Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 37: Tôi Là Cung Tiễn Thủ Cấp Bốn

Sáng sớm.

- Ai?

Ly Nguyệt mở mắt ra, trong nháy mắt đã phát hiện hoàn cảnh xa lạ, bỗng nhiên ngồi bật dậy.

Lúc ngồi dậy, cô ấy mới phản ứng được, hiện tại, cô ấy không phải sống dã ngoại trong hang động nhỏ, cũng không phải ở trong đống đá lộn xộn.

- Rất lâu không được ngủ thoải mái như vậy.

Ly Nguyệt đưa tay ra xoa bóp lưng mỏi, con ngươi màu bạc hiếu kỳ đánh giá gian phòng.

Bên trong căn phòng bố trí vô cùng đơn giản, trên tường dùng tơ nhện treo không ít đao kiếm, còn có một cái giường.

- Đây chính là phòng của đàn ông, dường như cũng không phải nơi đặc thù gì.

Ly Nguyệt ngồi ở mép giường đung đưa hai chân, liếc mắt đao kiếm dùng tơ nhện treo trên tường một cái.

Đối với, trừ mặt tường, thực sự không có nơi khác đặc thù gì.

Ly Nguyệt ngây ngô một hồi, đã đứng dậy ra khỏi phòng.

Cô ấy nhìn thấy Mục Lương đang bày đồ trên bàn.

Mễ Nặc một bên đang khuấy đều bữa sáng trong nồi.

- Buổi sáng tốt lành.

Cô gái tóc trắng chào hỏi.

Mục Lương nghe tiếng ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:

- Đêm qua ngủ như thế nào?

- Rất ngon.

Ly Nguyệt gò má ửng đỏ nói.

- Vậy là được, qua đây ăn sáng đi!

Mục Lương ngoắc nói.

Mễ Nặc bưng nồi thép đặt lên bàn, phân phát lấy bộ đồ ăn.

Chén gỗ không đủ, mượn dùng cà mèn làm chén, mỗi người bới một chén canh thịt, và một miếng thịt nướng thật lớn.

- Chớ ngẩn ra đó, ăn đi.

Mục Lương thấy hai cô đều nhìn anh, không động đậy, anh chỉ có thể dẫn đầu nhấp một hớp canh thịt.

Sau khi thấy anh ăn, hai cô cũng bắt đầu ăn.

- A ô ~~

Ly Nguyệt bưng lên chén canh thịt cho vào miệng, cả người đều rất thỏa mãn.

- A ô ~~

Mễ Nặc cũng không cam chịu yếu thế uống từng ngụm lớn.

Mục Lương buồn cười nhìn không hiểu tại sao Mễ Nặc lại muốn so tài, nhàn nhã nhai thịt nướng.

- Mục Lương, hôm nay, anh không tính dọn nhà sao?

Ly Nguyệt buông chén gỗ xuống, liếʍ khóe miệng một cái, nói:

- Anh dời đi nhiều đồ đạc của Huyết Hồ Tử như vậy, bọn họ nhất định sẽ truy đuổi tới cùng.

- Bọn họ tìm được chúng ta?

Mục Lương nuốt thịt nướng hỏi.

- Anh cách bọn họ gần như vậy, đương nhiên có thể tìm được anh.

Ly Nguyệt nhịn không được động đôi mắt đẹp.

- E rằng không!

Khóe miệng của Mục Lương khẽ nhếch lên.

Anh uống một ngụm canh thịt, hỏi:

- Ly Nguyệt, cô biết làm sao đi đến bộ lạc Nguyệt Đàm không?

Chuyện đã đồng ý với cô bé tai thỏ, nến Mục Lương kiến quyết sẽ đi đến bộ lạc Nguyệt Đàm một chuyến.

Lại nói, anh cũng tò mò một bộ lạc vạn người, sẽ dựa vào cái gì sinh tồn được.

- Anh muốn dọn đi bộ lạc Nguyệt Đàm sao?

Ly Nguyệt không khỏi cau lại lông mày màu trắng.

- Đi bộ lạc Nguyệt Đàm có vấn đề gì không?

Mục Lương thấy mặt trắng bệch của cô ấy biểu tình, như không hy vọng anh đi đến bộ lạc Nguyệt Đàm.

- Nếu là trước đó, anh đi bộ lạc Nguyệt Đàm không có vấn đề gì.

Vẻ mặt của Ly Nguyệt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Có thể hiện tại, anh có được linh thú Thủy Tinh Ngư, đi bộ lạc Nguyệt Đàm cũng rất nguy hiểm.

- Người bộ lạc Nguyệt Đàm nhân sẽ trên người tôi có Thủy Tinh Ngư sao?

Mục Lương ngạc nhiên hỏi.

- Hiện tại không biết, không có nghĩa sau này sẽ không biết.

Nét mặt của Ly Nguyệt cười khổ.

Cô ấy sắp xếp vài tin tức, nói tiếp:

- Một vài bộ lạc lớn khẳng định sẽ an bài mật thám trong băng trộm, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ biết Thủy Tinh Ngư của Huyết Hồ Tử bị trộm.

- Ý của cô là, có người có thể dò xét đến tung tích của Thủy Tinh Ngư trên người tôi có?

Trong nháy mắt, Mục Lương đã hiểu được ý của cô gái tóc trắng muốn nói.

