Sau khi Hình Yểu trở về thành phố A thì ngày nào cũng ra ngoài đi dạo cùng với Hình Quốc Đài, đi dạo công viên, đi câu cá, dắt chó đi dạo và chơi cờ, đôi khi có thể làm được rất nhiều việc trong một ngày, đôi khi lại chưa kịp làm việc gì thì trời đã tối rồi.
Trong nhà vốn đã quen với cảnh vắng vẻ và lạnh lẽo bao nhiêu năm nhưng năm nay lại có thêm Triệu Nhiên, có thêm được một chút náo nhiệt.
Hình Quốc Đài mua rất nhiều pháo hoa cho cậu, cậu vẫn luôn giữ cho đến giao thừa cho nổ pháo trong sân.
Tiết Dương và cha mẹ của cậu cũng về ăn Tết, sau khi ăn xong bữa cơm tất niên thì lẻn lại đây, vốn dĩ muốn gọi Hình Yểu ra ngoài nhưng cô lại bị cảm nên đành từ bỏ.
Tuyết đã rơi trong vài ngày, bao phủ xuống khắp khu viện nhỏ đều là một màu tuyết trắng xóa.
Ở nhà luôn có thói quen thức đêm, Thị trưởng Triệu rất bận rộn trong Tết Âm Lịch nên gần như chưa bao giờ nghe điện thoại, Hình Giai Thiến đã chuẩn bị sẵn một mâm trà nước và trái cây trong bếp. Một hộp pháo lớn kia cũng đủ cho Triệu Nhiên chơi suốt đêm, thường xuyên có những tiếng pháo nổ được truyền vào từ bên ngoài cửa sổ như là tia lửa phát nổ trong lò sưởi điện phía trong tường.
Chương trình Lễ hội mùa xuân đi qua trong hoài niệm, ông cụ rất thích các vở kịch nhỏ, cười đến đôi mắt híp lại thành một đường thẳng. Hình Yểu xem một lúc rồi dựa vào trên ghế sô pha mà ngủ gà ngủ gật, nguyên nhân có lẽ là sau khi ăn cơm chiều thì cô đã uống thêm hai viên thuốc trị cảm.
Hai ông chiến hữu già vẫn gọi video cho nhau vào đúng không giờ (00:00) như những năm trước, Tần Hạo Thư ăn mặc giống như một con búp bê được vẽ trong tranh mừng năm mới, chen chúc trước màn hình để tạo dáng chúc tết Hình Quốc Đài,
Hình Yểu nhìn từ xa, không nhịn được mà bật cười.
“Ca ca!” Tần Hạo Thư kích động hét lên: “Ca ca mau tới xem nè, nhà chị dâu có một người tuyết thật lớn, còn biết đội mũ nữa!”
Tần Thành Binh xụ mặt quát lớn bên kia điện thoại, Tần Hạo Thư lập tức bịt tai lại rồi bỏ chạy, vẻ mặt của Hình Yểu rất tự nhiên mà tiến lại gần màn hình điện thoại, sau khi lễ phép chào hỏi với người lớn bên kia xong mới đi lên lầu.
Khi không có cô ở đây, Tần Thành Binh nửa vô tình nửa cố ý đùa vài câu.
Hình Quốc Đài cười xua tay: “Nói cái gì thế, cháu gái nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, không phải gấp gáp.”
Mỗi ngày trong tháng giêng đều sẽ có những người khác nhau đến chúc tết. Hình Quốc Đài không thích ồn ào như thế nên chỉ đơn giản là đưa Hình Yểu về lại nhà cũ, mắt không thấy tâm không phiền.
Ngôi nhà cũ chỉ là có một chút cũ kỹ nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Căn phòng mà Hình Yểu ở trước đây vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả vị trí của khung ảnh được trang trí trên đầu giường cũng không thay đổi, trên kệ sách có những cuốn sách giáo khoa cô đã sử dụng hồi còn học ở trường trung học.
