Âm thanh cuông cửa không hiểu phong nguyệt* phá tan bầu không khí kiều diễm.
*Gió và trăng, chỉ thú vui du ngoạn hay chuyện trai gái yêu đương.
“Có người gõ cửa kìa.” Hình Yểu đẩy anh ra rồi vui đùa trêu ghẹo: “Muốn tôi trốn đi hay không?”
“Trốn xuống dưới giường đi.” Tần Cẩn Chi kéo chiếc áo len rơi xuống đầu vai của cô, chuông cửa lại vang lên lần nữa thì anh mới đi ra để mở cửa.
Một nhóm người ồn ào tiến vào bên trong, sau khi nhìn thấy Hình Yểu thì lời nói đột ngột dừng lại, người đi ở phía cuối cùng một chân mới đặt vào trong nhà thì xấu hổ mà dừng lại, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp tục đi vào hay là biết điều mà nhanh chóng biến mất.
Hình Yểu cũng không cảm thấy xa lạ, một vài người trong số họ đều là phù rể trong hôn lễ lần trước.
“Lão Tần, cậu không giới thiệu cho chúng tôi một chút hay sao?”
“Hình Yểu.” Tần Cẩn Chi mặt không đổi sắc lần lượt giới thiệu tên của bọn họ: “Đi vào rồi đóng cửa lại đi.”
Trần Trầm đã từng gặp qua Hình Yểu cho nên trước khi vào nhà đã chào hỏi với cô, sau đó là những người anh em tốt lớn lên từ nhỏ với nhau nên cũng không ai cảm thấy xấu hổ, trong phòng khách dần trở nên náo nhiệt, Hình Yểu đi đến phòng bếp để giúp bọn họ pha trà.
“Tình huống như thế nào, ở chung sao?”
“Không giống lắm, ở đây không tìm thấy một sợi tóc nào.”
“Có lẽ là để đối phó với ông cụ trong nhà, các cậu một đám đều đã kết hôn, cậy ấy thì vẫn còn độc thân, ông cụ sốt ruột vô cùng, đều đã sắp xếp đối tượng làm quen, người này không được thì sắp xếp người tiếp theo, còn không bằng trước tiên ổn định ông cụ đã, ít nhất có thể yên tĩnh được trong nửa năm.”
“...”
Hình Yểu tìm được lá trà trong ngăn tủ rồi đứng ở bên bà chờ nước sôi, Tần Cẩn Chi gọi điện thoại đặt món ăn, để cho nhà hàng chuẩn bị xong thì giao hàng qua đây, thật ra bình thường anh cũng không hay xuống bếp.
“Bọn họ cơm nước xong thì sẽ lập tức đi, ở lại cũng không lâu.” Tần Cẩn Chi cầm lấy bình nước nóng từ trên tay của Hình Yểu: “Có phải cảm thấy quá ồn ào không?”
“Ăn sinh nhật thì vẫn nên náo nhiệt một chút.” Hình Yểu nở nụ cười: “Anh ra ngoài trước đi, tôi đi rửa trái cây.”
“Dừng nước ấm nhé.”
“Ừm.”
Trong thời gian chờ đồ ăn được giao tới, bọn họ ngồi xuống đánh bài cùng nhau, bởi vì có Hình Yểu ở đây cho nên không có một người nào hút thuốc, cũng không coi mình là người ngoài mà tự giác giúp đỡ dọn chén đữa ra.
Thứ không thế thiếu nhất trong nhà của Tần Cẩn Chi chính là rượu, rượu vang đỏ, rượu vang trắng tất cả đều có, chất đầy trên kệ rượu, Trần Trầm chọn ra mấy bình, nói hôm nay nếu không chuốc say được Tần Cẩn Chi thì khi bọn họ bước ra khỏi cánh cửa này thì đúng mò một trò hề.
“Tối hôm đó anh đúng là giả say.”
Hình Yểu không quá hiểu biết tửu lượng của Tần Cẩn Chi, sau khi uống thuốc xong cô cảm thấy không thoải mái mấy ngày liền.
Tần Cẩn Chi nhớ lại bản thân đã mất kiểm soát đêm hôm đó nên cũng cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là bạn trai cũ mà thôi, để ý cái gì.
“Xin lỗi em nhé.” Anh đóng cửa lại, ôm lấy eo của cô từ phía sau: “Là tôi không đúng, về sau sẽ không như vậy nữa.”
“Lời xin lỗi không được tính.” Hình Yểu khóa vòi nước lại rồi lau tay sau đó xếp các ly rượu ngay ngắn lại: “Theo lời nói của bọn họ thì tửu lượng của anh vốn rất tốt, nhưng bình thường cũng không thấy anh uống rượu.”
“Khi tôi vừa mới biết đi, vào lúc ăn cơm ông nội đã dùng đôi đũa được nhúng rượu để cho tôi ăn.”
“Ông nội lúc trước cũng vậy, Triệu Kỳ Bạch anh ấy…” Cô vốn dĩ đang cười, Tần Cẩn Chi đứng ở bên cạnh có thể nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng cô lại không nói thêm câu nào sau khi nhắc đến cái tên Triệu Kỳ Bạch này.
Mái tóc che khuất đi gương mặt của cô, Tần Cẩn Chi đã từng nghe Hình Quốc Đài kể một ít về những chuyện thời thơ ấu của cô và Triệu Kỳ Bạch, cô rất ỷ lại người tên Triệu Kỳ Bạch này.
“Bọn họ đang gọi anh đấy.” Khi cô nhìn về phía Tần Cẩn Chi một lần nữa thì trong đôi mắt đã không còn cảm xúc như vừa rồi, ý cười vẫn nhàn nhạt và dịu dàng như lúc ban đầu: “Đi mở cửa đi.”
Tần Cẩn Chi vươn tay vuốt nhẹ lên gương mặt của cô rồi xoay người đi ra phòng khách.
Hình Yểu nhìn theo bóng lưng của Tần Cẩn Chi mà có chút hoảng hốt.
Anh ấy có rất nhiều khoảnh khắc giống với anh, rất nhiều rất nhiều, nhiều không thể đếm hết.
Cô giống như… Sắp không thể phân biệt rõ được nữa.