Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 311: Q.18 - Chương 10: Thiên Tứ Bảo Đồ (Hạ)

Ánh trăng trắng ngần rải lên đá, không có phản ứng gì nhưng Đào Bạch Ngưng không nóng ruột mà lại điều chỉnh góc độ.

Khối đá thứ nhất không phản ứng, sang khối thứ hai, ở gần đỉnh khối thứ ba thì có một khe nứt hơi nghiêng, ánh trăng chảy vào đó.

Như nước đổ lên cát, nhanh chóng bị hấp thu.

"Là đây!" Đào Bạch Ngưng giơ gương bất động, tiếp tục dồn ánh trăng vào, tay kia bắt pháp quyết.

Được pháp quyết tương trợ, ánh trăng sáng hơn, chừng mười mấy tích tắc thì khe đá “tan ra”, mở ra một không gian chi môn đủ ột người vào!

Đào Bạch Ngưng hớn hở: "Tiên sinh, cửa vào lại là truyền tống môn, xem ra đẳng cấp của Thiên tứ bảo đồ này không tệ, chúng ta vào thôi."

Đoạn vội vàng vào trước.

Tôn Lập theo sau, vào chưa lâu thì không gian chi môn không được ánh trăng rót vào dần mờ đi rồi tan biến.

...

Tôn Lập vừa vào đã thấy không xong, gã từng mấy lần vào không gian chi môn, còn cùng Tiểu Hắc xuyên hư không, nhưng trong không gian chi môn này tựa hồ có sức mạnh khác ẩn tàng.

Gã còn chưa hiểu, không gian chi môn đã hết.

"Phụt!"

Tôn Lập bất ngờ, bị không gian chi môn "nhổ" ra, rớt xuống mặt đất. Tứ bề tối tom, gã giơ tay, lửa cháy lên, chiếu sáng chung quanh, ngọn lửa dần biến thành hỏa xà cuộn trên đỉnh đầu gã.

Tôn Lập đứng trong một thạch huyệt rộng, đỉnh không cao nhưng rất mênh mông, trông như hai tảng đá lớn chập lại, lộ ra một khe ở giữa.

Cách mười trượng là một thạch động hình nón, phía sau là vách đá cứng, chung quanh khắc hình đơn giản nhưng ý nghĩa không rõ, Tôn Lập nhíu mày, đợi một chốc mà không thấy Đào Bạch Ngưng ra.

Gã lấy làm lạ. Đào Bạch Ngưng vào trước, lẽ ra cũng phải ra trước.

La Hoàn nói: "Không gian chi môn ban này có sức mạnh khác, thời gian quá ngắn nên ta không rõ nhưng xem ra nơi truyền tống đến là theo cơ hội, ngươi và Đào Bạch Ngưng bị truyền tống theo các cửa khác nhau."

Tôn Lập hiểu ra, không đợi Đào Bạch Ngưng nữa, đỉnh đầu vươn hỏa xà đi vào thạch động.

"Đây là Thiên tứ bảo đồ?" Tôn Lập lẩm bẩm, vào thạch động không hề hung hiểm. Thạch động dài hai mươi trượng, có dấu nhân công kahi mở rõ ràng.

Đi khỏi thạch động là một thạch điện hùng vĩ. Trừ cửa động Tôn Lập vào thì trên vách đá còn mười bảy cửa khác - - quả nhiên chính như La Hoàn đoán, từ không gian chi môn đó vào không chỉ theo một lối.

Tôn Lập lấy làm lạ: nếu mọi lối vào đề tụ về thạch điện này thì hà lập ra nhiều lối vào?

Đỉnh thạch điện điêu khắc hình thú rất lớn, rơi mất không ít xuống đất, vị trí chính giữa có một khối tinh thạch hơi trong, không hiểu là trận pháp gì mà có lửa chảy, sáng rực đạo đạo quang mang, như vầng dương chiếu rọi thạch điện.

Từ lối vào thấy ngay ba tầng bậc đá rộng hai mươi trượng, mỗi tầng có mười tám mười chín bậc, trên đỉnh là một đài cao hùng vĩ, chính giữa có khẩu tam túc đại đỉnh, cao tới năm trượng.

Hai bên đài cao có chín tượng đá cao ngang với đại đỉnh.

Tượng đá cầm binh khí, cực kỳ nghiêm túc.

Trong đại đỉnh không còn lửa nhưng thân đỉnh khắc đạo đạo hỏa diễm hoa văn, Tôn Lập cách xa thế vẫn cảm nhận được hỏa hành linh lực thì cũng giật mình.

La Hoàn hơi kinh ngạc: "À - - "

Tôn Lập hỏi: "La tổ phát hiện gì sao?"

"Phía trên đại đỉnh hình như là tượng hình linh văn, xa quá nên nhìn rõ, ngươi đến gần chút đi."

"Được." Tôn Lập cẩn thận đi tới, ba hàng bậc đá không có gì dị thường mà gã vẫn quay lại nhìn, mười tám lối vào đen ngòm không có quái vật xông ra.

Lên đài, đứng dưới đại đỉnh thì gã mới thấy thứ này lớn thế nào, mỗi chân đỉnh đủ cho năm người ôm!

Ngẩng lên nhìn, hỏa diễm hoa văn trên thân đỉnh vì quá lâu năm mà mờ dần, nhưng vẫn nhận ra đường nét tuân theo quy luật, khác hẳn các hoa văn trang trí.