Khi cô đang sửa sang lại ngăn tủ thì tìm thấy một chiếc máy ảnh cũ, cô thử cắm sạc nhưng không có phản ứng, chiếc máy ảnh này đã được mua cách đây nhiều năm rồi, nhân viên ở cửa hàng nói rằng có thể không sửa được nên chỉ có thể mang về để tự sửa chữa.
Hình Yểu xin phép không trở về trường học, cô sẽ tự hoàn thành luận văn ở nhà, Tiết Dương sau khi biết được thì rầu rĩ không vui mà trả vé máy bay lại.
Khoảng cách chênh lệch bốn tuổi khiến cho cậu vĩnh viễn không thể đuổi kịp cô.
Đợi cho đến khi cậu thật vất vả mới thi vào được Nam Đại thì cô lại sắp tốt nghiệp.
Tiết Dương ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được như thế, chờ cho đến sau khi cậu tự an ủi bản thân xong thì đưa mắt nhìn sang Hình Yểu, người đang dựa vào ghế xích đu để phơi nắng, qua một lúc cậu mới nhận ra hình như cô đã ngủ rồi.
”Chị ơi?”
Cậu đến gần, tăng âm lượng rồi kêu thêm một tiếng: “Hình Yểu?”
Vẫn không có phản ứng nào.
Thật sự là ngủ mất rồi.
Xung quanh không có ai, chỉ có Triệu Nhiên đang nghiêm túc làm bài tập trong phòng khách, ánh mắt của Tiết Dương không tự giác mà dừng lại trên đôi môi của cô, dưới ngày xuân yên tĩnh, nhịp tim của cậu đập dồn dập, không tự chủ được ngày càng dựa vào gần cô hơn.
“Tiết Dương, cậu đang chắn ánh nắng rồi.”
Cô đột nhiên lên tiếng làm cho Tiết Dương giật mình, lòng bàn chân mất đi trọng tậm trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
“Vâng, xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi nhìn thấy máy tính của chị sắp rơi xuống cho nên muốn giúp chị đem nó vào nhà trước, tôi… Tôi…” Cậu ấp úng định che giấu đi nhưng lại đột nhiên bắt lấy tay của Hình Yểu, đôi mắt của cậu nhìn chăm chú vào cô, dường như đã hạ quyết tâm: “Tôi thích…”
Một quả nho lạnh lẽo bị nhét vào trong miệng, chặn lại câu nói phía sau của cậu.
“Gió lên rồi, có chút lạnh, tôi lên lầu ngủ trưa đây.” Hình Yểu lưu tài liệu, ôm máy tính lên chuẩn bị vào nhà: “Cậu ở lại ăn tối nhé, Triệu Nhiên muốn cậu dạy đạp xe đạp cho em ấy.”
“Tôi nói tôi thích chị! Hình Yểu, tôi không coi chị là chị gái gì cả, tôi thích chị!” Tiết Dương gần như là gào thét lên.
Hình Yểu quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt không hề có gợn sóng: “Tiết Dương, cậu muốn lên giường với tôi sao?”
Tiết Dương sững sờ: “Cái gì…”
“Sợ rồi?” Hình Yểu cười cười, cô chạm vào mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu của Tiết Dương: “Quả nhiên vẫn còn là anh bạn nhỏ, về nhà mặc thêm cái áo nữa rồi qua ăn tối nhé, đừng để bị cảm lạnh.”
Màu sắc trên khuân mặt của Tiết Dương chuyển từ hồng sang trắng, cậu cứ đứng sững người tại chỗ trong một lúc lâu.
Hình Yểu nhìn thời gian, đã đến giờ ông cụ thức dậy, cô đi pha trà sau đó bưng lên lầu rồi gõ của phòng của ông nhưng bên trong một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh nào.
Chờ cho đến khi cô đẩy cửa ra thì nhìn thấy Hình Quốc Đài đã nằm bất tỉnh trên mặt đất.
* * *
“Cẩn Chi, ba của con và dì không thể đi xa được, con có thể xin phép đến thành phố A một chuyến với ông cụ được không?”
“Có chuyện gì mà gấp vậy à?”
“Thủ trưởng Hình bốn ngày trước đột ngột xuất huyết não, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tình hình cũng không được khả quan.”
