôn hoà lạ thường. Cô biết mình hỏi thế là dư thừa, phản ứng thái quá của Ly Liễu San chứng minh chuyện này đối với nàng rất quan trọng, cho nên, cô tự tin mình là người đầu tiên của nàng. Nghĩ đến việc mở ra cánh cổng mới cho một xử nữ, Mạnh Tư Linh càng thêm kí©ɧ ŧìиɧ.
"Tư Linh, em xin chị, em yêu chị, làm ơn dừng lại được không? Có nhất định phải như vậy sao?" Ly Liễu San yếu ớt, nàng rũ mi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, hai tay gắng sức vươn lên xoa nhẹ hai bên gò má Mạnh Tư Linh, đáy mắt nổi lên tầng sương mù đang gượng ép xuống.
Đây là câu mâu thuẫn nhất từ trước đến giờ Mạnh Tư Linh nghe được, yêu? Người yêu thân mật chẳng phải có thể hâm nóng tình cảm sao? Nhưng cô thoáng hoảng hốt, làm như vậy, có quá đáng lắm không? Giờ khắc này dùng du͙© vọиɠ suy nghĩ hiển nhiên lại chiếm phần lớn hơn, đem dao động vừa rồi đánh tan, liền áp lên môi nàng, ngăn mình một lần nữa mất tập trung.
Ly Liễu San nhắm chặt đôi mi đang lay động, sâu trong thâm tâm cười đến thê lương.
Dây dưa đã lâu, Mạnh Tư Linh dời môi rải rác những cánh hoa anh đào trên từng tấc thịt nõn nà mịn màng, tràn ngập nhạy cảm của nàng. Cô mê say tán thưởng đường cong như điêu khắc tinh xảo.
Nhẹ hôn vùng bụng phẳng lì của Ly Liễu San, lưỡi cô nằm thuộc lòng từng vũ đạo uyển chuyển thẳng tới đôi chân thon gọn trắng ngần của nàng. Ly Liễu San phản xạ có điều kiện khép chặt hai chân, nàng mím chặt môi lắc đầu khổ sở cự tuyệt.
Mạnh Tư Linh mắt điếc tai ngơ để tay lên hai đầu gối nàng, nhanh gọn tách rộng hai chân ra, cảnh xuân rực rỡ bại lộ trước mắt, cô thập phần ngạc nhiên, choáng váng bởi nơi này của Ly Liễu San xinh đẹp kinh diễm đến động lòng người. Tuyệt tác này đang rung động chờ đợi người đến nếm thử, có lẽ rất vội vã.
Chiếc lưỡi trong miệng Mạnh Tư Linh sớm ngọ nguậy muốn động, cô chậm rãi hôn lên đùi trong nàng, dùng hai ngón tay tách cánh hoa ẩm ướt, có lẽ cảm nhận được ánh mắt người kia chôn sâu nơi tư mật của mình, toàn thân Ly Liễu San khẽ run, dịch mật từ khe suối từng giọt trong suốt đẹp mắt nhỏ ra, nàng ngượng ngùng muốn khép chân lại, nhưng Mạnh Tư Linh đã đi trước một bước.
"Ah...umnn..." Đầu lưỡi ướŧ áŧ ấm nóng nghịch ngợm của cô cuối cùng cũng được một phen ngoan ngoãn phục vụ cánh hoa lộng lẫy đầy hơi sương, Ly Liễu San run rẩy kịch liệt, đem tay chắn ở miệng, ánh mắt lờ đờ nhìn thẳng lên trần nhà, cả những tia sáng kia cũng chỉ dập dờn lạnh nhạt với nàng. Nàng vội nhắm mắt, nhưng khi thị giác mất đi, những giác quan khác nhạy cảm cực độ, thanh âm nước va đập của Mạnh Tư Linh nhấm nháp nơi đó của nàng càng rõ mồn một ghim sâu vào tai.
Ban đầu có chút khó khăn để tưới ướt đoá hoa khô khan của nàng, Mạnh Tư Linh xem như đây là một thử thách thú vị để chinh phục cô bé bướng bỉnh hệt như Ly Liễu San. Di chuyển lưỡi dọc hai mép cánh hoa, cô một giây cũng không rời tầm mắt khỏi khe nhỏ kia, thật muốn đem chiếc lưỡi bảo bối của mình đi sâu vào khám phá.
Người dưới thân vẫn đang kiên cường cam chịu, một tiếng cũng không bật ra, dần lâu phật ý Mạnh Tư Linh, cô nhướn người lên kéo vật cản ra khỏi mặt Ly Liễu San.
"Em yêu, em đẹp lắm."