La Hoàn khẳng định: "Quả nhiên là tượng hình linh văn!"

Tôn Lập hỏi: "La tổ, tượng hình linh văn là gì?"

La Hoàn trầm ngâm: "Nhìn quanh xem có thấy gì, có phát hiện thì ta sẽ giải thích, chỉ mỗi qua đại đỉnh khó mà đoán được."

Tôn Lập tìm quanh đài cao.

Tượng hình linh văn tuy trực tiếp, nhưng có thể chạm tới một bản nguyên quy tắc. Tôn Lập chỉ nhìn là nhận ra, cảm thụ thấy cả hỏa hành linh lực, lần đầu tiên thấy linh văn có hiệu quả trực tiếp đến thế.

Gã không khỏi mong chờ vào tượng hình linh văn.

Nhìn rõ ngay trên đài, ở đại đỉnh chính giữa, hai bên là binh dung không đeo gì trên lưng. Tôn Lập bước lên ba hàng bậc đá, bên kia là ba thông đạo ngang nhau. Thông đạo cách nhau bằng tường thấp khắc long hình phù điêu.

Thông đạo ở giữa rất rộng, hai bên rất hẹp, thông đạo rộng gấp ba lần của hai bên.

Tôn Lập nhảy lên đại đỉnh, nhìn vào trong, tất cả trống trơn, gã nhìn mãi mà không thấy gì khác thường.

Gã đảnh nhảy xuống, vòng ra sau đài cao nhìn, giơ tay ra, hỏa xà xua tan hết bóng tối.

Tôn Lập ngẩn người, vì kết thúc của ba thông đạo là ba doanh trướng hành quân, tuy chất bằng đá nhưng đúng là quân doanh!

Cùng lúc, lỗ chân lông Tôn Lập dựng lên, cảm giác nguy cơ cực độ ập tới, gã lách đi năm trượng.

"Đinh đinh đinh..."

Tiếng binh khí va nhau, chỗ gã vừa đứng găm mười tám cây trường mâu!

Tôn Lập nhìn quanh, mười tám binh dung thạch nhân hoạt động ào ào, thò trường mâu tuốt binh khí, có cả chiến kiếm, đại đao, đoản phủ,lưu tinh chùy, như cuồng lôi xô vào Tôn Lập.

Trên áo giáp, mỗi vảy đều có tượng hình linh văn lấp lánh, hoặc là hỏa diễm, hoặc là lệ quỷ, hoặc là hình núi hoặc biển...

Linh văn tựa hồ đang cung cấp sức mạnh cho binh dung thạch nhân!

"Cốp!" Một chiếc chiến phủ bắn tới, chém xuống đất, Tôn Lập tránh nhanh bằng không đã trúng đòn.

Gã hơi dừng là có binh dung thạch nhân đến sát, vung lưu tinh chùy đập tới.

Binh dung thạch nhân cao không kém đại đỉnh, Tôn Lập trông không khác gì con trùng.

Lưu tinh chùy lớn gấp mười bảy, mười tám lần thân thể gã, trúng đòn tất xong đời!

Gã càng kinh ngạc vì binh dung thạch nhân được huấn luyện bài bản, thiện nghệ hợp kích chi thuật, không khác gì chiến binh lão luyện!

Mười tám binh dung thạch nhân từ hai bên đổ ra, rất có kỉ luật, mỗi lần xông lên là năm lượt, không hề gián đoạn, Tôn Lập tơi tả, dốc hết sức mới tránh được.

Binh dung thạch nhân đánh hụt, lại tạo thành vòng vây quanh gã.

Ba binh dung thạch nhân ở vòng tròng cùng, bảy ở giữa và mười ở ngoài cùng.

Vây ráp chặt chẽ như thế, Tôn Lập có lên trời xuống đất cũng cùng lúc đấu với ba binh dung thạch nhân.

"Hừ!"

Binh dung thạch nhân cùng lên tiếng gào, như dòng khí cuồng bạo thổi qua khe đá, ba thạch nhân ở đầu xông tới, tiếp đó là bảy rồi mười!

Tôn Lập múa tít Mãng long tỏa liên và huyền thiết cổ kiếm, thanh đồng trường qua và thiên tử đoạn kiếm đâm ngang chém dọc, tiếng binh khi va nhau không ngớt.

Gã gầm lên, thú binh linh hoàn mở ra, mấy trăm thú binh xông lên, hóa thành dòng hất tung mười tám binh dung thạch nhân,

Tôn Lập lướt tới, La Hoàn bảo: "Mắt phải..."

Tôn Lập đến gần binh dung thạch nhân gần nhất, thanh đồng trường qua đâm vào mắt phải. Binh dung thạch nhân gầm lên, lưu tinh chùy đập vào lưng gã.

"Ô - - "

Lưu tinh chùy xé không khí, Tôn Lập vung tay, quang mang cuồng bạo từ thiên tử đoạn kiếm thượng phun ra cắt đứt sợi xích nối lưu tinh chùy.

Nửa sợi xích ở đầu chùy đập nát ba nhất cấp thú binh.

Mãng long tỏa liên quấn lấy tay binh dung thạch nhân bổ tới, Tôn Lập vung thanh đồng trường qua đập tan mắt phải đối phương.

"Oành - - "

Thể nội binh dung thạch nhân vang lên tiếng nổ, áo giáp mờ hẳn tượng hình linh văn, binh dung thạch nhân này bị phế.