Tần Thành Binh đã lập tức đến thành phố A ngay đêm hôm đó, Lưu Tinh không thể ngăn cản được nên mới phải gọi điện thoại cho Tần Cẩn Chi. Anh đã đặt vé máy bay sớm nhất đến thành phố A trước khi trời sáng sau đó bắt xe trực tiếp đến thẳng bệnh viện.
Người nhà họ Hình đều đang canh giữ trong bệnh viện, một ngày chỉ cho phéo một người được vào thăm năm phút, y tá đưa Tần Thành Binh vào phòng bệnh ICU*. Tần Cẩn Chi vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì đã nhìn thấy Hình Yểu đi ngang qua, tiến lên trước vài bước để đỡ lấy ông cụ.
*Khu Chăm sóc Tích cực (ICU) là một khoa chuyên môn cao giành cho các bệnh nhân cần theo dõi, chăm sóc điều dưỡng chuyên sâu và hỗ trợ hô hấp phức tạp.
Ở bệnh viện thì đến rót một tách trà nóng cũng không tiện, Hình Giai Thiến lo lắng thân thể Tần Thành Binh chịu đựng không nổi nhưng hiện tại cô cũng không còn sức lực để đặt khách sạn nữa: “Hình Yểu, con đưa ngài thủ trưởng về nhà nghỉ ngơi trước đi, nghe lời, ở đây đã có cô, con cũng đã không ngủ hai ngày rồi.”
Hình Yểu nhẹ nhàng gật đầu: “Buổi tối con sẽ thay phiên cho cô.”
Dưới lầu đã có tài xế riêng đang chờ sẵn, Tần Cẩn Chi đỡ ông cụ ngồi vào ghế phụ trước, Hình Yểu sau khi lên xe thì nhắm mắt rồi dựa vào cửa, ngồi cách một khoảng rất xa với Tần Cẩn Chi, trên gương mặt không còn một chút máu, phần trán bị đập vào cửa kính mấy lần, Tần Cẩn Chi nâng tay lên rồi lại buông xuống sau đó dời ánh mắt đi không tiếp tục nhìn nữa.
Sau khi về đến nhà Hình Yểu miễn cưỡng cùng anh đi ăn cơm, ông cụ nghỉ ngơi trong phòng ngủ dành cho khách, còn cô thì đi lên lầu.
Triệu Nhiên sau khi đi học về thì ngoan ngoãn làm bài tập rồi tự đi ăn cơm, Tần Cẩn Chi không ngủ, anh gửi hồ sơ bệnh án chi tiết của Hình Quốc Đài cho bác sĩ ở nước ngoài, đang chờ hồi âm từ phía bên kia.
Giữa trưa có người đến tìm Hình Yểu, cô vừa mới ngủ không được bao lâu, Tần Cẩn Chi không cho Triệu Nhiên gọi cô dậy.
“Không sao, có thể ký tên thay, máy ảnh của cô Hình đã sửa xong rồi, ngài có thể kiểm ta một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký vào đây.”
“Được.”
Tần Cẩn Chi thử các chức năng cơ bản, được nhân viên công tác nhắc nhở kiểm tra phần bộ nhớ trong máy ảnh có còn lưu lại hình ảnh và video đầy đủ hay không.
Hình Yểu ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã trở nên mờ tối, bóng tối nuốt chửng lấy tia sáng cuối cùng, đưa bóng đêm phủ kín toàn bộ thế giới này.
Cô bị đau đầu kinh khủng, sau khi tắm rửa xong mới cảm thấy thoáng tỉnh táo hơn một chút.
Chỉ có Tần Thành Binh trong phòng khách ở tầng dưới, Hình Yểu nhìn ra bên ngoài, Triệu Nhiên nhỏ giọng thì thầm ‘ở sân sau’.
Ban đêm trời có chút lạnh, sân sau không được bật đèn, Hình Yểu không biết anh đã đứng ở đây bao lâu rồi: “Tần Cẩn Chi”.
Người đàn ông quay lại, Hình Yểu mới nhìn thấy chiếc máy ảnh trong tay của anh.
“Không gọi sai tên sao?”