Ánh mắt Ly Liễu San thẫn thờ ngấn nước tựa hồ đang tố cáo tội lỗi của người nàng yêu, Mạnh Tư Linh khâm phục nàng đang nỗ lực gượng lại để không rơi xuống nước mắt, nàng có thể chân yếu tay mềm, đổi lại ý chí nàng lúc này hơn ai hết rất bền bỉ.
Mạnh Tư Linh giương mày, môi cong lên đầy thích thú, đáp trả nàng nhiệt liệt bằng một ánh mắt phi thường mê ly, cô sẽ xem Ly Liễu San chống chọi được bao lâu, sự khuất phục của nàng chỉ đơn thuần là thân phục nhưng tâm không phục mà thôi, bất quá một chút nữa ai biết được nàng có vì sướиɠ quá mà khẩn cầu cô dẫn nàng lêи đỉиɦ hay không đây?
Ly Liễu San như một chú ngựa dễ thuần phục nhưng chưa thật sự ngồi lên cưỡi thì thực chất chưa biết được tư vị ra sao. Đây cũng là một loại mị lực của nàng, đến cả lên giường cũng thanh cao như vậy.
Hai ngón tay kia một lần nữa được đưa vào miệng Ly Liễu San, Mạnh Tư Linh ép nàng phải mυ'ŧ lấy chúng.
Tiếp tục trở lại công việc còn dang dở, Mạnh Tư Linh vươn lưỡi liếʍ mυ'ŧ nhuỵ hoa liên tục, so với thưởng thức trái cây còn muốn thơm ngon hơn, đến khi đủ ẩm ướt, cô dùng một ngón tay vân vê điểm yêu kiều đỏ mận ấy, nhìn dịch thể e thẹn rơi xuống tấm nệm mà nuối tiếc vô cùng, hận không thể nuốt hết.
"Ah...haahh..."
Hai tay nắm chặt ga giường, Ly Liễu San biết mình sắp phải, nội tâm nàng gắt gao kêu gào, bên dưới âʍ ѵậŧ dường như không thuận theo ý nàng nữa, bị đầu lưỡi linh hoạt của Mạnh Tư Linh dụ hoặc phối hợp theo từng chút từng chút.
Cả người Ly Liễu San nóng ran, nàng cong người lên đầy khẩn trương, hai đầu ngực dựng thẳng đứng, đói khát đến nỗi ao ước miệng lưỡi Mạnh Tư Linh phân thân ra làm ba tận tình thụ hưởng.
Thân thể nàng bán đứng nàng.
Mạnh Tư Linh chưa vội cho ngón tay vào, cô giở trò xấu liếʍ mυ'ŧ hoa hạch nhỏ bé đáng thương đang cương lên kia, Ly Liễu San mơ hồ cảm nhận được dòng nước nóng trong bụng muốn thoát ra, mỗi một lần lưỡi cô hoạt động vừa có kỹ thuật vừa cuồng nhiệt, nàng co rút dữ dội, vô thức luồn tay khẽ nắm đầu tóc mượt mà và đầu vai áo thấm ướt mồ hôi của Mạnh Tư Linh.
"Ah...oh...mnhh!!!.."
Sau mỗi lần co rút lại co rút kịch liệt, rốt cuộc dòng nước ấm cùng dịch thể bên trong dần tràn lan ra khỏi khe suối, lần này Mạnh Tư Linh không bỏ sót một chút nào, chất lỏng sền sệt óng ả trong suốt khiến cô mê mệt liếʍ hết thảy, khoé miệng và ngón tay cô đều dính ướt dịch thể của Ly Liễu San.
Ngã xuống giường, Ly Liễu San đã mất hết sức lực giờ càng thêm tê dại, nàng xụi lơ nằm thở hổn hển, từng hơi thở gấp gáp không ổn định, vừa rồi tâm trí nàng bay bổng thật cao, lần đầu tiên nàng lêи đỉиɦ.
"Thoải mái không?"
Hít thở chưa thông thoáng, Mạnh Tư Linh ngay tức khắc cho một đốt ngón tay giữa vào trong.
"AH!"
Lúc trước Đồ Thương Hiệu từng phấn khích chơi trò đo lường ngón tay với Mạnh Tư Linh. Ly Liễu San luôn cho rằng bạn thân nàng đến thời kỳ động kinh chơi mấy trò dở hơi như vậy, sau đó lại bị Đồ Thương Hiệu dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa khinh bỉ nhìn nàng, cô thường quấn quýt bên tai Ly Liễu San bảo rằng có người yêu như Mạnh Tư Linh là có phúc. Nàng khi ấy không hiểu nên ậm ừ qua loa.
