Ánh mắt của Mục Lương lướt qua hàng tuổi thọ, đã sớm quen với việc tuổi thọ tăng lên.
- Có bốn thuộc tính đều đạt hơn 60, thảo nào lần này cường hóa có thể cảm nhận rõ như thế.
Mục Lương nhìn biến hóa các thuộc tính xong, tiếp theo quan tâm đến năng lực mới sau khi biến hóa.
Nhìn tên năng lực Tái Sinh Đoạn Chi cũng có thể biết được đại khái.
- Có Lân Phiến Ngạnh Hóa phòng ngự vẫn chưa đủ, giờ có thêm năng lực tái sinh, có thể mau chóng khôi phục vết thương, đây quả thật giống như chiếc xe tăng khổng lồ.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn phía chiều dài của Kỳ Nhông Ba Màu lần nữa dài ra, chiều dài của thân tới tám mét kinh người, như một chiếc xe buýt đang chạy bon bon.
Ba vảy hình tròn, mỗi một vảy nhỏ đều to cỡ nắm tay nhỏ, ba màu sắc lưu chuyển rực rỡ, giống như chiếc gương lấp lánh.
- Híz-khà zz hí-zzz...
Kỳ Nhông Ba Màu phun ra đầu lưỡi như chiếc roi da, muốn làm nũng liếʍ chủ nhân một cái.
Mục Lương nghiêng đầu tránh đi, giơ tay lên dùng sức vỗ đầu của nó, tức giận nói:
- Ngươi cũng không suy nghĩ một chút hiện tại hình thể của ngươi như thế nào, đầu lưỡi của ngươi chỉ có Tiểu Huyền Vũ có thể chịu được.
- Híz-khà zz hí-zzz??
Kỳ Nhông Ba Màu ủy khuất, nghiêng đầu một chút.
- Được rồi, ngươi cũng đừng ủy khuất, mau thu thân thể lại, đừng làm cho người phát hiện.
Mục Lương truyền lại suy nghĩ trong đầu.
Một giây kế tiếp.
Thân thể khổng lồ của Kỳ Nhông Ba Màu tiến vào trạng thái ẩn thân.
Răng rắc ~~
Nó lay động một cái, mặt đất lưu lại một vết chân.
- Ai ~~ ngươi thu lực một chút, nhanh chóng thích ứng một chút. Mục Lương nâng trán.
Anh phát hiện trí lực của Kỳ Nhông Ba Màu vẫn chưa cao, tỉnh tỉnh mê mê như một đứa trẻ ba bốn tuổi.
- Híz-khà zz hí-zzz...
- Được rồi, ta biết, sẽ cho ngươi điểm tiến hóa, sẽ không để cho ngươi đói bụng.
Mục Lương hiểu được tất cả suy nghĩ của Kỳ Nhông Ba Màu, cảm thấy rất buồn cười, chưa gì đã đòi ăn.
Trước đó, vì chiều dài thân thể của Tiểu Thải không lớn, nên nó vồ mình, còn ước ao có tiến hóa ăn Tiểu Huyền Vũ.
- Ngươi đi canh giữ ở phía trước nhà trọ đi.
Mục Lương đưa ra mệnh lệnh mới cho Kỳ Nhông Ba Màu:
- bảo vệ tốt Mễ Nặc, hai người Ly Nguyệt cho ta.
- Híz-khà zz hí-zzz...
Kỳ Nhông Ba Màu bước đi mấy bước, quen thuộc sức mạnh, không còn lưu lại dấu chân có thể thấy trên mặt đất.
Thân hình khổng lồ của nó đi qua bên người Mục Lương, nổi lên một trận gió to cuồn cuộn, thổi tóc anh bay phấp phới.
- Nếu ngồi cưỡi Tiểu Thải, khẳng định vô cùng có lực uy hϊếp.
Mục Lương sờ cằm một cái suy tính.
Trong lúc anh quay về cũng dùng trạng thái ẩn thân, đi dọc theo con đường lúc tới để quay lại
Trở lại nhà trọ, quá trình tiến hóa tốn chưa đến nửa giờ.
