Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 56: Cô Cảm Thấy Tôi Có Báo Giá Thấp Không?

Mễ Nặc cố nén khϊếp sợ, đi về phía một bầu nước nóng ông chủ mang tới.

Cô lấy ra hộp gỗ đựng lá trà, một ấm trà và hai chén trà nhỏ từ trong chiếc bọc.

Thả trà, châm nước, tư thế pha hai chén trà rất ưu nhã.

Khi cô gái tai thỏ pha trà, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, con mắt màu xanh lam đều nhìn chằm chằm vào chén trà.

Ngược lại mang đến một loại cảm giác cực kỳ chuyên tâm, khiến người ta cảm thấy rất chuyên nghiệp.

- Mời nếm thử trà Tinh Huy.

Mục Lương giơ tay lên ý mời.

- Được.

Nguyệt Phi Nhan nhìn nước trà màu xanh tươi, nâng chung trà lên, nhấp thử nửa ngụm.

Vừa đưa vào miệng, cô gái tóc đỏ còn chưa kịp phát biểu ý kiến, ngay sau đó trong miệng đã có vị ngọt ngào, khiến người ta không khỏi hạnh phúc, nheo lại hai mắt.

Đồng thời, một cơn mát lạnh xông thẳng lên đầu, khiến tinh thần người ta sảng khoái.

Đồng thời khi dùng thứ này, trà nóng đi vào trong bụng, cảm giác dạ dày đều rất dễ chịu.

Ba loại cảm giác đánh tới, có mấy ai có thể ngăn cản được.

- Anh ~~

Nguyệt Phi Nhan khẽ nhếch miệng lên, phát ra âm thanh làm người ta mơ màng.

- Thật sự uống ngon như vậy?

Lục Xuyên có hơi trợn tròn mắt, không phải nói Lá trà Tinh Huy rất ít sao? Làm sao lại lấy ra như vậy? Lẽ nào, kéo dài tuổi thọ cũng là thật?

Tự hỏi mình ba câu liên tục, làm cho trong lòng Lục Xuyên hơi ngứa ngái, đặc biệt nhìn thấy biểu cảm của Nguyệt Phi Nhan, càng làm cho anh muốn biết rõ đáp án.

- Quao ~~ mỗi lần uống đều sẽ khiến người ta say sưa.

Mục Lương khẽ nhấp một ngụm trà, không nhìn ánh mắt kinh sợ của một người đàn ông phóng tới.

- Lá trà này thực sự quá tuyệt vời, là trà ngon nhất mà tôi đã uống.

Nguyệt Phi Nhan uống xong một ngụm nước trà còn thừa trong chén, con ngươi màu đỏ nhìn vào ấm trà.

Nếu mỗi ngày đều được uống trà ngon như vậy, thật có bao nhiêu hạnh phúc.

- Uống trà Tinh Huy cảm giác như thế nào?

Mục Lương rót thêm một chén trà cho cô tóc đỏ, hỏi:

- Ta không có lừa cô chứ?

Nguyệt Phi Nhan bật thốt lên:

- Nếu mỗi ngày có thể uống trà này, tuyệt đối có thể kéo dài tuổi thọ. Mỗi ngày đều sẽ rất hạnh phúc, không thể kéo dài tuổi thọ mới là lạ.

Nguyệt Phi Nhan lần nữa nốc hết chén trà, nhịn không được hỏi:

- Không thể giao dịch một ít lá trà Tinh Huy với tôi?

- Không được, tôi không thiếu những thứ khác.

Mục Lương từ chối một tiếng.

- Tôi xem mọi người cũng không mang theo đồ vật gì, làm sao sẽ không thiếu đồ chớ?

Nguyệt Phi Nhan nhìn quét qua cô gái tai thỏ bên cạnh, cười dịu dàng nói:

- Sau đó, các người nhất định đi đường, có thể mang một vài thứ.

Mục Lương nhíu mày, nghiêng đầu hỏi:

- Tiểu Nguyệt, chúng ta còn có bao nhiêu tinh thạch hung thú?

- Đại nhân, tinh thạch hung thú của chúng ta đã dùng gần hết ở bộ lạc trước đó.

Ly Nguyệt thông minh biết nên phối hợp như thế nào, thấp giọng lạnh lùng nói:

- Còn có, cần treo thưởng một ít cho việc tìm kiếm vị tiểu thư kia.

Cô biết rõ dựa vào thực lực của Nguyệt Phi Nhan, tuyệt đối có thể nghe được cuộc trò chuyện cô cố ý nói nhỏ.

Nguyệt Phi Nhan đương nhiên có thể nghe được, cho nên nhân cơ hội nói:

- Ta có thể dùng tinh thạch hung thú để đổi một ít lá trà Tinh Huy.

