Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 175: Q.11 - Chương 1: Bát Diệp Phù Bảo

"Vù -"

Tôn Lập thở phào, trọc khí trong ngực phun ra, hóa thành xích hoàng sắc quang vụ, có sóng nhiệt lách tách.

Trận chiến không dài nhưng tinh khí thần của gã tập trung cao độ, ầnnhư thể hiện tốt nhất chiến lực.

Đương nhiên chiến lực thật sự chưa hẳn là chiến lực mạnh nhất, tính cả hai tấm Thiên thần bảo lục thì chiến lực của gã hơn thế nhiều.

Chỉ là giao chiến với cường độ cao như thế không thể lâu dài, gã vẫn chỉ Phàm nhân cảnh, chưa vượt khỏi vòng phàm nhân.

Ngụm trọc khí đó mà không thở ra, thêm chút nữa tất gã nội thương không nhỏ, nén càng lâu bị thương càng nặng.

Không phải Sùng Mạch kém mà vì Tôn Lập quá biếи ŧɦái.

Sùng Mạch không ngờ Tôn Lập nói đánh là đánh, không hề định đào tẩu. Kế hoạch của y phá sản, “Thái bình sát đạo” gần như là đỉnh cao của võ kỹ tu chân nên thi triển là như sông lớn mênh mang, khiến y không có cơ hội phản kích.

Y chưa kịp giở bản lĩnh đã phải ôm hận.

Gã điều tức, thu Mãng long tỏa liên và Ngũ hành hợp linh trận kỳ lại đoạn nhặt thứ của Sùng Mạch làm rơi.

Tôn Lập dự cảm thứ này không đơn giản, Sùng Mạch tựa hồ định dùng thứ này gϊếŧ gã, y lại cực kỳ tin tưởng vào nó.

Thứ đó là một xâu lá cây!

Tôn Lập ngẩn người kiểm tra, phát hiện không phải lá cây. Mỗi phiến là trông bình thường nhưng cầm lên tay như linh ngọc, không rõ hái từ bao lâu mà vẫn xanh biếc, đầy sinh mệnh khí tức.

Gân lá có thêm mấy đường vân, không nhìn kỹ tất bỏ qua.

Nhưng đường vân phi thường xảo diệu phối hợp với gân lá, hình thành linh phù!

Tôn Lập kinh ngạc, La Hoàn cũng hơi bất ngờ: "Đây là... Bát diệp phù bảo, Ất mộc thiên hành lôi."

Tôn Lập cảm thụ tám cái lá, thầm gật gù: "Linh lực dao động mạnh thật, y sử dụng thì nguy hiểm..."

La Hoàn không hề khách khí: "Nào chỉ nguy hiểm? Y mà sử dụng được thì ngươi thành tro rồi. Ngươi biết lai lịch Bát diệp phù bảo không? Phải dùng thất phẩm linh mộc trở lên, từ lúc trồng hạt xuống đã phải dùng cách đặc biệt bồi dưỡng, đến khi linh mộc trưởng thành, lấy dược vật dồn toàn bộ tinh hoa lên lá, đến khi linh mộc khô hẳn thì lá mới thành thục. Rồi chọn tám cái lá thích hợp nhất để làm, gần như là linh phù bán thiên nhiên bán nhân công, uy lực vô cùng, Bát diệp phù bảo này là Ất mộc thiên hành lôi, nếu kích phát thì dù Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cũng mất mạng, nói gì Phàm nhân cảnh nhỏ xíu như ngươi?"

Tôn Lập thẹn quá hóa giận: "La tổ, lão nhân gia vốn hùng mạnh săn, không thì cách nói của lão nhân gia tất bị người ta đánh chết rồi..."

Võ Diệu cười ha hả, La Hoàn ngạc nhiên: "Tiểu tử này, càng lúc càng khó dạy."

Tôn Lập cũng cười.

Nhớ lại trận chiến này cũng thấy kinh hiểm. Dù sao số y không tệ, không hề khách khí thu Bát diệp phù bảo lại.