Kẽo kẹt ~~
- Ta đã trở về.
Mục Lương đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy sắc mặt của Mễ Nặc tái nhợt, run rẩy thân thể, trốn vào góc khuất của gian phòng.
- Cuối cùng, ngươi đã trở về.
Mễ Nặc vội lao tới, gắt gao níu lại tay anh.
- Làm sao vậy? Có người đi vào sao?
Khuôn mặt của Mục Lương trầm xuống, con ngươi màu đen sắc bén nhìn quét bốn phía.
- Không có, không ai đi vào hết.
Mễ Nặc dựa vào Mục Lương, thân thể sợ hãi run rẩy mới dừng lại.
Con ngươi màu lam của cô lóe lên một tia sáng, nghĩ tới điều gì rất đáng sợ, giọng khàn khàn nói:
- Bên ngoài rất nguy hiểm, ta vừa rồi cảm giác có một thứ gì đó rất đi qua ở bên ngoài.
- Bên ngoài có thứ gì đó rất kinh khủng đi qua?
Mục Lương nghe xong sững sờ.
- Khí tức vô cùng đáng sợ, gây áp bách, nó còn nhìn một chút về phía căn phòng của chúng ta.
Mễ Nặc nhéo tai thỏ một cái, sợ đến nỗi tóc gáy trên cánh tay của cô đều dựng lên.
- Đây... Sẽ không phải là Tiểu Thải chứ?
Vẻ mặt của Mục Lương hơi không tự nhiên.
Cho nên, động vật thuần dưỡng của mình hù dọa cô gái tai thỏ.
- Tiểu Thải?
Mễ Nặc ngẩn người.
Sau đó, cô mới kịp phản ứng, híp con ngươi màu lam, vểnh cái miệng nhỏ lên, hỏi:
- Vừa rồi Tiểu Thải đi qua từ bên ngoài?
- Khái khái... Đúng vậy, ta bảo nó đi đến phía trước giữ cửa.
Mục Lương ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng.
- Còn làm ta tưởng có hung thú vào được đây.
Sự căng thẳng trong lòng của Mễ Nặc được nới lỏng ra, giọng nói thúy thanh oán giận:
- Làm cho ta sợ, thiếu chút nữa đã chạy ra ngoài tìm ngươi.
- Ngày mai, ta bảo cho Tiểu Thải xin lỗi ngươi.
Mục Lương giơ tay lên nói.
- Hì hì... Nó nói xin lỗi, ta lại nghe không hiểu.
Mễ Nặc bị chọc cười to, liếc đôi mắt xinh đẹp một cái.
- Ta có thể phiên dịch cho ngươi, ngươi bảo nó nhảy múa đều được. Mục Lương vì muốn cô gái tai thỏ vui vẻ, nên bán luôn lần đầu tiên Tiểu Thải nhảy múa trên sân khấu.
- Kỳ nhông thực sự biết nhảy múa?
Con ngươi màu lam của Mễ Nặc lóe lên tia sáng tò mò.
- Không biết cũng có thể học.
Mục Lương thấy cô không còn sợ hãi, thản nhiên nói:
- Hoặc, ngươi dạy nó nhảy múa cũng có thể.
- Không cần đâu, ta không biết nhảy múa.
Mễ Nặc ngượng ngùng khoát tay.
- Múa có thể tự mình sáng tạo, cảm thấy tư thế đẹp mắt thì nhớ kỹ, tất cả tư thế liền mạch, chính là vũ điệu.
Mục Lương nhớ tới một ít vũ đạo trên Địa Cầu, cười khẽ giải thích cho cô.
- Ta, ta sẽ thử một lần.
Trong lòng của Mễ Nặc có hơi lung lay.
Cô bưng thịt nướng lên, thúc giục:
- Nhanh ăn đi, lạnh sẽ ăn không ngon. -.
- Ăn chung đi, cũng không biết khi nào Ly Nguyệt trở về?
- Ta có để lại thịt nướng cho cô ấy.