- Một hộp lá trà Tinh Huy, ngươi muốn ra giá bao nhiêu tinh thạch hung thú?

Mục Lương bất đắc dĩ hỏi.

Anh cũng không biết trà Tinh Huy có thể đổi bao nhiêu tinh thạch hung thú, chỉ có thể cho cô gái tóc đỏ ra giá trước.

- Mười viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.

Nguyệt Phi Nhan suy nghĩ một chút, thăm dò báo ra một cái giá.

- Không được, quá ít.

Mục Lương lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ít nhất phải 100 viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.

Anh không phải tên ngốc mới xuyên việt đến thế giới này, trải qua tấn gẫu với cô gái tóc trắng, biết rất nhiều kiến thức cơ bản.

Hung thú được chia làm: ba đẳng cấp là sơ, trung, cao cấp.

Mỗi đẳng cấp lại chia ra: ba bậc là thượng trung hạ.

Cho nên, anh quyết định đưa ra giá gấp mười.

- Thành giao.

Nguyệt Phi Nhan sảng khoái đáp ứng.

-???

Mục Lương ngẩn người, có hơi không hiểu nên không kịp phản ứng.

Cô ta không thích hợp, không phải nên mặc cả sao?

Hay anh đã báo giá cả thấp?

Giờ khắc này, Mục Lương bị hành động của cô gái tóc đỏ làm cho bối rối.

- Bây giờ, có thể cho tôi một ít lá trà không? Tối hôm nay, ta sẽ mang tới tinh thạch hung thú.

Nguyệt Phi Nhan muốn cầm một ít lá trà cho mẹ cô nếm thử, rồi mới cầm tinh thạch hung thú tới giao dịch.

- Có thể.

Sắc mặt của Mục Lương phức tạp gật đầu.

- Vậy tôi đi về trước, tối hôm nay sẽ mang tinh thạch hung thú đến cho anh.

Nguyệt Phi Nhan dùng mảnh vải nhỏ bọc lại một ít lá trà Tinh Huy, vội vàng mang theo hầu gái rời đi.

Đi lên, cô ta đã theo thức ăn trưa làm lệ phí.

Lục Xuyên nhìn thấy Nguyệt Phi Nhan rời đi, cũng tiến lên trước hỏi:

-Đây... Có thể đổi cho tôi một ít lá trà Tinh Huy không?

Mục Lương liếc mắt về người thanh niên đang sợ hãi, thản nhiên nói:

- Muốn đổi lá trà Tinh Huy, một hộp 150 viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.

- Không phải 100 viên sao?

Lục Xuyên ngạc nhiên hỏi lại.

- Ta chỉ còn lại một hộp cuối cùng.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Anh có lấy hay không? Không thèm thì tôi giữ lại cho bản thân dùng.

- Đương nhiên muốn.

Lục Xuyên cắn răng, trầm giọng nói:

- Để tôi trở về lấy tinh thạch hung thú cho cậu.

Mặt anh ta đen lại, đứng dậy rời khỏi rất nhanh.

Mục Lương có hơi không hiểu, quay đầu hỏi:

- Ly Nguyệt, cô cảm thấy tôi có báo giá thấp không?

- Giá cả anh đưa ra, làm cho tôi sợ giật mình.

Ly Nguyệt đong đưa đôi mắt trắng xinh đẹp nói.

Cô thật sự bị giật mình, 100 viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, ở những thành thị lớn đã có thể đổi lấy một vạn cân thịt khô.

Nhưng ở khu vực nhỏ, tinh thạch hung thú lại không đổi được nhiều thịt khô lắm.

Dù sao, các bộ lạc nhỏ cũng không có dùng đến nhiều tinh thạch của hung thú, cũng chỉ trong tình huống đặc biệt như chế tác bí dược cường hóa mới dùng đến một ít.

- Cho nên, không phải tôi báo thấp, mà đại tiểu thư kia là một người rất giàu.

Mục Lương không hiểu cảm khái nói.

Anh không nghĩ tới có một ngày sẽ gặp phải người giàu sảng khoái như vậy.

Bất ngờ có một cảm giác không muốn nỗ lực.

- Bây giờ chúng ta làm sao?

Mễ Nặc mờ mịt hỏi.

- Đương nhiên là ngồi xuống ăn chung bữa trưa.

Mục Lương cười cười nói:

- Sau khi ăn xong, chúng ta đi tìm chỗ ở, ngủ lại một đêm.

Tối hôm nay, anh sắp có được một lượng lớn điểm tiến hóa, lại có thể tiến hóa động vật thuần dưỡng.

Động vật thuần dưỡng 5 cấp gần ngay trước mắt.