Có người bật đèn lên, ánh sáng của khoảng sân phía sau đột nhiên được sáng, có chút chói mắt, Hình Yểu nhìn thấy ông nội của cô trước, hai ông cụ vừa nói chuyện vừa đẩy cửa đi ra ngoài, muốn kéo ra chuyện vừa đẩy cửa đi ra ngoài, muốn kéo ra cửa phòng đang khép hờ nhưng môi của Tần Cẩn Chi vẫn còn đang dừng trên cần cổ của cô.
Cổ tay của Hình yểu bị anh nắm chặt, không thể tránh thoát được nên cô liền đá một cước về phía cẳng chân của anh rồi dùng sức đẩy anh ra.
Tần Cẩn Chi không có phòng bị trước mà trực tiếp bị đẩy ngã lên trên mặt cỏ, mắt đối mắt với Tần Thành Binh đang đứng sững sờ ở cửa.
Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh xuống, tiếng vải dệt bị xé rách vang lên vô cùng rõ ràng.
Bầu không khí dường như muốn ngừng lại.
“Sương mù xuất hiện rồi nên đường có chút trơn.” Hình Yểu vội vàng ngồi xuống rồi quan tâm hỏi: “Bác sĩ Tần không sao chứ?”
Người đàn ông lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào cô, cô làm như không nhìn thấy rồi xoay người đỡ lấy Hình Quốc Đài chân cẳng không tiện đi đường.
Tần Thành Binh cảm thấy xấu hổ, chờ cho đến khi hai ông cháu Hình vào trong nhà thì mới vô cùng tức giận mà trừng mắt nhìn Tần Cẩn Chi: “Anh như thế nào lại trở thành một tên khốn kiếp như vậy hả?”
“Tần Cẩn Chi, anh đứng laii cho tôi, đứng lại! Đừng cho là tôi không nhìn thấy, vừa rồi anh mới làm cái gì vậy hả? Hả? Diễn trò cho tôi xem sao? Không có duyên phận thì thôi, thấy mặt thì nhận biết một chút, xem như là có nhiều thêm một đứa em gái, ai miễn cưỡng anh hả? Yểu Yểu người ta vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, vừa có bằng cấp vừa có gia thế, nói không chừng còn chướng mắt anh đấy, người ta là một người được giáo dục tốt, lễ phép hiểu chuyện nên mới không muốn để cho ông già này phải xấu hổ cho nên mới không bộc lộ ra ngoài nhưng lại để cho anh được diễn trò lưu manh ghê tởm như vậy sao?”
“Đừng ngủ ở đây, nhanh chóng cút đi!”
Tần Cẩn Chi: “…”
Phòng ngủ ở lầu ba được bật sáng đèn, anh nhìn thấy Hình Yểu kéo rèm cửa, không chừa lại một chút khe hở nào.
“Yểu Yểu.” Hình Quốc Đại đột nhiên nhớ đến một việc: “Ông nội nói với con, năm nay Tiết Dương cũng thi đậu vào Nam Đại, cùng một chuyên ngành giống con.”
Tiết Dương là cháu trai của hàng xóm ông cô, về sau dọn dẹp đi theo ba mẹ của cậu, chỉ có kỳ nghỉ đông với kỳ hè mới trở về, khi còn nhỏ cậu vô cùng thích khóc, Hình Yểu chính là ‘con nhà người ta’ thường được nhắc đến từ người lớn để răn dạy trẻ con trong tiểu khu, Tiết Dương cũng là ‘nạn nhân’ của cô, luôn bị ba mẹ nhắc đến mỗi khi muốn giáo dục tiêu chuẩn cho cậu.
“Cậu ấy cũng đều đã thi đại học rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Đúng vậy, thoáng một cái đã qua bốn năm rồi.”
Hình Yểu cúi đầu, động tác rửa chân giúp ông cụ ngừng lại, mái tóc che khuất đôi mắt của cô.
Đây đã là năm thứ tư Triệu Kỳ Bạch ra đi.
Cô đã từng cho rằng bản thân ngay cả một ngày cũng không qua nổi nhưng thoáng một cái đã qua bốn năm.
“Yểu Yểu, đừng trách cô của con, con bé cũng khổ, đưa Tiểu Châm về nhà cũng xem như là có cái để mà tưởng niệm.”
Cô không có tư cách để trách cứ bất kỳ người nào bởi vì ngay cả cô cũng đang dần chậm rãi quên đi Triệu Kỳ Bạch.
“Cô không sai ạ.” Hình Yểu cầm lấy khăn lông giúp ông nội lau khô chân rồi dìu ông đến bên mép giường sau đó đem nước rửa chân đổ đi.
"Ông nội ơi, con phải trở về trường học đây, sáng sớm ngày mai con sẽ đến tìm ông nhé."
Tần Thành Binh vẫn còn chưa đi ngủ, biết Hình Yểu muốn đi thì lập tức gọi điện thoại muốn Tần Cẩn Chi quay về làm tài xế cho cô, sau khi Hình Yểu lên xe thì Tần Thành Binh còn ném cho anh một ánh mắt ra hiệu.
Hình Yểu trả lời tin nhắn cho Lục Thính Miên, xe đã tiến vào trong thành phố, thiếu đi không khí yên ắng của vùng ngoại thành, khắp nơi đều là những vùng ngoại thành, khắp nơi đều là những ánh đèn neon lập lòe, lộng lẫy và náo nhiệt.
“Thả tôi xuống ở giao lộ phía trước.”
“Giáo viên trong trường không dạy cho em ý thức an toàn sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy, cùng một người đàn ông với cái đũng quần rách càng không an toàn.”
Tiến thắng xe chói tai cắt qua bầu trời đêm.
Hình Yểu bởi vì lực quán tính quá lớn nên gập người về phía trước nhưng lại bị dây an toàn kéo ngược trở về lại ghế dựa, chấn động mạnh làm cô cảm thấy choáng váng.
Cô cởϊ áσ khoác mỏng ném xuống đùi của người đàn ông: “Cho anh mượn để che chắn một chút, không cần khách sáo.”
Cửa xe được đóng kín ngăn cách với âm thanh ồn ào bên ngoài, Tần Cẩn Chi nhìn chằm chằm về phía trước nơi Hình Yểu đang đứng cách mấy mét đón xe ở bên đường, bàn tay siết chặt lấy tay lái làm cho xương khớp các ngón tay đều trở nên trắng bệch.