Hạnh phúc sao? Đến tận bây giờ khi có dị vật tiến vào bên trong mình, nàng mới chợt hiểu ra và nhớ kỹ càng lời Đồ Thương Hiệu từng nói. "Bàn tay Mạnh Tư Linh rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay nhỏ gọn, thân ngón tay thẳng thóm thon dài, đầu móng tay cắt tỉa sạch sẽ."
Nàng tự hỏi nếu ngón tay ấy đi hết vào trong mình sẽ ra sao?
Lúc này vừa bắt đầu, Mạnh Tư Linh nhẹ nhàng, rất chậm rãi quan sát biểu cảm của Ly Liễu San, nàng nhăn chặt mày, thân thể run lẩy bẩy một lần nữa cong lên, hai chân ép chặt cơ thể cô. Mạnh Tư Linh mỉm cười, đồng hành cùng ngón tay vươn lưỡi liếʍ lên hạch hoa hẳn còn khát tình chưa nguôi.
Sự tấn công mãnh liệt từ Mạnh Tư Linh không ngừng làm Ly Liễu San vừa sợ hãi vừa có một loại thư thái không chịu được, nhưng phần hoảng sợ của nàng lấn át hết cả, hai tay nàng bấu mạnh vào vai áo Mạnh Tư Linh, ngửa cổ ra đằng sau nỉ non rêи ɾỉ, mồ hôi thấm đẫm từng tầng da thịt trắng hồng của nàng như một đoá hồng đang được chăm sóc dần nở rộ.
"Ohh!!.. A.."
"Aa! Không! Tư Linh...Tư Linh!" Nàng thảng thốt bật dậy khi một phần ba ngón tay Mạnh Tư Linh đang xâm nhập vào. Vách ngăn mỏng manh phản kháng đến phút cuối cùng, Mạnh Tư Linh thoả mãn cười đắc ý, vui mừng khôn xiết khi biết nàng vẫn còn là xử nữ, liền rút ra, lập tức đâm vào lại.
"Không!...!"
Ly Liễu San giật thót đau đớn, đau, thật sự là đau khủng khϊếp, nửa ngón tay kia không do dự xuyên thẳng qua hàng rào chắn của nàng...mất rồi, Mạnh Tư Linh có còn nhân tính hay không? Nước mắt không tự chủ được tràn ra càng lúc càng nhiều. Ly Liễu San nức nở ngâm rên, bao nhiêu uất ức khiến tim nàng đập loạn, thở cũng không kịp.
Dịch thể cùng máu lan xuống, chảy khắp bàn tay Mạnh Tư Linh, cô tựa quân vương dẹp loạn thành trú ngự cuối cùng của giặc, thừa thắng xông lên, nghênh ngang tiến thẳng vào trong. Ngón tay Mạnh Tư Linh thừa cơ hội phát huy công lực của mình, nếu vừa rồi nhân nhượng thì hiện tại cấp tốc kinh người.
Mạnh Tư Linh điều chỉnh tốc độ nhanh chậm ra vào đều đặn, mỗi một lần rút ra rồi lại đút vào sâu tận non mềm của nàng, cứ nhịp nhàng đến gấp rút, Ly Liễu San kɧoáı ©ảʍ xen lẫn đau đớn cấu chặt vai áo cô, ngón tay dài nhọn sắc bén đâm thủng qua lớp áo ngủ mỏng tanh, liền đâm tận da thịt kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng dây thần kinh của Mạnh Tư Linh, lực trên tay cô theo đó mà tăng không ngừng.
"Mnn!.. ah...không được...đau quá!"
Thanh âm da^ʍ mỹ vang vọng khắp cả căn phòng nổi lửa hừng hực.
Ngón tay kia rốt cuộc đã cắm sâu ở bên trong.
Cả thân thể mềm nhũn, lấm tấm mồ hôi run bần bật, cong lên hết cỡ đón nhận sự xâm chiếm mạnh bạo của Mạnh Tư Linh. Nàng rên một tiếng thật lớn, móng tay đâm lên vai Mạnh Tư Linh loang lổ vết máu. Lần đầu tiên trong cuộc đời con gái của nàng, da dẻ kiều diễm ửng hồng, mỏi mệt tựa không xương ngã xuống giường, hai tay vô lực buông thõng xuống, nàng thở gấp nằm nhoài nhắm nghiền đôi mắt ướt sũng, những giọt lệ chua xót lăn dài.
Kể cả khi khóc nàng cũng xinh đẹp như vậy . Mạnh Tư Linh thở hổn hển, rút ngón tay ra, ánh mắt say sưa nhìn chất lỏng đang ào ạt trào ra của nàng, cảnh tượng trước mắt làm cô thèm thuồng nao lòng, không do dự cúi xuống liếʍ dịch tình của Ly Liễu San vào trong khoang miệng, cô gái nhỏ của cô lêи đỉиɦ lần thứ hai rồi.