Bát diệp phù bảo hiển nhiên không do Sùng Mạch luyện chế, không biết y may mắn thế nào mà lấy được bảo bối này. Chỉ tiếc xưa nay y cẩn thận giữ gìn, lúc muốn dùng lại không lấy ra được, mất mạng trong tay Tôn Lập, bảo bối thành của người khác.

Thuận tay cởi trữ vật giới chỉ của Sùng Mạch xuống, gã xem rồi bĩu môi: "Mạt rệp!"

Trữ vật giới chỉ có chừng hai mươi khối linh thạch, còn lại là nguyên liệu chế phù kiểu chu sa, giấy vàng, một ít linh ngọc, pháp khí không có món nào.

Trừ ra chỉ còn một cái rương nhỏ xíu bằng gỗ đỏ đựng linh đơn.

— Đấy mới là gia tài của tu sĩ. Tôn Lập còn không hiểu rằng giàu xổi kiểu như gã rất hiếm tại tu chân giới.

Gã ném hết vào trữ vật giới chỉ, lấy linh đơn ra xem.

Phải thế để còn phân loại. Gã đã có ý thức dự trữ linh đơn, trận chiến với Tô Ngọc Đạo là tấm gương tày liếp.

Sùng Mạch không có linh đơn gì tốt, toàn là để bổ sung linh khí, liệu thương đơn giản lại bất nhập phẩm. Những loại để bổ sung linh khí, bình thường dùng để tu luyện thì hiệu quả cũng hữu hạn.

Sau chót là một hộp ngọc, đựng một viên ám hồng sắc linh đơn cỡ mắt rồng, bên trong tựa hồ có huyết quang!

La Hoàn bất ngờ: "Nhiên hồn đơn! Sùng Mạch sao lại có loại thuốc lang sói này?"

Nhiên hồn đơn còn hơn cả Nhiên huyết đơn, độc tính kịch liệt, có thể kích phát tiềm lực ở mức cao nhất, khiến người sử dụng vượt hẳn một đại cảnh giới!

Nhưng cái giá không rẻ, dược hiệu chỉ hai canh giờ, sau đó cơ sở sẽ sút một tiểu cảnh giới.

La Hoàn cho biết hiệu quả của linh đơn, Tôn Lập cả kinh: Bát diệp phù bảo, Nhiên hồn đơn, tùy tiện loại này, nếu Sùng Mạch có cơ hội dùng thì gã xong đời!

Gã giờ mới biết Sùng Mạch chết ấm ức thế nào.

"Trước đó Tần Thiên Trảm từng dùng độc đơn có thể kích phát tiềm lực, tăng tiến tu vi. Tiểu tử cho là môn hạ của chưởng giáo chân nhân có người nghiên cứu độc đơn. Không ngờ hóa ra là Sùng Mạch..."

Võ Diệu phủ định: "Nếu là Sùng Mạch sao y chỉ có một viên Nhiên hồn đơn? Còn lại toàn là rác rưởi?"

Tôn Lập được nhắc thì tỉnh ngộ: "Đúng, chứng tỏ người sau lưng Sùng Mạch biết y muốn gϊếŧ tiểu tử, sợ y không đủ thực lực nên mới cho Nhiên hồn đơn."

Tôn Lập vô duyên vô cớ bị phái đi làm nhiệm vụ, Sùng Mạch mai phục giữa đường, sau lưng y không có ai sai khiến mới là lạ.

Kỳ thực không khó tìm ra ai đứng sau lưng y, chỉ cần hỏi ai sai gã đi là xong.

Âm mưu này sơ hở trăm bề nhưng quan trọng là Tôn Lập không sống sót.

Tôn Lập chết rồi, không còn ai truy cứu. Nhưng gã còn sống thì phiền.

Gã thu dọn chiến trường, đào hố chôn Sùng Mạch, thoáng nghĩ đoạn không về sơn môn, tiếp tục đến Qua Lam phường thị làm nhiệm vụ.