- Đúng

Ly Nguyệt liên tục gật đầu.

- Là năng lực Dị Biến Giả đúng không?

Mục Lương liếc mắt tai thỏ của Mễ Nặc lay động một cái.

Tai thỏ của cô đang nghe được đi đến bộ lạc Nguyệt Đàm sẽ gặp nguy hiểm, hoàn toàn ăn không vô.

- Đúng.

Ly Nguyệt nhịn không được cắn thịt nướng một cái.

Cô ấy phát sinh âm thanh mơ hồ không rõ:

- Bây giờ, anh hẳn đang suy tính nhanh chóng dọn nhà, trong băng trộm của Huyết Hồ Tử cũng có thể truy tung dấu vết Dị Biến Giả.

Sau khi cô gái tóc trắng nuốt xuống thịt nướng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Nếu Huyết Hồ Tử trở về, anh ta nhất định sẽ dẫn người truy sát anh.

- Dọn nhà không khó, cô chỉ cho tôi con đường đến bộ lạc Nguyệt Đàm đi.

Mục Lương nhếch miệng lên nói.

- Mục Lương, chúng ta không đi bộ lạc Nguyệt Đàm nữa.

Bàn tay nhỏ của Mễ Nặc níu lại cánh tay của Mục Lương.

Ngược lại, cô lại khuyên nhủ:

- Chúng ta nên dời đến một nơi xa một chút, đừng cho bọn người Huyết Hồ Tử đuổi kịp.

- Đuổi không kịp thì có chút khó, trừ phi quần áo hai ngươi dễ chạy đi.

Ly Nguyệt nhỏ giọng nói bổ sung.

Cô nhìn đồ trưng bày trong phòng khách, chỉ sợ phải ném đi 9 phần 10 gì đó, mới có thể tránh được Huyết Hồ Tử đuổi kịp.

Chỉ tiếc là phí sức đêm qua.

- Được rồi, chúng ta cũng không phải mang theo Thủy Tinh Ngư đi vào bộ lạc Nguyệt Đàm.

Mục Lương vỗ mu bàn tay của Mễ Nặc, trấn an nói:

- Cô đã quên, chúng ta còn có Tiểu Huyền Vũ.

Anh đi bộ lạc Nguyệt Đàm không chỉ vì cô bé tai thỏ, cũng muốn đi tìm một vài cách khác thu được tinh thạch của hung thú.

Đêm qua, Rùa Đen đã tiến hóa đến cấp 4, mất đi 1000 điểm tiến hóa.

Mục Lương lại đang rầu rỉ vì điểm tiến hóa.

- Nhưng... băng trộm Huyết Hồ Tử biết sẽ đuổi gϊếŧ chúng ta.

Khuôn mặt cười của Mễ Nặc đều hiện lên vẻ lo lắng.

Cô rất dễ dàng thỏa mãn, nếu như có nguy hiểm, cô sẽ tình nguyện không đi bộ lạc Nguyệt Đàm gì đó, về sau vẫn còn có cơ hội đi.

- Yên tâm, tôi sẽ để bọn họ không dám đuổi theo nữa.

Trong con mắt màu đen của Mục Lương hiện lên một vệt lạnh lẽo.

Ly Nguyệt nhịn không được nhắc nhở:

- Anh chớ xem thường Huyết Hồ Tử, tôi đoán anh ta có ít nhất cũng là một Cường Hóa Giả cấp bốn.

- Vậy cô là Cường Hóa Giả cấp mấy?

Mục Lương hiếu kỳ nhìn cô gái tóc trắng.

Trước đây thiếu một người tham chiếu, hiện tại, cô gái tóc trắng chính là đối tượng tham chiếu thích hợp nhất.

- Tôi là Cung Tiễn Thủ cấp bốn.

Ly Nguyệt nói ra thực lực, có chút hơi kiêu ngạo ngước cằm.

Cô còn khiêm tốn dừng một chút, rồi lạnh nhạt bổ sung một câu:

- Nếu cận chiến, tương đương với Cường Hóa Giả cấp ba!

- Vậy ngươi thật lợi hại.

Khóe mắt của Mục Lương khẽ run, cảm giác mình có thể một tay tùy tiện đè chết cô gái tóc trắng.

- Cái gì tôi thật lợi hại???

Cái trán của Ly Nguyệt nhảy lên vài cái, lời này nghe rất không hiểu.

Mục Lương lựa chọn không trả lời, mỉm cười hỏi:

- Đi bộ lạc Nguyệt Đàm đi hướng nào?

- Hướng bên kia.

Ly Nguyệt phồng lên khuôn mặt nhỏ, ngón tay chỉ về một hướng.

- Hành trình kế tiếp, phương hướng sẽ giao cho cô.

Mục Lương quyết định giao nhiệm vụ chỉ đường cho cô gái tóc trắng.

Ly Nguyệt thấy khuyên bảo không được, bất đắc dĩ hỏi - Ngươi dự định mang một vài thứ đi bộ lạc Nguyệt Đàm?

- Đương nhiên là toàn bộ đều mang đi.

Mục Lương đương nhiên nói.

-???

Ly Nguyệt vẻ mặt mộng bức, nhìn trước mắt cái này lòng tham nam nhân.