Sau vài phút Ly Liễu San cảm nhận bàn tay lạnh lẽo không dính dịch nhờn của Mạnh Tư Linh lại sờ soạng cơ thể nàng.
"Đừng..."
Nàng cau mày, mở mắt mơ hồ xem thực hư, giọng nói không thể nâng cao thêm nữa, yếu ớt van xin Mạnh Tư Linh.
Đối với Mạnh Tư Linh là chưa đủ, cô ôm lấy Ly Liễu San, ngồi dựa vào thành giường, cô mở hai chân nàng dang rộng ra, hai đầu gối quỳ lên giường, nơi tư mật còn ướŧ áŧ dính lên vạt áo ngủ ở đùi cô vì sự ma sát mà run rẩy, vừa lêи đỉиɦ chưa bao lâu, một lần nữa lại bị khuấy động, khao khát được nuông chiều âu yếm. Tay cô luồn vào phía cô bé của Ly Liễu San vuốt ve, tay còn lại khẽ bóp nắn bờ mông đẫy đà của nàng.
"Ah!...Tư...Linh..đủ rồi.."
Với tư thế này Ly Liễu San rất mỏi, nàng nương cả thân mình lên người Mạnh Tư Linh, hai tay choàng qua cổ cô làm điểm tựa. Cũng bởi nàng kề sát mình vào người Mạnh Tư Linh, hai khoả đầy đặn áp vào mặt cô, cô vươn lưỡi vỗ về nhũ hoa ban nãy hẳn chưa hưởng thụ đủ.
"Làm ơn..Tư Linh..Oh!.."
Không hề được báo trước, Ly Liễu San chưa chuẩn bị tâm lý đã cảm nhận được ngón tay Mạnh Tư Linh chậm rãi xâm nhập vào, ngón cái của cô còn day hạch hoa của nàng, nhũ hoa vẫn còn đang ngậm trong miệng cô, sự tấn công ba nơi mẫn cảm nhất này khiến toàn thân Ly Liễu San trụ không vững muốn khuỵ xuống. Nhưng nàng vừa hạ thấp hông thì hang động nhỏ của nàng nuốt ngón tay Mạnh Tư Linh càng sâu, Ly Liễu San rêи ɾỉ đau đớn không sao tả xiết.
Ly Liễu San cố gắng dùng sức nâng hông lên nhả ngón tay kia ra, dịch thể theo khe hở chảy dọc ngón tay Mạnh Tư Linh rơi xuống giường, hai bắp đùi nàng run rẩy, đầu gối tê rần.
Cơn đau rát còn chưa chấm dứt, Mạnh Tư Linh đút thêm ngón áp út làm bằng hữu với ngón giữa từng nhịp từng nhịp. Vì là lần đầu tiên nên hang động của Ly Liễu San hiển nhiên rất nhỏ hẹp, hai ngón tay Mạnh Tư Linh vốn quá nhiều, chen chúc nhau di chuyển có chút khó khăn trong không gian chật chội vô cùng.
Bên trong non mềm nóng ấm ép chặt hai ngón tay Mạnh Tư Linh như cái cách chủ thể của nó đang dùng hết sức ôm cổ cô không buông, từng đợt co rút dữ dội khiến chất lỏng càng tràn ra nhiều hơn, ga giường vốn đã ướt một mảng lớn nay càng ướt mèm như hứng mưa.
"..! Ohh!!.mn ah..nhiều..nhiều quá!" Chưa từng trải qua kích động lớn như vậy, Ly Liễu San bị bức đến muốn chết đi, Mạnh Tư Linh động tác tay càng cấp tốc, nàng càng đau đớn cắn chặt răng rồi lại rã rời rên lên, vừa chịu đựng nỗi đau thể xác, tinh thần còn kém hơn gấp bội, nàng thống khổ chỉ biết chặt chẽ ôm Mạnh Tư Linh.
Tay còn lại của Mạnh Tư Linh ôm ngang vòng eo thon thả của Ly Liễu San, giúp nàng vuốt ve và giữ chặt giảm sự nhức mỏi cho nàng, dỗ dành da thịt mềm mịn đang trở nên cứng ngắc của nàng.
"Sâu quá!...Tư Linh, em..không chịu được...Tư Linh! Tư Linh...! Đừng...! Tư Linh!!!..."
Muộn màng. Nàng tỉnh táo trong cơn khoái lạc vẫn không ngừng gọi tên người mình yêu để đánh thức họ, để chấm dứt sự hành hạ này. Nàng không hiểu.