Lưu Minh Kiến thấy gã thì bao nhiêu thấp thỏm tan đi.

"Sư huynh, việc đó..."

Tôn Lập hóa trang thành Dạ Ma Thiên, xua xua tay: "Không cần nói, mỗ hiểu, tuy không liên can đến các hạ nhưng sau này nên giữ miệng."

Lưu Minh Kiến ngượng ngùng, Tôn Lập nói không sai, lại là khách sộp, y đành cười khan: "Sư huynh nói đúng, căn nguyên tại tiểu đệ, sư huynh lần này mua gì? Đệ nửa bán nửa cho!"

Lưu Minh Kiến quyết tâm đầu tư.

Tôn Lập mấy lần đến đều giao dịch hơn vạn linh thạch, y làm thế để xin lỗi, làm lành quan hệ, tất nhiên không thể giở trò với giá.

Trừ coi trọng Tôn Lập, còn có nguyên nhân khác.

Dạo trước có người đến hỏi về "Dạ Ma Thiên", tuy thân phận thế này thì người ta không nói cho Lưu Minh Kiến, nhưng người ra mặt vốn lai lịch cực kỳ kinh nhân nhưng nói rõ là "được sai khiến".

Lưu Minh Kiến giật mình, người ra mặt chỉ một ngón tay đủ diệt gọn Lưu thị gia tộc mà vẫn bị sai khiến, thế thì người sau lưng còn đáng sợ cỡ nào?

May mà người ta cho y biết rằng là việc tốt, không cần lo lắng.

— Triệu Thục Nhã biết rõ thân phận Tôn Lập cũng từ manh mối của Lưu Minh Kiến.

Lưu Minh Kiến đoán rằng vị "Dạ Ma Thiên" sư huynh này và nhân vật đó có quan hệ nên càng lấy lòng.

Tôn Lập nghe vậy thì sắc mặt cổ quái hẳn: "Lưu lão bản gần đây sao tốt chiếu rọi, phát tài rồi, sao biết lần này mỗ chỉ mua giá trị tám trăm linh thạch nên mới rộng rãi thế."

Lưu Minh Kiến tròn mắt: "Tám trăm linh thạch? Sư huynh, đấy có phải phong cách của sư huynh đâu..."

Tôn Lập cười, chút nghi ngại đã tan, gã ném danh sách tới: "Lão bản xem đi, mỗ không muốn thu lợi, lão bản nói là nửa bán nửa cho, mỗ định kiếm chút nhưng lão bản may mắn, quả nhiên tính toán quá hay."

Lưu Minh Kiến đón lấy danh sách, đi chuẩn bị hàng, muốn cho không nhưng Tôn Lập không thích. Y đành chọn loại tốt nhất để thể hiện tâm ý.

Tôn Lập mua xong, cho hết vào trữ vật giới chỉ, cáo từ Lưu Kiến Minh rồi rời Qua Lam phường thị về sơn môn. Dọcc đường gã cười lạnh: để xem nhưng kẻ đó nghĩ thế nào!

Sùng Ngọc uống trà cả ngày ở Sấu Ngọc trai, Kim phong thúy chi được ngâm đến nhạt thếch.

Đến trưa, y thở dài phất tay, tất cả hóa thành bột.

Y vẫn xếp bằng nhưng hơi thất thần. Sùng Mạch khẳng định đã thất bại, nhưng Sùng Mạch là Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, lại có Nhiên hồn đơn, tăng một đại cảnh giới thì là Hiền nhân cảnh đệ tam trọng!

Y cũng mới là Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, Tôn Lập sao gϊếŧ nổi Hiền nhân cảnh đệ tam trọng Sùng Mạch?!

Tôn Lập sắp về rồi, làm cách nào ứng phó?

Tố Bão sơn đệ đệ nhất nhân đời thứ ba, lần đầu tiên từ khi nhập môn thấy kinh hoảng. Nguyên nhân là một tân đệ tử Phàm nhân cảnh.