Dương gia, mẹ Dương đang cho gà ăn cũng thuận tiện nhặt được mấy cái trứng gà.
Trong nội tâm thì đang nghĩ , chờ con trai út trở về, nấu mấy cái trứng gà này cho cậu con trai bồi bổ thân thể.
" Mẹ! Đã xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn! "
Con dâu lớn vội vàng chạy vào , dọa bà nhảy dựng, thiếu chút trứng trên tay cũng cầm không chắc mà rơi trên đất.
" Chuyện gì? Chuyện gì mà lại vội vàng hấp tấp vậy. " Mẹ Dương không vui nói một câu.
Thường ngày, không phải con dâu cả rất ổn trọng sao?
Triệu Lan Hoa lúc này căn bản không có chú ý đến dáng vẻ không cao hứng của mẹ Dương , hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, kéo cánh tay mẹ Dương , hướng về phía ngoài mà đi.
" Mẹ, đây chính là một cơ hội tốt ...! "
Triệu Lan Hoa cao hứng bừng bừng mà nói, nghĩ đến vấn đề mà cả nhà bọn họ bối rối một thời gian dài như thế , thoáng cái có cách giải quyết.
Tuyệt đối không thể bỏ qua một cơ hội này ...!
" Cái gì mà cơ hội tốt ? Con nói chuyện cũng không nói rõ ràng một chút sao,đầu đuôi không rõ ràng làm sao ta hiểu cái gì mà cơ hội tốt chứ?" Mẹ Dương càng không cao hứng, trong nội tâm cũng cảm thấy kỳ quái, con dâu lớn hôm nay làm sao vậy?
" Mẹ, chú ba cứu được con gái An gia bị rơi xuống nước ...! ! "
Triệu Lan Hoa còn sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ không đủ, tiếp tục bổ sung: " Hơn nữa bị rất nhiều người nhìn thấy! "
Mẹ Dương: "! ! ! "
Khϊếp sợ đến nói không ra lời tới.
Khϊếp sợ qua đi là kinh hỉ!
Thiên đại kinh hỉ!
An Niệm Cửu là ai, là người cùng thôn của bọn họ , làm sao có thể không biết được? !
Hiện tại, thế nhưng đột nhiên bị rơi xuống nước, một lần rơi này vậy mà thuận tiện rơi vào nhà họ?
" Đi đi đi, chúng ta hiện tại đi qua, rèn sắt khi còn nóng! "
Nội tâm mẹ Dương nghĩ đến rất nhiều việc, nhưng trước tiên đem sự tình định xuống đã lại tính những thứ khác!
An Niệm Cửu là một cô gái tốt như vậy , gả đi trên thị trấn, ăn lương thực của người làm ở thì trấn cũng không thành vẫn đề.
Ngẫm lại con trai út của chính mình, đúng là người có phúc khí mà.
Những người trong thôn chờ mà nhìn xem, lần sau còn dám nói con trai út nhà mình không lấy được vợ hay không, không những lấy được mà còn lấy được nàng dâu tốt nhất thôn, để họ ganh tị chết đi!!
Lúc sắp ra đến cửa nhà, mẹ Dương đã có chút tỉnh táo lại, dừng bước.
Triệu Lan Hoa thúc giục nói: " Mẹ, sao mẹ lại không đi nữa...? "
Mẹ Dương cũng không trả lời, mà hướng vào phòng đi vào:
" Không được a..., đây chính là lần đầu chúng ta đến thăm nhà người ta, sao có thể tay không mà đi qua? "
" Hơn nữa áo quần trên người ta cũng thối hoắc, ta trước thay quần áo đã , lại chuẩn bị chút đồ vật. "
Triệu Lan Hoa nhớ lại một chút, lần thứ nhất khi mẹ Dương đến nhà mẹ đẻ cô, cũng không có xem trọng như thế .
Khi cô biết được tin tức này, vội vàng đến thông báo cho mẹ Dương, là có tâm tư của riêng mình.
Cô vô cùng rõ ràng, người trong nhà nếu muốn ở riêng, thì chú ba phải kết hôn, lúc này mới có thể ở riêng được.
Cô ngóng trông việc ở riêng này, cũng đã một đoạn thời gian.
Giới thiệu không ít người cho Dương Dật, nhưng bất đắc dĩ, cũng không được.
Cô cũng quen với cảm giác thất vọng trong lòng rồi biết được nên từ bỏ, nhưng trong nội tâm ý niệm muốn ở lại càng ngày càng mãnh liệt hơn chứ không chịu lụi tàn.
Đột nhiên biết được tin tức này, cô biết chắc chuyện này tám chín phần mười có thể thành.
Thế là tranh thủ thời gian chạy trở về, thông báo để cho mẹ chồng đến An gia thăm hỏi, mặc kệ thái độ của người An gia như thế nào, nếu nhà cô có ý muốn kết thông gia với An gia thì trước tiên phải bào tỏ thái độ thành khẩn của mình trước.
" Chuyện lớn như vậy, mà thằng nhóc này còn chạy tới cái địa phương nào rồi? "
Mẹ Dương trực tiếp mang một lon sữa mạch nha, còn có một rổ trứng gà.
Triệu Lan Hoa nhìn thấy con mắt đều đỏ lên, trứng gà chưa nói.
Còn mang theo một lon sữa mạch nha.
Cái này , có tiền cũng mua không được ...!
Mẹ Dương ngày thường ngày không nỡ uống một chén, hiện tại cầm cả một lon đi qua An gia!
Trong nội tâm bất mãn, cũng không dám ở trước mặt mẹ Dương biểu hiện , nhưng vẫn không cam lòng nói: " Mẹ, mang theo nhiều đồ vật như thế đi qua, có phải hay không......? "
Mẹ Dương lườm cô một cái, cái người này kiến thức thật hạn hẹp, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm đồ của bà.
Mẹ Dương nghĩ nghĩ muốn giáo huấn cô con dâu một lần, mẹ Dương gật gật đầu: " Đích thật là có chút thiếu, nếu con còn không nhắc ta, ta còn quên, trong nhà còn có một bao đường đỏ. "
" Con bé rơi xuống sông, ngâm không biết bao lâu, tốt nhất là uống chút nước đường đỏ mới ấm áp. "
Triệu Lan Hoa: "......"
Hoàn toàn ngược lại.
Cô không dám nói tiếp lời nào nữa.
Cô sợ mẹ chồng còn " Quên" Cái gì nữa.
Mẹ Dương mang theo nhưng thứ này, trên đường dù gặp được người cũng vội vàng lướt qua.
Vội vàng đến An gia, mẹ Dương gõ cửa.
Em họ đứng một bên bình tĩnh mà nhìn mình, trong nội tâm An Tiểu Noãn cảm thấy kỳ quái, An Niệm Cửu không biết em họ nhìn mình như vậy là có ý gì?
An Tiểu Noãn nhìn thấy mẹ Dương đến thăm , trong tay còn cầm nhiều đồ như vậy , tự an ủi mình, An Niệm Cửu gả cho Dương Dật,chắc chắn không bao lâu sau, sẽ trở thành một quả phụ thê thảm.
Trong nội tâm đố kỵ, nhưng bên ngoài như cũ vẫn không biểu hiện gì.